Bên ngoài tiền đường được bày sẵn hai chén cơm trắng và các món chay bên dưới tấm chiếu.
Thích Hải phương trượng ngồi quỳ xuống một bên, tay đưa ra tỏ ý để vị khách mời ngồi đối diện.
Trương Dạ tiến đến ngồi quỳ xuống, khách khí nhìn đối phương mở lời, "Làm phiền phương trượng"
Hắn không dám động đũa, Thích Hải phương trượng cứ nhìn chằm chằm Trương Dạ như đang chờ đợi hắn.
"Phương trượng?"
"Mô phật, bần tăng còn đợi thí chủ nếm thử tay nghề của đầu bếp Ngũ Tai Tự" Thích Hải nhẹ giọng.
Phút này, cảm giác ông mang lại cho Trương Dạ trở nên rất kỳ lạ nhưng cũng không thể giải thích thành lời.
Trương Dạ không động đũa dù mâm đồ ăn nhìn vẫn rất tươi ngon, mùi hương bốc lên cánh mũi không khác gì sơn hào hải vị, bởi hắn từ lâu đã không được ăn thứ gì tử tế.
"Ta là khách, mời phương trượng" Cảm giác lạ kỳ lại bị trực giác Trương Dạ bắt được, có phần tương đồng với lúc đứng trước hương án.
Thích Hải lẳng lặng nhìn hắn khiến Trương Dạ có đôi chút mất tự nhiên, định mở lời thì Thích Hải cuối cùng cũng động đũa, "Thí chủ cứ việc dùng bữa, nhìn nét mặt này, chắc hẳn thí chủ có nhiều điều thắc mắc, bần tăng nói đúng không?"
Nhìn đến phương trượng bắt đầu gắp từng món từng món đưa vào miệng thưởng thức, Trương Dạ nét mặt kinh nghi bất định.
"Không có độc"
"Chỉ là để cẩn trọng thì tốt nhất vẫn nên ăn một chút, tránh để ông ta nhận ra khác thường"
"Nông cạn của sư thầy, ta không tra ra được. Hoặc là phàm nhân, hoặc là cảnh giới quá cao"
Thần sắc Trương Dạ giữ nguyên một vẻ tươi cười, khách khí gắp món đưa vào chén thưởng thức món ăn, "Ưm, phương trượng nói đúng"
Ngon, hơi chua, còn có mùi tanh, món chay mà cũng có thể tanh như vậy?
"Thí chủ cứ thong thả. Bần tăng biết được đều sẽ giải đáp cho ngươi"
"Cửa chùa mở toang như vậy, phương trượng không sợ quái vật sẽ vào?" Trương Dạ đặt chén xuống, nói ra vấn đề làm hắn tò mò nhất đến giờ.
Từ lúc đặt chân vào đây, hắn chưa hề nghe bất cứ dị động gì bên ngoài truyền vào ảnh hưởng.
Để mà nói, yên bình chỉ đến từ hai tình huống, thứ nhất nơi này là vùng an toàn, thứ hai là bên trong có lẽ nhốt thứ còn đáng sợ hơn!
Trương Dạ tình nguyện tin vào vế thứ nhất, nếu là vế thứ hai vậy thì hắn toang!
Phương trượng vuốt râu, mâm thức ăn sớm đã bị ông dọn sạch, "Thí chủ có tin vào Phật không?"
Câu hỏi ngoài đề làm Trương Dạ sửng sốt đôi chút, mồm định bảo không nhưng quan sát nét mặt của Thích Hải phải làm hắn nghiêm túc suy nghĩ lại.
Sau một hồi đắn đo, Trương Dạ đáp, "Ta.. nửa tin nửa không tin"
"Thí chủ đã không tin thì còn tìm đến làm gì? Vậy bần tăng hỏi thí chủ, Phật theo ngươi định nghĩa thế nào?"
"Cái này.. làm sao có thể định nghĩa được? Nếu nói theo cách của một người vô thần như ta, Phật.. là một cách gọi khác của sự hoàn hảo"
"Mà hoàn hảo, thì chẳng ai có thể hiểu được" Trương Dạ lắc đầu cười tiếp lời, "Tiểu tử nông cạn, mong phương trượng đừng chê cười"
Không biết từ lúc nào, trên tay Thích Hải đã treo sẵn một dây chuỗi hạt to tướng, hắn bấm vào các hạt chuỗi xoay đều, miệng thì lẩm bẩm đáp, "Là vậy sao?"
