Ngoài khuôn viên Ngũ Tai Tự, Trương Dạ ngoái đầu nhìn lại nơi t·iếng n·ổ phát ra tự nhủ, "Quả nhiên là có vấn đề, may mắn ta leo rào thoát ra".
"Chỉ là dâng hương, sao phân thân lại c·hết? Thích Hải có thể g·iết ta đồng nghĩa với việc tu vi hắn viễn siêu ta nhiều lần, vì vậy sao phải chờ đến tận bây giờ?"
"Điều này chỉ có một khả năng, cái gọi dâng hương, chắc chắn là tìm đường c·hết!"
Kết luận tuy vội vàng, nhưng Trương Dạ có đủ cơ sở để khẳng định như vậy. Thứ nhất, nữ quỷ đã từng nói với hắn về thứ gọi là "quy tắc" thứ hai, Thiên Hải có vô vàn cơ hội g·iết c·hết hắn khi ở cùng, thứ ba.. bản năng Trương Dạ mách bảo Ngũ Tai Tự có vấn đề!
"Nếu vậy thì lời của nữ nhân đó là thật? Ta còn sở hữu bản nguyên của Tiểu Điềm Điềm, không biết có công dụng gì.." Trương Dạ ngước lên nhìn trời thở nhẹ một hơi cảm thán, bầu trời luôn trong xanh thế này sao?
"Còn ba ngày nữa, nhân ba ngày này làm một chút chuẩn bị" Hắn lại treo lên lớp dịch dung quái vật râu ria tiếp tục sải bước sang ngã ba của Ngũ Tai Tự và con đường tre.
Trương Dạ tạm thời đã xác định được điểm đến, mục tiêu và việc cần làm của mình trong ba ngày này. Hắn dùng tốc độ vừa đủ để di chuyển, một phần để khôi phục lượng chân khí hao hụt, một phần lại đưa ra các suy đoán về mối nguy có thể sẽ gặp phải.
Cung đường phía trước thay đổi thành một dạng đường đá gập ghềnh, hai bên ven đường bị sương mù cản trở, kể cả thần thức cũng chẳng thể thăm dò sâu bên trong.
"Làm ta nhớ đến khúc đèo khi còn ở Địa Cầu, đáng sợ thật" Không rõ hai bên là thứ gì, nhưng vẫn không nên chọc vào. Tương tự rừng tre, thứ này có lẽ cũng có một loại quy tắc quỷ dị.
Trương Dạ vân đạm phong khinh sải bước trên đường đá vấp vênh nửa ngày trời.
Nửa ngày này, hắn không gặp bất cứ một con yêu thú hay quỷ quái nào, bù lại sương mù đã vây kín trước sau khiến cả con đường như trải dài vô tận.
Lại càng không sợ trùng hợp gặp phải nữ quỷ, so ký ức của con quạ kia, nữ quỷ cũng chỉ là một dạng quỷ quái tầm trung ở nơi đây. Chưa kể, đi lang thang bên ngoài có khi còn bị con quỷ mạnh hơn để mắt tới.
Mà Trương Dạ hắn, cũng không tình nguyện ra ngoài lang thang tí nào, là do tình thế bắt buộc!
Hắn mải bước đi, trong đầu lại đang đếm từng bước, "397060.."
"Chính là ngươi rồi!" Chợt hắn xoay người tung cước đá vào bên phải làn sương trắng mờ ảo để màn sương tan đi một ít.
Một thông đạo màu đen vì thế mà hiện ra, Trương Dạ thử thăm dò bằng thần thức trước nhưng chẳng tra được thứ gì.
"Thần thức.. quả nhiên phải lên Niết Bàn mới có đất dụng võ" Trương Dạ chẳng nghĩ ngợi, dứt khoát tiến nhập vào bên trong thông đạo.
"Bãi cày cuốc của ta.. đến rồi đây.." Khoé môi hắn không kiềm được lại cong lên một vòng vui vẻ.
Tí tách..
Không gian bên trong tối đen, thi thoảng có vài tiếng động kỳ lạ phát ra. Trương Dạ khẽ phát động thần thức thu lấy thông tin về đặc điểm và tình hình cụ thể.
Một mô hình thiết kế nhanh chóng được dựng bên trong đầu hắn như là kết cấu của không gian, đây là một hang động thạch nhũ rộng rãi, phía bên trong quét qua 100m vẫn chưa đi đến điểm cuối.
