Trương Dạ mặc kệ phía sau gào thét, hắn nhắm mắt chạy một đường thẳng về phía trước.
Bên tai vang lên hàng chục giọng nói kỳ lạ dường như đang nhắm vào hắn, tâm thần Trương Dạ phút chốc lại căng thẳng.
"Nhân loại.."
"Ngươi đang đi đâu?"
"L-là là.. Hậu Tố diễu hành.. mau mau tránh.."
Thần thức hắn quét qua, nhưng thu về lại là một tràng đau điếng kinh hồn. Vấn đề này chỉ xảy ra ở hai tình huống, đầu tiên là đối phương có bảo vật hay trận pháp bảo vệ tinh thần lực, thứ hai liền là cách biệt thực lực.
Trong tình cảnh gay go thế này, hiển nhiên cái nào cũng mang đến đe doạ cực lớn cho Trương Dạ.
Tâm thần Trương Dạ kinh hồn tán đảm, cuộc đàm luận như có ma lực gây ảnh hưởng chấn động đến cả linh hồn, khiến Trương Dạ chỉ biết cắn răng cầu may.
Cung đường dài vô hạn, hơn một khắc thời gian chạy không ngừng nghỉ, các cuộc nói chuyện vẫn vang vẳng bên tai.
Thậm chí đã tồn tại cả tiếng giễu cợt trêu đùa như đang xem một màn trình diễn xiếc thú với Trương Dạ là nhân vật chính.
Nếu Trương Dạ có thể bình tĩnh suy xét, hắn liền nhận ra rằng đây chính là quỷ đả tường. Nhưng trong tình thế ảnh hưởng tinh thần bởi thế lực k·hông r·õ n·guồn g·ốc đe doạ tính mạng, hắn cũng chỉ biết chạy như điên cho đến khi kiệt sức.
Bất lực, Trương Dạ dừng chân lại ngửa đầu lên trời gào thét.
"Tại sao lại là ta!? Quái nào lại là ta!?"
"Các ngươi cười cái đếch gì!? Vui lắm sao!?"
"Hậu Tố cái quỷ!? Mẹ nó, ra đây g·iết lão tử xem?!"
Hắn thà c·hết còn hơn là bị trêu đùa, sống cũng chẳng được mà c·hết cũng chẳng xong.
"Không.. vậy còn quay về thì sao? Phụ mẫu vẫn cần chăm dưỡng.."
"Thù ta vẫn chưa trả.. Thường Hoắc Sơn.. nữ quỷ đoạt mệnh ta.. lũ thần chó c·hết gây ra cái đống này!"
"Thời gian ở Huyễn Tiên Lục Địa chắc chắn khác biệt với Địa Cầu, ta phải tin như thế!"
Xúc cảm dần dần dịu lại, ánh mắt hoảng loạn bấy giờ đã được thay vào vẻ bình thản.
Không quan trọng là tự lừa dối bản thân, ít nhất hiện tại hắn cần một động lực để tiếp tục sự tồn tại của mình.
Trương Dạ ngó về trước, âm thanh bên tai đã không còn nghe thấy. Mà đứng trước mặt hắn là một ngôi chùa cổ kính, cổng vào mở toang như sớm biết có người đến mà mời chào.
Ngôi chùa hoàn toàn cách biệt so với môi trường nơi đây, nó toác lên một mùi thoải mái dễ chịu, không như bên ngoài hỗn loạn đến cùng cực.
"Thí chủ đến Ngũ Tai Tự là có việc gì?" Thanh âm khác lần nữa cạnh bên Trương Dạ vang lên.
Trương Dạ đánh mắt nhìn qua, là một sư thầy mặc áo cà sa, tay treo chuỗi hạt đang nhắm mắt hướng hắn hỏi.
Thần thức âm thầm quét qua sư thầy, Trương Dạ thuận miệng chắp tay đáp, "Đến bái Phật, sẵn tiện nhờ ngài cho ta tá tạm vài hôm".
Mà phương trượng sau khi nghe xong, vô tình để lộ ra cảm xúc hưng phấn trong giây lát, tiểu tiết tuy xảy ra chỉ ngắn ngủi một giây nhưng đều lọt vào mắt Trương Dạ.
