Bỏ đi ý nghĩ phù du xa vời, Trương Dạ dịch dung hình dạng đầu mực y như lần đầu đặt chân đến đây.
Hắn không rõ nơi đây tồn tại thứ gì, nhân loại có phải loài đứng dưới đáy chuỗi thức ăn trong đây hay không. Nên để an toàn, hắn trực tiếp đóng giả thành một trong các loại yêu ma, quỷ vật.
Với ma khí bao quanh người, Trương Dạ dễ dàng làm được một chút việc nhỏ đó mà chẳng hề cố gắng.
Hai cái xác sau khi b·ị c·ướp đoạt liền héo khô lại thành một đống xương trắng, đến cả da cũng bị Trương Dạ lột đi để làm túi phòng hờ.
Hiện tại, hắn mới suy nghĩ về cuộc đối thoại của hắn và nữ quỷ.
"Không có gì đảm bảo ả ta thành thật, nếu có thể thì ta còn muốn lập huyết thệ. Nhưng mà t·ranh c·hấp quá tốn thời gian, sợ rằng sẽ mất một buổi dẫn đến sai lệch chút dự tính của ta"
"Nhưng mà.. cái câu quy tắc kia là có ý gì? Dù thật hay không, nhất định phải cẩn trọng"
"Về phần Địa Cầu, nó đọc được ký ức của ta thông qua thủ đoạn gì đó.. hay là thật sự có người xuyên không đứng sau?"
Đầu suy nghĩ, chân lại không ngừng cất bước di chuyển thăm dò khảo sát địa hình chung quanh.
Hơn một ngày đi bộ, hắn tổng cộng không gặp thứ gì bất thường ngoài vài con quỷ vật yếu đuối cùng yêu thú. Dù đã hấp thụ toàn bộ khí huyết của chúng khi kết liễu, song Trương Dạ vẫn không hài lòng.
Yêu thú chỉ ru rú trong lãnh địa, quỷ vật lại không biết giao tiếp, chẳng nhẽ đạt đến cảnh giới Trữ mới có thể nói chuyện?
Hắn không tìm được bất kì nơi nào có nước chung quanh! Vậy xoáy nước mà Tiểu Điềm Điềm nói rốt cuộc là ở đâu!?
Hoặc là không có?
"Chung quy.. vẫn là phải xài tới cách kia.." Trương Dạ lắc đầu thở dài ngao ngán.
Thôn phệ bằng chất nhầy tuy mang lại một phần ký ức, nhưng có quá nhiều rủi ro.
Lạm dụng về lâu dài chắc chắn sẽ quên mất bản thân hắn là ai, ký ức bị hỗn loạn đủ loại thân phận.
Nhưng đi vào ngõ cụt, Trương Dạ chỉ có thể đâm đầu vào nó một cách không tình nguyện.
Hắn cứ độc bước ung dung bên trong cánh rừng mà chẳng mảy may để ý thời gian hiện tại, tiếng bước chân hắn vang lên song hành tiếng tim đập càng làm không gian thêm phần cô quạnh.
Đi trong yên bình, có đôi khi hắn nghĩ cái lý do tại sao lại đến thế giới này.
Trương Dạ không phải là mẫu người tự kiêu tự ngạo vỗ ngực xưng to nói rằng hắn là kẻ được chọn, ngược lại là con người tự ti.
Đa số xuyên việt giả khác đều có kim thủ chỉ thuận lợi thăng tiến, còn hắn lại bị đày đến ải chạy trối c·hết để giữ mạng mỗi phút mỗi giây.
Huyễn Tiên bất công, Thần Minh bất công, hệ thống bất công, cả thiên hạ, đều chỉ mũi kiếm về phía hắn.
Bất công.
Hắn không cầu làm rồng phụng như nhân vật chính trong tiểu thuyết tu tiên, chỉ một lòng cầu an yên trong tu đạo, cũng chẳng muốn thực hiện sứ mệnh của Thần làm gì.
Trương Dạ mặc định không phải con chó trung thành sai đâu đánh đó.
Một thanh niên trầm lặng, tam quan ngay thẳng, kể từ lúc đến thế giới này, đạo đức đã có phần suy thoái, thế giới quan trở nên lệch lạc, cảm tính cũng bị thẳng thừng vứt sang bên nhường chỗ cho lý tính.
"Ta.. rốt cuộc bị biến chất đến độ nào rồi?"
Chân hắn cứ vô thức bước đi trong vô định, chẳng hay chẳng rằng đã đứng trước một rừng trúc xanh mượt.
Rừng trúc xanh hai bên, ở giữa là đường mòn dưới ánh sáng vàng của ánh chiều soi rọi qua từng nhánh cây, phản bóng dưới mặt đường tô lên vẻ tịch mịch, yên bình của cái tuổi xế già.
Trương Dạ trở về hiện thực, ngẩng đầu nhìn rừng tre trước mắt không nhịn được cảm khái, "Kỳ quan thế này.. mà lại là tuyệt địa thì đáng tiếc"
"Dẫu sao đang không có phương hướng, có thể thử thăm dò một chút. Hy vọng tìm được vài con quỷ có khả năng giao tiếp."
Chân hắn đặt vào bên trong rừng tre tiếp tục thong dong bước đi không màng hiểm nguy. Dựa vào khả năng tái sinh của hắn, trừ phi là gặp phải thứ gì có ảnh hưởng đến linh hồn, Trương Dạ căn bản không cần phải sợ hãi.