Bù lại, chi chít yêu thú nhỏ đang run rẩy nấp quanh khắp cột đá và sau bụi cỏ trong bóng tối.
Nơi này do hắn tìm được trong trí nhớ của quạ đen, có thể hiểu nó như là một cộng đồng dành cho những loại yêu thú thấp giai yếu đuối.
Là cộng đồng, tất nhiên sẽ có một tập thể đứng đầu nhưng cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt Trương Dạ. Mà Trương Dạ đến nơi này, cũng vì trong ký ức của quạ biết được một loài gọi là "Kỳ Sùng" có khả năng tái tạo siêu việt.
Hắn muốn thử xem, có thể cộng dồn khả năng hồi phục của bản thân lên một tầm cao mới hay không.
Trương Dạ bỏ qua những con quái nhỏ yếu đi thẳng vào sâu hút trong hang.
Mặc định là con mồi thì chẳng bao giờ thoát khỏi tay thợ săn.
Cước bộ của hắn ngày một nặng hơn mỗi lúc đi sâu bên trong, cỗ tà khí sau người cũng mãnh liệt hiện ra mất kiểm soát.
Trương Dạ không hề để ý đến chuyện này, hắn chỉ biết mỗi bước hắn đặt xuống, cơ hồ đều sẽ có vài con quái yếu bất giác ngã xuống mất ý thức.
Không bị thứ gì rắc rối làm phiền trên đường đi, Trương Dạ nhanh chóng đã xác định được mục tiêu hàng đầu của hắn.
Kỳ Sùng dài 3 mét yên tĩnh trên mái thạch nhũ không động đậy giấu đi sự hiện diện, sinh ra sở hữu thiên phú trận pháp đánh lừa tầm nhìn khắc trên da, nó hoà vào màu thạch nhũ khiến sự tồn tại của nó cực kỳ khó để nắm bắt.
Đáng tiếc lại gặp phải Trương Dạ, một kẻ có thể nhìn thấu mọi loại ảo giác.
Thực lực nó chỉ vỏn vẹn Hậu Thiên bát tầng, vì để giấu đi tồn tại mà nó buông bỏ cơ hội t·ấn c·ông, chỉ nằm yên ở đó cầu mong hung thần không thấy nó.
Trương Dạ nâng hai ngón lên niệm pháp, "Thí Thiên Toái" hai đường chân khí sắc bén như lưỡi kiếm bắn ra từ tay Trương Dạ đâm thẳng lên vị trí Kỳ Sùng đang ẩn nấp.
Chân khí sắc bén bao hàm lôi khí đâm thủng hai chi tay của Kỳ Sùng để nó từ bên trên ngã xuống. Chưa kịp phản ứng, Trương Dạ đã hung tàn bước lại nắm lấy đầu nó, "Tham" ấn ký trên trán cũng phát quang một mảng sáng rực.
Kỳ Sùng đáng thương rên rỉ ánh mắt ngấn nước, thân hình cố giẫy dụa nhưng không tài nào thoát ra được trước lực đạo Tiên Thiên của Trương Dạ.
Sau một phút, Kỳ Sùng t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, an nghỉ nơi trần thế, toàn bộ thân người cũng trở nên teo tóp lại chỉ còn da bọc xương.
Trương Dạ hít sâu một hơi, cảm nhận biến đổi trong cơ thể nhưng cũng không phát hiện thứ gì phát sinh đáng kể.
Hắn lại nhìn vào sâu bên trong động, "Ba ngày, vẫn còn lâu lắm..."
Vứt xác Kỳ Sùng sang một bên, Trương Dạ tựa một toà ma thần đi một bước khống chế một con yêu thú, toàn bộ đều đem đi c·ướp đoạt khả năng lẫn huyết mạch của chúng.
Kể cả yêu thú đứng đầu trong động, cũng chẳng cản bước được Trương Dạ mà chịu chung số phận bị hút khô.
...............
...............
Xích Tâm học viện, động thiên của Điểm Hồng Anh.
"Mọi chuyện là như vậy.." Thiên Thư quỳ một gối cung kính báo cáo với vị lão bá đang thiền định trên bồ đoàn.
Điểm Hồng Anh mở mắt, đôi mắt điềm tĩnh không mang bất kỳ một tia cảm tình, "Ngươi cứu được hắn sao?"