Trương Dạ vội lấy làm lạ, chỉ là dâng hương bái tế tại sao hắn lại tỏ ra hưng phấn? Hơn nữa.. Không phải là nên lo cho v·ết t·hương của ta trước sao?
"Nhưng ta cũng tò mò.. Phật nơi này có giống với Địa Cầu hay không?"
"Nam mô A Di Đà Phật, mời thí chủ vào trong. May mắn các phật tử sớm nay đã ra ngoài đi về hướng Tây phổ độ chúng sinh nên phòng vẫn còn trống." Phương trượng đi về trước bước vào trong tam quan của ngôi chùa để Trương Dạ đi theo phía sau.
Quan sát xung quanh, ngôi chùa nhìn chung khá rộng rãi, thông thoáng, được chia làm ba đường chính là tiền đường để cúng tế gõ mõ của phật tử, chính đường để cúng bái các vị Phật, hậu đường để kính các vị khai sơn, lập thiên.
"Thí chủ nên dâng một chút hương để xua đuổi vận rủi." Phương trượng dẫn hắn đến hương án nằm trước tiền đường, lấy ra ba nén nhang rồi xoay người nhìn Trương Dạ mỉm cười từ tốn.
"Cái kia.. ta không phải không muốn dâng, mà là không thể dâng" Trương Dạ nhún vai đưa cả hai tay lên cao tỏ vẻ bất lực đáp lời.
"..."
Phương trượng nhìn hắn một lúc rồi lại xoay người đi vào trong, mọi thứ trông có vẻ bình thường cho đến khi Trương Dạ được dẫn đến chính điện.
Bên trong chính điện được xây dựng một cách sa hoa tráng lệ, hoàng kim bao quanh trần nhà lẫn các trụ cột tôn lên vẻ sang trọng, nghiêm ngặt của khu.
Trung tâm là một lớp tượng tồn tại ba vị Tam Thế Phật, trong đó lần lượt là Phật A Di Đà - Phật Thích Ca Mâu Ni - Phật Di Lặc.
"Sao lại chỉ có ba vị tam thế? Nhưng mà chứng minh.. tôn giáo nơi đây cũng có nét tương đồng so với Địa Cầu" Trương Dạ ngấm ngầm khẳng định suy đoán, hắn đưa mắt xuống bên dưới các pho tượng.
Qu.. ắc..
Vô tình lại thấy một tấm bảng vàng bị các vết gạch chém bôi mờ như thể có người cố ý chùi xoá không để ai biết được nội dung bên trong.
Trương Dạ nổi lên tò mò lập tức hỏi phương trượng, "Bên dưới các vị Tiên Phật là cái gì?"
Phương trượng xoay đầu nhìn hắn, lại nhìn về hướng Trương Dạ đang quan sát, hắn thở dài một hơi đáp, "Thiện tai, có người không tin Phật, thí chủ đừng để ý"
"Ừm"
Cả hai tiếp tục bước đi trượt qua bên lớp tượng vàng, bỗng Trương Dạ khựng người lại đôi chút, quay đầu lên quan sát chằm chằm pho tượng từ một bên.
"Pho tượng.. vừa cười sao?"
Trương Dạ dĩ nhiên là biết ngôi chùa có vấn đề, nhưng bây giờ ra ngoài chắc chắn là thập tử vô sinh, trong này có thể kéo dài hồi phục được phút nào thì hay phút nấy.
Khôi phục lại từ nét mặt kinh nghi, Trương Dạ lại tiếp tục theo sau phương trượng trao đổi vài vấn đề cơ bản về thân phận của cả hai.
Năm phút sau, hắn được ông dẫn đến một căn phòng nhỏ đủ tiện nghi ăn nghỉ.
Xong xuôi tất thảy mọi việc, Thích Hải phương trượng chắp tay niệm, "Thiện tai, thí chủ an tâm nghỉ ngơi. Đúng canh ba buổi sáng, phải dậy để ăn chay phổ độ ngoài tiền đường"
"Đa tạ phương trượng chiếu cố, tiểu tử nhớ rõ. Nhưng tại sao lại là ba giờ sáng?" Trương Dạ chắp tay cảm tạ, đồng thời đặt ra vấn đề.