"Phật, ở mọi nơi" Thích Hải nhắm mắt lại, nói ra một câu trừu tượng, khí chất quanh người cũng trở nên thay đổi.
"Ta là phật, thí chủ là phật, ai cũng là phật. Cây lá, chúng sinh, mọi loại tồn tại đều có phật tính, phật ở muôn nơi"
Tuy nghe không hiểu lắm, nhưng Trương Dạ vẫn gật đầu tỏ ý thụ giáo, "Vậy phương trượng bây giờ có thể giải đáp cho ta vấn đề ban nãy sao?"
"Bần tăng đã trả lời, cái này thí chủ phải tự mình ngộ"
"Là thế nào?" Trương Dạ nhăn mày suy tư, kiên nhẫn tiếp tục hỏi, "Phương trượng biết Quỷ Chủ và Ma Tổ?"
"Cũng gọi là có quen biết từ xưa. Canh năm sắp đến, thí chủ chỉ còn lại một câu"
Tiết trời se lạnh đã vơi đi một ít, ánh trăng đêm cũng đang từng chút hạ xuống để mặt trời ló dạng cho ngày mới.
"Người ở đây thích chơi quy tắc ba câu như vậy?"
Nghĩ nghĩ một lúc, về thông tin cơ bản để thoát khỏi đây hắn đều đã nắm chắc, bàn tay tầm vài tiếng nữa là có thể hồi phục nguyên vẹn ban đầu.
Vấn đề cần được giải đáp ở đây chính là.. mối nguy tiềm tàng.
"Phương trượng biết về Hậu Tố không?"
"Hậu Tố? Thiện tai, thứ cho bần tăng không thể giải đáp, nhưng có thể nói cho thí chủ biết đôi điều. Nhiều khi mắt nhìn thấy, thực chất lại không phải vậy" Thích Hải mở mắt nói một câu, lại buông đũa đi thẳng về phía chính điện mặc Trương Dạ vẫn còn ngơ ngác ngồi đó suy nghĩ về những lời của ông.
Mắt nhìn thấy lại không phải vậy? Ý là thế nào? Trương Dạ xoa cằm suy tư, ngồi rặn mãi không ra cũng đành từ bỏ, trở về gian phòng nghỉ tiếp tục tĩnh dưỡng.
Tiền đường nhanh chóng rơi vào khoảng lặng, chỉ còn tiếng tụng kinh vang vẳng lên từ phía chính điện của Thích Hải phương trượng.
Để Trương Dạ thần không biết quỷ không hay, mâm đồ ăn ban nãy giờ lại hư hư thực thực biến ảo. Chén cơm trắng hoá giòi trắng lúc nhúc ngoe nguẩy, đậu phụ cùng các món rau canh biến thành các loài giun bọ cùng nước bên trong.
Nếu để Trương Dạ trực tiếp chứng kiến, hắn chắc chắn sẽ móc họng nôn ra hết toàn bộ số thức ăn vừa nuốt vào.
........
........
Cóc.. cóc..
"Nam mô a rị da bà lô yết đế.."
Đánh thức Trương Dạ buổi sáng chính là tiếng gõ mõ cùng tiếng tụng kéo dài từ đêm qua.
Kiểm tra thân thể là việc đầu tiên hắn cần phải làm sau giấc ngủ, ai mà biết được nó sẽ phát sinh biến đổi gì trong lúc ngủ đây?
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
"Tay phục hồi, thương thế cũng lành lặn 8 phần.."
"Là lúc nên rời khỏi"
Xong xuôi thủ tục buổi sáng, hắn rời khỏi gian phòng đi đến sảnh chính đường chào hỏi Thích Hải một câu.
"Phương trượng tốt"
Thích Hải không để ý hắn, tiếp tục công việc của mình kéo dài đến tận hai canh sau.
Lúc này thần sắc ông vẫn giữ y nguyên vẻ điềm đạm, ngước lên nhìn Trương Dạ như sớm biết ý định của hắn, "Thí chủ là muốn rời đi?"
