Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 71: Đối thoại với nữ quỷ, manh mối về quỷ dị!



Chương 71: Đối thoại với nữ quỷ, manh mối về quỷ dị!

Giọng nói mang theo một tia mềm mại vọng ra từ trong hang, ẩn chứa một ít hàm ý vui mừng pha lẫn.

Sự mềm mại rơi vào tai Trương Dạ không khác nào rơi vào hầm băng vĩnh cửu. Chân hắn đặt bước, cước bộ chậm rãi tiến vào bên trong hang sâu.

Cộc cộc..

Thần thức do thám được một nửa hang liền được hắn thu trở về, ở giữa hang vậy mà lại có màn chắn ngăn cách người khác thăm dò.

Hang động căn bản toàn là đất và đá, phía trên có các trụ thạch nhũ nhọn hoắc không biết sẽ rơi xuống khi nào. Không khí lành lạnh, âm u của bóng tối bao phủ cả không gian khiến nhận thức của hắn có hơi không thực.

Khả năng nhìn trong bóng tối chính thức chấm dứt kể từ khi con mắt của hắn bị ả nữ quỷ bên trong moi móc, đến hiện tại vẫn chưa hoạt động trở lại.

Hắn không rõ khả năng đó là do sở hữu con mắt kì lạ, hay là một phần năng lực của hắn.

Có quá nhiều thứ Trương Dạ chưa nắm rõ được về chính bản thân mình.

Dẹp đi tâm tư rối bời trong lòng, bởi trước mắt Trương Dạ đã hiện ra vài tia ánh sáng mờ nhạt soi đường dẫn lối hắn hướng về phía cánh cửa đá thô sơ to lớn còn đang để hở.

Tiểu Điềm Điềm không nói không rằng, đẩy cánh cửa đá dần được hé mở rộng ra để lộ toàn cảnh phía trong.

Không phải địa điểm quá sâm nghiêm, một ngai vàng đặt ngay tại trung tâm với một nữ nhân kiều diễm đang ngồi bên trên. Ánh sáng hời hợt từ các đốm đuốc treo trên tường toả ra càng làm không khí nơi này thêm phần lãng mạn.

"Khụ, không phải, ta đang nghĩ gì thế này?" Trương Dạ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, ánh mắt mang vẻ chiêm ngưỡng khôi phục lại nguyên trạng ban đầu.

"Là mị thuật? Hay chỉ đơn thuần là do ta thưởng thức cái đẹp?" Biết mình thất thố, hắn vội bảo trì im lặng đứng một bên chờ đợi viễn cảnh hai mẹ con tương phùng.

Tiểu Điềm Điềm hớn ha hớn hở chạy đến nhảy vồ vào lòng nữ nhân dụi dụi.

Nữ nhân trên ngai vị nở nụ cười hiền dịu làm trăm hoa đua nở, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Điềm Điềm, miệng thì lại nhắm vào Trương Dạ, "Ta bảo gì nào? Trương Dạ, ngươi không chạy thoát khỏi ta, ta biết rõ ngươi chưa c·hết được"

Vốn còn định giả khùng giả điên, nhưng đối phương đánh thẳng mặt thì hắn cũng đành thừa nhận, "Thì sao? Mắt của ta, con gái ngươi cũng đã lấy, ngươi xem thân thể ta tàn tạ như bây giờ còn thứ gì để lấy sao?"

Nữ nhân kiều diễm tiếp tục đáp, "Thứ ta muốn lấy lần này, không phải cơ thể ngươi, mà là một thứ khác."

"Ta lại còn có thể có thứ gì? Quần cũng chẳng có mà mặc, mẹ nó, các ngươi định c·ướp sắc?"

"Miệng lưỡi thô tục, trả bản nguyên của nữ nhi ta!" Nữ nhân lạnh lùng quát, giọng nói bao hàm một cỗ ý cảnh làm Trương Dạ có phần áp lực đè nặng lên thân.



Bị thẳng thắn chỉ điểm khiến kế hoạch của hắn có phần đi lệch hướng so với ban đầu, não đang nhảy loạn tìm cách giải quyết, may mắn tìm được sơ hở của đối phương thông qua lời nói.

"Bản nguyên của con gái ngươi? Ta lấy từ bao giờ?" Hắn cũng dựa theo đó mà hành động, thái độ giữ kẻ của Trương Dạ cũng chẳng còn, hắn trực tiếp phô ra kiếm ý của riêng hắn đè ép lại cỗ ý cảnh tà mị kia.

Kiếm ý sắc bén, chém đứt vạn vật giao nhau tranh phong với ý cảnh của đối phương làm không gian trong động trở nên căng thẳng đỉnh điểm, sàn đá rung lên từng đợt bởi áp lực cả hai mang tới.