"Thiện tai, không thể nói, cũng không thể hỏi. Nhất định phải làm theo, là bên trên mách bảo." Thích Hải phương trượng lắc đầu xoay người rời đi, không giải thích lấy một câu.
"Bên trên là Phật?"
.........
.........
Gian phòng nghỉ của chùa yên tĩnh đến cực độ, Trương Dạ hiện tại mới có thời gian suy xét vụ việc xảy ra từ chiều nay đến giờ.
"Quạ đen đã thôn phệ xong.. cũng tìm được một ít thông tin hữu ích.. tuy không rõ Hậu Tố là ai, nhưng chắc chắn là một tồn tại tối thượng không thể tùy tiện trêu chọc. Mà lại, xoáy nước hoá ra có thật, điểm này Tiểu Điềm Điềm không lừa ta"
"Ngôi chùa ngay giữa tuyệt địa, không có phật tử nào ngoài Thích Hải trụ trì, quả nhiên có vấn đề"
"Hiện tại ta cần không để lộ ra vẻ bất thường, tranh thủ hồi phục trước khi tìm đến Ao Trời rời khỏi đây"
Sắp xếp xong mọi thứ trong đầu, Trương Dạ chuyên tâm vận chuyển Vô Tự Ma Kinh hấp thụ lượng chân khí dồi dào trong tuyệt địa để thương thế nhanh chóng lành lặn.
Bịch.. bịch..
Nửa đêm canh hai, Trương Dạ hé mắt rời khỏi trạng thái tu luyện vì b·ị đ·ánh thức bởi những tiếng động ồn ào.
Hắn xoa xoa bên cổ, không hiểu sao từ khi đặt chân đến đây, cách một thời gian là cổ hắn cảm giác đau nhói lên một hồi rồi thôi.
Cảm giác không đáng kể nhưng lại là điểm bất thường.
"Chí tâm đảnh lễ: Nam mô tận hư không.."
"Biến pháp giới.."
"Chí tâm đảnh lễ:..."
Thần thức Trương Dạ do thám ra bên ngoài liền cảm nhận được Thích Hải phương trượng đang cúi đầu dập lạy, miệng niệm kinh thư ở chính đường trước vị trí trống rỗng vốn của ba pho tượng hoàng kim.
Theo đó, sắc mặt Trương Dạ đột nhiên biến sắc, hắn không dò ra ba pho tượng kia trong vùng thần thức của mình!
Nén lại kinh ngạc cùng bất ngờ, đồng thời khẳng định suy đoán của bản thân, ba pho tượng Phật chắc chắn không bình thường!
Trương Dạ đẩy cửa bước ra khỏi gian nhà nghỉ, không biết lấy đâu ra gan mà từng bước đi đến chính đường.
Ba pho tượng thế mà vẫn y nguyên chỗ đó, thần thức quét qua song vẫn cảm nhận được bình thường.
"Là ta gặp ảo giác..? Không thể nào? Đã có Lười Biếng năng lực rồi mà?"
Thích Hải phương trượng dường như không để ý sự có mặt của Trương Dạ, ông tiếp tục dập lạy đến hết phần kinh thư mới chịu ngồi xếp bằng trở vào trạng thái thiền định.
"Hồng trần quấn quanh, nghiệp của thí chủ dự rằng còn lớn hơn cả Ma Tổ và Quỷ Chủ cộng lại"
Vốn đang quan sát tượng vàng, nghe vậy thì Trương Dạ nhìn sang hướng Thích Hải ngoài ý muốn đáp lời, "Ngài biết Ma Tổ và Quỷ Chủ? Ý là thế nào?"
Không âm thanh nào đáp lại Trương Dạ dù hắn đã hỏi hơn 4 lần.
Canh ba vừa đến, Thích Hải phương trượng đứng dậy đi thẳng ra tiền đường cùng với Trương Dạ.
Tuy tò mò tại sao Thích Hải phương trượng phải nhắc nhở hắn hai lần lúc ở phòng nghỉ, nhưng Trương Dạ cũng không dám làm bậy.
"Khặc khặc.."
Trương Dạ ngoái đầu ra sau nhìn chằm pho tượng trước khi ra khỏi cổng chính đường, là ai đang cười?