"Cảm tạ phương trượng đã cho ta tá tạm một hôm, xin hỏi khi nào là ngày rằm trăng tròn?"
"Trăng tròn, 3 ngày tới. Nếu thí chủ đã có duyên với Phật tự, vậy đừng quên dâng một nén hương trước khi đi" Thích Hải phương trượng lần đầu nở nụ cười từ bi đối Trương Dạ nói.
Nếu là ở ngoài, ắt có lẽ Trương Dạ đã tin ông vô điều kiện mà không từ chối, vì đốt một nén hương với hắn cũng chẳng phải việc to tát gì.
Thế nhưng, nơi đây lại là Cự Thư Cổ Miếu.
"Vậy phiền phương trượng đợi ta một chút, tiểu tử để quên đồ, thắp hương xong sẽ đi ngay" Dứt lời, Trương Dạ xoay người đi vào gian phòng khách tầm chừng ba phút rồi lại trở người ra.
Đôi mắt Thích Hải nhìn chằm vào Trương Dạ nhưng không hé răng nửa lời, ông châm ba nén nhang truyền qua cho Trương Dạ.
Trương Dạ nhận lấy ba nén dài bằng hai chiếc đũa, đứng trước ba vị Tam Thế Phật dưới sự quan sát của Thích Hải, hắn chậm rãi cắm vào từng hương án bên dưới.
"Xin tiên phật phù hộ, để mọi điều thuận lợi đến với ta" Trương Dạ chắp tay lẩm bẩm, gục người xá lạy ba cái biểu hiện lòng thành tâm.
"Haizz.. đáng tiếc" Bỗng nhiên Thích Hải phía sau thở dài một hơi ngao ngán, ánh mắt thập phần bất thiện nhìn về Trương Dạ, "Vẫn là để thí chủ chạy thoát, cớ gì đốt một nén nhang lại khó khăn với thí chủ như vậy?"
Lúc Trương Dạ còn không rõ chuyện gì xảy ra, ba nén hương vừa được cắm nhanh chóng héo tàn một cách chóng mặt.
Ba toà phật chí cao cũng vì đó mà biến đổi thành một dạng hung tợn, khắp mặt mọc đầy vảy, hàm răng nanh nhọn hoắc cũng được lộ ra, mọc ra thêm 4 tay như tu la, chẳng còn đâu là vẻ thánh thiện, hoàn mỹ như ban đầu.
Trương Dạ dĩ nhiên cũng chú ý đến phát sinh biến đổi phía sau, ngay từ giờ khắc này, hắn biết.
Vốn, đây chẳng phải Phật.
Là Ma che mắt Phật!
Ực..
Tầm nhìn Trương Dạ chợt rung lắc mất kiểm soát khiến hắn chỉ có thể trở lên nhìn phía trần nhà, bản năng di chuyển cơ thể nhưng không tài nào nhấc người được. Mắt ngó xuống quan sát tình huống cụ thể, hắn nhận ra một điều tệ hơn, thân dưới vậy mà đứt lìa làm hai rồi?
Thần sắc tuy hốt hoảng nhưng vẫn không tồn tại chút sợ hãi hay ngoài ý muốn nào trong ánh mắt, Trương Dạ thờ ơ nhìn Thích Hải, "Ngươi sớm biết ta đã rời khỏi đây? Vì cái gì lại không động thủ sớm hơn?"
Một trong sáu cánh tay của bức tượng di động nhấc người Trương Dạ lên, trước khi bị đưa vào trong miệng, hắn nghe Thích Hải đáp, "Nếu không bị thứ quy tắc cổ lỗ sĩ kia kiềm chế.."
"Thí chủ nghĩ sẽ sống được quá một phút trong giới này? Ta khuyên thí chủ một câu, đi đến cuối đường của Cự Thư Cổ Miếu.. chờ đón ngươi sẽ chỉ là bất hạnh cùng cuồng loạn"
Chỉ thấy Trương Dạ lắc đầu cười nhạt, "Vậy mà lại là quy tắc.. haha.. hắn coi như đoán đúng rồi. Ván này ngươi thua, phương trượng, đừng nói nhảm."