"Đừng nói nhảm, ta cảm nhận được nó nằm trong người ngươi!" Ả nữ nhân cuối cùng không chịu nổi mà bộc lộ ra tà khí quỷ dị của ả, chấn nát phần kiếm ý của Trương Dạ để hắn phun ra một ngụm máu đen.

"Hah.." Hắn trái lại chẳng những không tức giận hay lo sợ mà còn vui vẻ nở nụ cười nhạt, "Vậy ngươi đến g·iết ta mà lấy xem nào?"

Tuy không rõ thứ mà ả nhắc đến là gì, nhưng Trương Dạ đã nhìn ra một vài chi tiết quan trọng thông qua hành động và biểu hiện của ả.

Nữ quỷ trầm mặc tiếp tục gia tăng áp lực đè ép lên người hắn, mặc cho điều đó, Trương Dạ vẫn cứ tiếp tục khiêu khích cô ả, "Giết ta đi, như lần trước ngươi định g·iết ta đấy? Hay là.. ngươi căn bản chẳng tự lấy được? Làm mấy trò thế này cũng không bổ ích gì đâu."

Lúc này suy đoán càng được khẳng định chắc nịch, thứ bản nguyên kia chắc chắn không thể cưỡng ép lôi ra.

Có hy vọng!

Đảo khách thành chủ, Trương Dạ nét mặt thập phần láu cá chậm rãi đi đến trước nữ nhân đối mặt với ả, "Cũng không phải là không thể trả, giao dịch đi"

"Giao dịch? Ngươi mà cũng có tư cá.."

"Vậy thì cứ việc g·iết ta đi. Dẫu sao, ta không phải lần đầu tiên c·hết" Trương Dạ nhún vai, thở dài một hơi thất vọng.

Nữ quỷ nhìn hắn chằm chằm, hai tay nắm chặt thành đấm hận không thể phanh thây Trương Dạ thành nghìn mảnh, "Biết không? Ta cũng có thể khống chế ngươi rồi muốn làm gì thì làm!"

"Một tay thư sinh trói gà còn không chặt như ta biết làm sao đây? Đáng sợ thật, phải ôm bản nguyên c·hết cùng thôi."

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!"

Trương Dạ híp mắt cười cười, "Đơn giản, trả lời câu hỏi của ta, hài lòng chắc chắn sẽ đưa cho ngươi"

"Chỉ cần trong phạm vi ta biết, liền nói cho ngươi. Nhưng chỉ ba vấn đề!"

"Được"

Trương Dạ nhìn nữ nhân một lúc, Tiểu Điềm Điềm bên dưới sớm đã say giấc mặc trời trăng có sụp đổ.

"Vấn đề đầu tiên, nơi này là?"



"Lôi Sa Chi Địa!" Nữ nhân không chần chừ đáp ngay lập tức.

Miệng Trương Dạ lại cong lên một vòng tiếu dung, "Ngươi nói xem?"

"Ý ngươi là gì?" Cô ả cắn môi nhìn hắn, chả lẽ hắn biết được đây là đâu? Không thể nào, Điềm Điềm bảo với ta hắn bị nhốt suốt cả quãng đường mà? Chả lẽ con bé lừa ta?

"Tóm lại vẫn là không thành thật, đừng tưởng ta không có cách nào kiểm tra tính thực hư của lời nói. Ngươi khinh người quá rồi đấy, ta lăn lộn trong giang hồ không phải là không có gì trong tay, thành thật một chút cho ta!"

"Chậc.."

"Hợp tác nên đến từ cả hai phía, không màng lừa dối, vậy nên ta hi vọng đây là lần đầu cũng như lần cuối. Câu này không tính, đền bù tăng thêm một câu nữa là bốn." Trương Dạ trìu mến đưa tay còn lại lên xoa gò má nữ nhân, bàn tay run rẩy cố kiềm lại lực đạo, đúng hơn mà nói là kiềm không để thú tính lên cao bóp c·hết cô ả.

Nếu có thể bóp c·hết, hắn tình nguyện làm.

Vấn đề là bóp không c·hết được!

"Ngươi vô sỉ! Chậc.. Cự Thư Cổ Miếu!" Nữ nhân chán ghét né đầu sang bên tránh thoát tay hắn đáp lời.

"Quả nhiên như ta nghĩ ngay lần đầu" Đạt thành suy đoán, lòng Trương Dạ càng thêm chắc nịch khả năng t·ử v·ong của bản thân lần này.

Cự Thư Cổ Miếu theo lời Tiền Hữu Giám chỉ là truyền thuyết, thực hư không rõ ra sao.

Chính vì không rõ, nên mới mang tới nguy cơ chưa từng có cho hắn, ai biết được bên trong có thứ gì tồn tại?