"Này.. Hắn ở đây.." Thiên Thư chần chừ không biết đáp thế nào, Thanh Tuyền một bên chen vào cất lời, "Bẩm sư tôn, tình hình lúc đó bọn ta không tìm thấy bất kỳ ai ngoài vị đạo sĩ sư muội đã giúp, mong người đừng làm khó Thiên sư muội".
"Từ khi nào ta cho phép ngươi được quyền chen vào?" Điểm Hồng Anh lạnh giọng, hàn ý hiện rõ bên trong lời nói của bà.
"Khụ.." Thanh Tuyền hộc ra máu tươi, vẻ mặt nhợt nhạt cúi đầu không nói câu nào nhưng vẫn giữ y nguyên vẻ lạnh lùng.
"Về sau nếu có thể thì tiếp xúc với Thiên Cơ Diệp nhiều vào, hắn là.. cơ duyên của các ngươi.." Điểm Hồng Anh bỗng buông tiếng thở dài, bà tiếp tục nhắm mắt lại trở về trạng thái thiền định.
"Hôm nay sư tôn thật lạ.. Như một con người khác vậy, trước giờ không như thế." Mắt nhìn thấy sư tôn như pho tượng dung hoà vào làm một với thiên nhiên, Thiên Thư chuyển dời sự áy náy sang nhìn Thanh Tuyền, "Sư tỷ.. đa tạ.. ngươi ổn không?"
Thanh Tuyền khoác tay, nuốt một viên Hồng Y Đan vào dưỡng tức, "Ta ổn. Thiên sư muội, có thể trả lời ta một câu sao?"
"Sư tỷ đừng khách khí, chỉ cần ta biết liền lập tức nói ngươi biết" Thiên Thư gật đầu, sư tỷ hôm nay kể cũng lạ, mọi hôm đều lạnh lùng giữ khoảng với ta, là vấn đề nghiêm trọng nào làm tỷ ấy phải thay đổi?
"Hôm đó.. ngươi thật sự là không cảm nhận được điều gì khác thường? Tỉ như.. có người khác ở đó..?" Giây phút hỏi ra vấn đề, đầu Thanh Tuyền có phần đau nhức không rõ ràng, lại là cảm giác này..
Thiên Thư bảo trì nét mặt bình tĩnh, lòng lại gợn sóng không thể tin nổi, "Sao sư tỷ lại hỏi vậy? Hôm đó.. Thiên Cơ Diệp.."
"Không.. không phải hắn.. ta chắc chắn.. muội phân tâm nhìn xuống lúc chiến đấu cùng vị đạo sĩ kia.." Thanh Tuyền ôm đầu, nét mặt vốn đã khá hơn từ ban nãy lại trở nên thiếu huyết mà nhợt nhạt.
"Sư tỷ!? Sư tỷ làm sao!?" Thấy dị dạng của Thanh Tuyền, Thiên Thư lay người cô, truyền cho cô một ít chân khí đầy sinh lực hòng giúp Thanh Tuyền ổn áp trở lại.
"Dạ.."
"..?"
Thân thể Thanh Tuyền được nhấc lên cao, luồng hàn khí từ nơi đâu tạt vào khiến Thiên Thư không khỏi run rẩy một trận vì cái giá lạnh nó mang đến.
Điều để cô bất ngờ hơn, thân thể Thanh Tuyền vậy mà chỉ trong chớp mắt đã bị vây khốn trong một tảng đá băng.
"Sư tôn!" Định xoay qua cầu cứu sư tôn, Thiên Thư bất giác phải ngậm miệng lại ngay sau đó.
Điểm Hồng Anh rõ ràng là đã tỉnh, hai mắt mở chằm chằm quan sát Thanh Tuyền.
Việc này chắc chắn cũng là do một tay sư tôn tác động, nhưng sao phải làm thế?
Không để Thiên Thư nghĩ ngợi, Điểm Hồng Anh phất tay hạ lệnh tiễn khách, "Bệnh cũ sư tỷ ngươi tái phát, mau lui đi"
"Vâng, sư tôn!" Thiên Thư chắp tay cáo từ, ánh mắt lại lấp loé quang mang, "Ta nhờ hệ thống mới phát hiện ra.. nhưng sư tỷ biết hắn ư? Là trùng hợp?"