"Hihihi.. cuối cùng ta cũng có được mắt của ca ca~ Tuy có hơi khác của nương.." Tiểu Điềm Điềm hí hửng cười thành tiếng, vuốt nhọn ghim vào nhãn cầu đưa lên trước mặt cô nhìn ngắm.
Gương mặt vô diện bỗng hiện ra một vết rạch, vết rạch mở rộng ngày một to ra, bên trong là hàm răng bén đen nhọn hoắc cùng đầu lưỡi dài thòong như rắn.
Tiểu Điềm Điềm đặt nhãn cầu vào trong miệng liếm láp một hồi, một hơi nuốt ực xuống.
"Aa.. ngon.."
Kinh tởm! Đó là mắt của ta! Trương Dạ mắng thầm trong lòng một câu.
"Ừm.. ngươi vui là được" Lau chùi một ít máu nơi khoé mắt, bên trong mắt hắn là một lỗ đen ngòm đang không ngừng xuất huyết.
Hắn chẳng tỏ ra lo lắng hay một chút sợ hãi, bởi hắn biết rồi bản thân cũng sẽ hồi phục lại sớm thôi. Đau đớn tuy vẫn có, nhưng chút ít cảm giác này hiện tại đối với Trương Dạ như gãi ngứa.
Trương Dạ cũng phải đối mặt với hiện thực rằng hắn chính là một con quái vật.
Trải qua chuyện trước kia, hắn đã nắm rõ khả năng hồi phục của mình hơn hẳn, kể cả v·ết t·hương chí mạng đến đâu cũng đều có thể hồi phục nguyên vẹn, chỉ cần linh hồn hắn vẫn tồn tại.
Khi khôi phục, tu vi vẫn sẽ giữ nguyên bình cảnh. Với tình huống toàn thân đều bị ma diệt để linh hồn không có chỗ phụ thể, lực lượng mà hắn có đều sẽ tự động bài trừ mà đúc thành cơ thể mới cho hắn trong thời hạn không rõ là bao lâu, một năm, mười năm, có lẽ là trăm hay nghìn năm đi.
Chất lượng cũng sẽ tùy thuộc vào lực lượng mà Trương Dạ sở hữu.
Tỉ như chuyện Nam Đường Trấn, hắn may mắn nhặt về được một cái mạng, Trương Dạ vẫn còn cái dạng nguyên sơ dịch đen để hồi phục trở lại.
Là một dạng bất tử cấp thấp! Chỉ c·hết khi linh hồn hoàn toàn bị tiêu diệt!
"Về thôi ca ca~ đừng để nương đợi lâu" Tiểu Điềm Điềm thu hồi con mắt phải của Trương Dạ, ngó lên nhắc nhở hắn một tiếng.
Đây rồi, phần mà hắn lo lắng rốt cuộc đã đến.
Con ngươi có hơi co rụt, Trương Dạ tỏ ra trấn tĩnh đáp lời, "Được, ca ca hỏi ngươi thêm cái vấn đề cuối cùng rồi đi, ngươi tìm thấy ca ca bằng cách nào?"
"Nha, là một cách thức nương dạy cho ta, gọi cái gì là nguyền rủa a. Ca ca có đi xa vạn dặm thì Điềm Điềm vẫn có thể cảm ứng được!"
"Quả nhiên.. lần trước chặt tay vẫn không hoá giải được hoàn toàn, vậy tại sao nó lại biến mất trước khi chạm được vào ta?" Nét mặt Trương Dạ có phần trầm ngâm, trong chuyện này có quá nhiều bí ẩn.
"Vậy Điềm Điềm có thể giải nguyền cho ca ca sao? Ca ca sẽ cho ngươi nhiều đồ hơn trước khi về với nương đây" Miệng hắn cong lên một vòng, trong đầu sắp xếp mấy cái vấn đề sắp tới.
"Giải nguyền? Đơn giản.. lời ca ca nói là thật!? Không lừa ta?"
"Ta đã lừa ngươi bao giờ đâu nào?"