"Ta thế mà vô thanh vô thức đi vào hơn 4 tuyệt địa rồi, mà lại còn có thể sống sót bò ra ngoài, may mắn hay là.."

Thẩn thờ chìm vào suy nghĩ lúc lâu, hắn tiếp tục ép hỏi, "Trong đây có cần cẩn trọng thứ gì không? Ý ta là các thứ có thể dẫn đến nguy hiểm"

Nữ nhân nghe được, sắc mặt trở nên nghiêm nghị quả quyết đáp lời, "Quy tắc!!"

"Sao lại.." Nói được nửa câu Trương Dạ im bặt, nghĩ một lúc lâu liền hỏi câu cuối cùng, "Mẹ nó, ngươi còn chơi trò nhỏ nhen này? Trả lời chi tiết một chút! Bản nguyên đối với các ngươi là thứ gì? Thiếu nó có vấn đề gì không?"

"Cái này.."

Nữ nhân bảo trì im lặng một lúc, chung quy vẫn quyết định nói ra, "Bản nguyên chính là căn bản của mọi sinh vật, mọi thứ trong thế giới. Không có bản nguyên, liền không có lực lượng"



Câu hỏi tiếp theo vốn là nguồn gốc và xác định được lũ này có phải do ai đó tạo ra hay không, nhưng Trương Dạ chỉ còn lại đúng một câu.

Hắn suy tư một lúc, trầm giọng nói, "Các ngươi.. chính xác là đến từ đâu?"

Hai mắt nữ nhân chợt trở nên đen tuyền, miệng há to bên trong là một lỗ đen ngòm trông cực kỳ đáng sợ.

Trương Dạ bất thình lình cũng bị ả doạ một phen.

Được một lúc thì ả hồi phục quay về với nguyên trạng bình thản đáp, "Không biết, nhưng ta nhớ rõ một nơi gọi là Địa Cầu trong ký ức"

"Đủ bốn câu, mau giao ra đây!"

Địa Cầu? Hô hấp trở nên Trương Dạ ngưng trọng, làm sao mà ngươi lại ở Địa Cầu được? Bên đó chẳng lẽ.. xảy ra vấn đề rồi?

Lòng hắn rối như tơ vò, nữ nhân đối diện hơi động dung quan sát nét mặt của hắn.

"Này, ngươi còn định kéo dài thời gian đến bao giờ?"

Nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân gấp gáp, tâm tư hắn thu lại giải quyết vấn đề trước mắt, "Được, ta trả cho ngươi! Bắt kịp đi đấy"

Tay Trương Dạ đặt lên trên đầu, hắn bỗng mỉm cười nhìn ả nữ nhân ngồi trên ngai vị cao ngạo không rõ lý do.

"?"

"Con mụ điên! Phần duyên phận của ta và ngươi chưa dứt được, chờ."

"Thí Thiên Trảm!"

Giây phút nữ nhân còn đang nghi hoặc, hai luồng khí bén nhọn từ lòng bàn tay Trương Dạ phóng xuất truyền vào trong đầu hắn khiến cả người Trương Dạ phát sáng căng trướng lên từng đợt dị dạng.

Biết rõ ý định hắn định làm, nữ nhân giật thót tim, dùng tất thảy lực lượng định ngăn cản hành động tìm c·hết của đối phương.

Cô sống đến hiện tại còn chưa thấy ai liều lĩnh đến mức này, tuy nói quỷ dị không thể g·iết, nhưng c·ái c·hết là nỗi sợ nguyên thủy của mọi loài.

Thâm tâm cô bấy giờ đã sinh ra chút sợ hãi, cô đối đầu cường giả hơn cảnh giới mảy mảy không lo sợ, nhưng đối với những tên liều lĩnh không còn gì để mất, hắn chắc chắn sẽ làm ra vài kiện chuyện điên rồ mà chẳng màng tới hậu quả!

Vì hắn không còn gì để mất! Vậy thì hắn sợ cái gì!?

ĐÙNG!!!

Thân thể Trương Dạ thoáng chốc nổ tung, máu đen cùng thịt tươi tung toé bắn ra dính toàn bộ lên thân người nữ nhân cùng Tiểu Điềm Điềm.

Vừa bị chuộc lợi rơi vào thế bị động bởi Hậu Thiên tu sĩ, vừa bị tuột tay khỏi con mồi, hai điều này không khác gì vết nhơ trong sự nghiệp của ả.

Nữ nhân hai mắt đỏ ngầu, phẫn uất rú lên một tiếng, gương mặt biến dạng lộ ra chân thân sau lớp da người kiều mị, "TRƯƠNG DẠ!!! TA GIẾT NGƯƠI!!"