Nếu c·hết mà có được thêm thông tin để tránh nạn hay đoạt tiên cơ, hắn tình nguyện c·hết đi nghìn lần.
Còn nếu gặp phải thiên địch, hắn đành tìm mọi cách có thể để mà thoát khốn, dù là cơ hội bé như hạt cát.
Ánh chiều nhanh chóng đã vơi đi, mặt trời phía Tây cũng theo đó lặn xuống thay thế bằng sương lạnh của đêm tối, ánh trăng mờ ảo le lói qua từng tán cây xanh chiếu rọi.
Để Trương Dạ không đợi lâu, tiếng nói chuyện khe khẽ phát bên tai, hắn bèn dựng tai lắng nghe.
"Kiệt kiệt.. ngày nào cũng đi tuần thế này, làm gì có ai dám x·âm p·hạm nơi ở của Hậu Tố chứ? Ngươi nói có đúng không?"
"Ó Ó!!"
"Vô nghĩa, nhanh chóng đến cảnh giới Trữ, ta mới hiểu được lời ngươi nói"
Phía xa là một trung niên nhân mặt mày hoà hoãn, bên cạnh là một con quạ đen đậu lên vai hắn. Trung niên nhân nghiễm nhiên có điều đặc biệt, thần thức phóng ra dò xét, Trương Dạ vậy mà không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Bù lại, con quạ đậu trên khoảng không là một loài yêu thú có máu thịt.
"Hậu Tố? Yêu thú cũng chia ra tam cảnh Giảo - Trữ - Thăng? Hay là có thể đồng tu?" Trương Dạ nấp sang một bên rừng tre, ẩn nặc đi khí tức tiếp cận trung niên nhân một cách chậm rãi.
"Xem nào.. tên kia đoán chừng tầm Tiên Thiên nhất trọng thiên, con quạ bên cạnh chỉ có Hậu Thiên tam trọng? Đơn giản rồi đây"
Đạt đến khoảng cách nhất định, Trương Dạ từ bên cánh rừng đột kích phóng ra ngoài hướng trung niên nhân.
Tay Trương Dạ nổi đầy gân bọc chân khí, tóm lấy trung niên nhân đầy sát ý định một kích bóp c·hết.
Trung niên nhân lười nhác nhìn Trương Dạ một bên, phảng phất đã phát hiện Trương Dạ từ lâu, né cũng chẳng buồn né.
"Giảo thực lực.. ngươi là ai?"
Tay Trương Dạ xẹt qua người trung niên nhân như nắm vào không khí, cánh tay xoẹt một phát đã hằn một dấu tay đen tuyền in lên bên trên tay Trương Dạ.
Tuy không có sát thương, nhưng Trương Dạ biết đây lại là nguyền rủa chi lực, thứ này cực kì phiền phức.
Mắt hắn mở to nhìn chằm vào hai người bọn họ đầy sát ý, một cỗ ý cảnh kỳ lạ toả ra làm cả hai sinh vật trước mắt đều khựng người trong giây lát.
Quạ đen thấy nguy hiểm kêu chim chíp, vỗ cánh bay khỏi hiện trường, chợt chân nó bị một lực lượng vô hình nắm lại khiến nó rơi từ không trung ngã xuống mặt đất bất lực.
Trung niên nhân thay đổi sắc mặt, run rẩy gào lên, "Tiểu yêu!! Ngươi ổn không!?"
Quạ đen bất động nằm yên một chỗ không phản hồi.
Trương Dạ nhận thấy thời cơ đã đến, không hy vọng điều bất trắc xảy ra, tay hắn trỏ về quạ đen niệm chú.
"Thí Thiên Toái!"
Luồng chân khí sắc bén từ hai đầu ngón tay bắn ra, hung hăng xiên qua người quạ đen trực tiếp cắt đứt sinh cơ của nó dưới ánh nhìn của trung niên nhân.
"KHÔNG!!!"
Trung niên nhân đau khổ gào thét, môi trường xung quanh vặn vẹo biến đổi, áp lực mang đến cho Trương Dạ tuy không bằng Tiểu Điềm Điềm nhưng vẫn đè ép hắn không thôi.
Trương Dạ cười nhạt tránh thoát khỏi vị trí trung niên nhân, "Ngươi là loại thứ hai hay ba đây?"
Đối phương không đáp lời, khuôn mặt lười nhác trở nên chảy xệ xuống cùng với mắt và tóc, sau đó là cả thân thể như một loại chất lỏng.
Khuôn miệng trung niên nhân u ám mở to gằn từng chữ hướng về phía Trương Dạ, "Giết người của ta.. đền mạng.."
"Nó là chim?" Trương Dạ bất giác lùi một chân cảnh giác, bản năng nói cho hắn trung niên nhân đã lên cơn giận dữ.
Trận chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Chỉ thấy toàn thân trung niên nhân chẳng bao lâu đã chảy xuống bên dưới, hoà tan vào mặt đất mất dạng.
Giây tiếp theo, trên lưng Trương Dạ bỗng cảm thấy nặng trĩu như có thứ gì đó bám víu không buông. Trương Dạ đánh mắt nhìn ra phía sau, cùng lúc gương mặt trung niên nhân trắng bệt y tờ giấy đặt bên cạnh tai hắn.
Trung niên nhân ánh mắt vô cảm, hai bên mắt được thiết lập chéo nhau khác xa với người khác, bờ môi khô khốc thâm đen.
Hắn cong chiếc miệng dài đến tận mang tai phát ra tiếng cười rùng rợn.