"Vậy ta tạm tin ca ca!" Tiểu Điềm Điềm tuy hơi ngờ ngợ nhưng vẫn tiến đến cạnh hắn, thiên tính của trẻ em là tham lam, ích kỷ với những món bọn chúng thích, sức hút của lời dụ hoặc này khiến cô bé khó có thể từ chối.
Vuốt điểm ngay cánh tay trái Trương Dạ, nhẹ nhàng nhấn sâu vào cổ tay hắn khoét một lỗ thủng sâu hoắc vào bên trong. Đầu móng vuốt sắc nhọn ngọ nguậy bên trong tìm kiếm một lúc lâu, liền móc ra thứ gì đó đen nhánh kéo ra bên ngoài.
Là một chiếc vòng tay hình thành từ khí màu đen y lần trước ở Thủy Thanh Cốc mà Trương Dạ đã chặt đứt.
Trương Dạ thấy được thứ này, mặt lập tức biến sắc, vậy mà chui vào bên trong cơ thể hắn? Không, là linh hồn!
Cơ thể hắn đã tái tạo nhiều lần, vòng đen căn bản chưa từng xuất hiện từ mấy lần vừa rồi, hoá ra vẫn luôn ẩn sâu bên trong linh hồn hắn.
Tiểu Điềm Điềm đưa về trong tay lập tức bóp nát vòng đen, "Đã xong, ca ca sẽ đưa món gì cho ta nha?"
Vừa nói cô vừa kích động run rẩy nắm chặt lấy cổ tay Trương Dạ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Ư.." Gương mặt hắn nhăn nhó, khẽ vỗ mạnh lên tay Tiểu Điềm Điềm để cô bé bình tĩnh lại, "Ngoan nào, thích cái gì ta đều sẽ cho. Còn giờ thì về thôi"
Tay được buông lỏng, Trương Dạ thở nhẹ một hơi nhẹ nhỏm, còn nắm nữa với lực đạo này, cổ tay hắn sớm muộn sẽ bị cô bé bóp nát.
Không phải Trương Dạ yếu đuối, mà tu vi của cô bé trên hắn quá nhiều, thân thể hắn hiện tại liền có thể so với Tiên Thiên, nhưng chân khí thì vẫn bình đạm ở mức cửu trọng đỉnh. Nếu đối chiến, người thua thiệt vẫn sẽ là Trương Dạ.
Tiểu Điềm Điềm gật đầu, xoay lưng lại hướng Trương Dạ thong dong cất cước bộ đi về đằng trước.
Bốn phía sau khi ra khỏi căn ngói tranh mục nát là một đường đất đá, các pho tượng bị nứt đầu, rêu rạ mọc san sát chung quanh, thi thoảng nghe được vài âm thanh kì lạ nhưng Trương Dạ cũng không hỏi nhiều.
Điều làm hắn ngứa nhất là, trên bầu trời đã khôi phục lại thương khung nguyên vẹn. Thời gian hiện tại là ban đêm, mặt trăng cong như lưỡi liềm phát ra ánh sáng xanh soi rọi xuống toàn khu vực.
Vậy thì thứ mà hắn thấy trước đó là gì? Mặt trăng và mặt trời cùng lúc tồn tại? Vết rạch giữa trời? Ánh sáng đỏ thay vì vô sắc?
Đầu hắn bắt đầu nhức nhối, Trương Dạ bèn lắc đầu thôi không nghĩ nữa. Cảm tưởng não hắn có thể nổ tung bất kỳ lúc nào nếu còn dám suy luận sâu hơn về các hiện tượng kỳ lạ này.
Trương Dạ theo sau, âm thầm quan sát xung quanh địa hình thu thập thêm thông tin, miệng tiếp tục hỏi dò hòng vơi đi cảnh giác của cô bé "Tiểu Điềm Điềm, sao ngươi không bay cho nhanh?"
"Không thể!"
"Tại sao?"
"Tóm lại chính là không thể! Nương bảo ta không được bay trong này!" Tiểu Điềm Điềm chém đinh chặt sắt nói.
"Vậy thì.. nếu muốn rời khỏi, nên đi hướng nào?" Trương Dạ có hơi suy tư đối với Tiểu Điềm Điềm truy vấn.
"A? Ca ca muốn ra ngoài rồi? Không được đâu, cả nhà chúng ta sẽ ở cùng nhau đến cuối đời a~" Tiểu Điềm Điềm chợt xoay đầu lại, thanh âm phát ra không khỏi khiến người khác sởn tóc gáy.
Lòng thở dài, Trương Dạ dứt khoát chặt đứt một tay của hắn đưa cho quỷ nhỏ, "Của ngươi, ta muốn tự tay săn nhân loại bên ngoài. Thân làm ca ca thì phải đủ mạnh để bảo vệ ngươi"
Máu tươi róc rách chảy xuống, nét mặt hắn suy yếu đi vài phần nhưng vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm Tiểu Điềm Điềm.
Lộ ra một chút yếu đuối nhân từ sẽ không qua mắt lũ quỷ được để sống sót khỏi đây!
Quỷ nhỏ hơi bất ngờ, khuôn mặt đăm chiêu như đang đấu tranh nội tâm. Sau một lúc thì cũng đưa ra quyết định, "Được.. ca ca thật biết yêu thương ta a.. Điềm Điềm thật vui vẻ nha.. Ca ca muốn rời khỏi đây, phải xông vào xoáy nước vào ngày trăng tròn hàng tháng!"
Nhận lấy cánh tay rướm đầy máu đen, Điềm Điềm yêu thích gặm lấy nhai cắn, tận hưởng hương vị phần thịt của Trương Dạ không rời.
Thú thực, Trương Dạ có hơi khó chịu khi nhìn cơ thể của hắn bị người khác xem như bữa ăn mà thưởng thức, vội thúc ép nốt vài vấn đề trước khi cả hai thực sự "về nhà" "Tại sao phải là ngày trăng tròn? Có quy luật gì sao?"
"Ta không biết, cái này ca ca phải hỏi nương nha. Ca ca hỏi thật nhiều, Điềm Điềm không biết gì đâu!" Tiểu Điềm Điềm tỏ thái độ bất mãn, xoay người ra vẻ hờn dỗi lầm bầm.
"Ta có nên khen ngươi đáng yêu hay không?" Khoé miệng Trương Dạ co giật vài cái, não lại nhảy số loạn động, "Lượng thông tin cần thiết xem như đã nắm đủ, tiếp theo chỉ cần cẩn trọng".
Không biết nghĩ đến vấn đề gì, Trương Dạ bỗng ho sằng sặc, nôn ra một thứ gì đó tựa như nội tạng rồi dùng lực vứt vào sâu trong khu rừng cùng với một túi côn trùng hắn bắt được lúc khôi phục trong ngói nhà tranh.
Tiểu Điềm Điềm chứng kiến toàn bộ nhưng cũng không nói gì, cô hiểu rõ đối với loài quỷ vật như các cô, chút thương thế này chẳng đáng là bao. Huống chi, ca ca cũng chỉ vừa mới hồi phục lên giai đoạn cấp một chưa lâu, có lẽ vẫn chưa thể ổn định đi nha.
Đảo mắt hai ngày thời gian nhanh chóng trôi qua, lộ trình của cả hai đều được Trương Dạ khắc ghi trong đầu.
"Tới rồi ca ca!" Tiểu Điềm Điềm hí hửng tung tăng chạy một mạch vào trong hang gọi lớn, "Nương, xem ta dắt ai về này!!!"
Trước mắt Trương Dạ là cửa hang sâu hút, được tạo thành giữa vết nứt của hòn núi. Cái khí tức quen thuộc phát ra từ trong khiến Trương Dạ chẳng tài nào quên được ngày hôm đó.
Cái ngày hắn lần đầu tiên trải nghiệm c·ái c·hết thực thụ là thế nào, là tuyệt vọng, là phản bội đồng thời chỉa về phía hắn.
Nội tâm phẫn uất, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến rỉ máu, Trương Dạ vội cắn mạnh đầu lưỡi ngăn chặn lại thôi thúc trả thù bên trong mình.
Hắn không có thời gian, và thực lực cũng không đủ để làm thế.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Trương Dạ phong đạm vân khinh bước vào trong cửa hang động, thần thức toả ra quét toàn bộ hang sâu.