Nửa buổi sau, một thanh niên thân mặc hoàng bào, gương mặt có nét tương đồng với Tần Dự gấp gáp bước đến trước song sắt của Trương Dạ.
"?"
"Ngươi giở trò gì với đệ đệ của ta?" Thanh niên trầm giọng nói, hai tay run rẩy nắm chặt thành đấm.
Trương Dạ không đáp lời, khó hiểu nhìn hắn.
Cai ngục tiến đến quát to, "Tần thiếu sau khi lấy máu của ngươi nghiên cứu liền q·ua đ·ời! Việc này không phải do ngươi thì do ai!?"
À.
Khoé môi Trương Dạ không nhịn được cong lên vẻ trào phúng.
Hắn biết rõ chuyện gì đang diễn ra chỉ qua một câu của cai ngục, Tần Dự là định dùng tinh huyết của hắn dung nhập cơ thể luyện hoá, trở thành một Trương Dạ thứ hai.
Nhưng khổ chiến ba ngày ở hang động kia, Trương Dạ đại khái đã c·ướp được năng lực biến chất lỏng trong cơ thể thành một loại kịch độc.
"Nhưng đáng nhẽ chỉ tới mức trọng thương phế đi, đâu thể nào tới cửa tử?"
"Chả nhẽ là do thiên đạo nguyền rủa góp phần?"
Trương Dạ lắc đầu không ý kiến, hướng thanh niên trước mắt cười lạnh.
Thanh niên họ Tần hừ lạnh, ánh mắt tràn ngập lệ khí nhìn Trương Dạ, "Đệ ấy đã không thể sống được, vậy thì ngươi cũng đừng hòng sống!"
Trúng kế.
Nghĩ nghĩ, Trương Dạ ngoắc tay gọi thanh niên lại gần.
Thuận theo tự nhiên, cảm nhận Trương Dạ bị khống chế chặt chẽ nên thanh niên cũng không phòng bị gì nhiều.
Bỗng Trương Dạ phun một ngụm máu tươi lên mặt thanh niên, thậm chí còn giơ ngón giữa đầy khiêu khích.
Thanh niên lập tức bùng nổ, rút thanh đao bên hông ra không kiêng dè chém một phát xuống thẳng cánh tay đang ngoắc giữa không trung.
XOẸT!!
Xoẹt một tiếng, tay Trương Dạ chưa đầy một giây bị đứt phăng ra khỏi cơ thể.
Cơ mặt Trương Dạ co giật vài cái, nhưng vẫn là không biến sắc để giấu nhẹm đi sự chật vật chèo chống.
Một tiếng la hét than đau mà thanh niên mong chờ cũng chẳng được phát ra từ miệng Trương Dạ, như thể đứt đoạn một chi đối với Trương Dạ chẳng phải là chuyện gì quá to tát.
Thanh niên họ Tần trầm mặc, đệ đệ sinh ra thể chất đã yếu kém hơn phàm nhân năm lần, dù có dùng bao nhiêu loại linh quả, đan dược cường kiện thân thể cũng chỉ giúp cải thiện được vài ba phần. Vô duyên với tu chân, đệ đệ chuyển qua phương diện nghiên cứu với các quốc sư học giả, muốn khai sáng ra phương thức thay đổi thể chất khác.
Nhưng tới bước đem một tên thần kinh bất ổn thế này đi mổ xẻ mỗi ngày, đệ đệ là tuyệt vọng lắm rồi ư?
"Ta thân làm huynh trưởng mà chẳng để ý đến đệ ấy.. đệ đệ tha lỗi cho ta.."
"Ngươi yên tâm, ta dĩ nhiên sẽ có quà cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ thích" Kinh ngạc xảy ra trong chốc lát, thanh niên trút đao vào vỏ, thần sắc chấn chỉnh lại về nét thông thường.
"Mang tên này đến hậu viện của ta, chuẩn bị lăng trì hắn tới c·hết"
"Rõ!" Cai ngục chắp tay tuân lệnh.
Để phòng ngừa bất trắc, thanh niên họ Tần xoay người, bắn ra một luồng chân khí vào tay Trương Dạ m·ưu đ·ồ định cắt đi cả cánh tay còn lại.
Chân khí đâm vào cánh tay Trương Dạ nhưng chỉ để lại một ít sẹo thô.
"Ồ? Ngươi là thể tu?"
Bất ngờ ập đến nhưng cũng không thay đổi kết quả của Trương Dạ là bao, thanh niên lại rút thanh đao bén nhọn hung hăng vụt xuống lấy đi cánh tay còn lại của Trương Dạ.
Đôi mắt Trương Dạ nổi một mảng huyết hồng, đau đớn kịch liệt nhưng hắn vẫn phải diễn một màn "người điên kiên cường" cho tròn vai.
Xích được gỡ bỏ, cai ngục áp giải Trương Dạ phía trước hướng ra khỏi tù giam đến với thế giới trên mặt đất.
Trong lúc di chuyển, Trương Dạ chú ý đến lồng giam bên cạnh, hắn ngẩn người một trận, phía trong vậy mà không có ai.
Kế tiếp các lồng giam sát nhau vẫn thế, nghiễm nhiên không có một người nào bị nhốt ở trong.
"Vậy.. Thiên Khải là thế nào? Các tù nhân phỉ báng ta là thế nào? Chả nhẽ ta thật sự bị điên?.."
Cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, cánh cửa lớn được cai ngục đẩy ra, phía trước là hàng trăm bậc thang hướng lên trên.
"Rốt cuộc nơi này xây sâu đến mức nào?"
Hơn một khắc thời gian di chuyển, cả bốn người cuối cùng cũng lên được phía trên.
Nắp hầm được mở ra để ánh sáng chiếu vào soi sáng không gian dưới hầm tối đen như mực.
Bầu trời xanh mượt không một gợn sóng, tương lai Trương Dạ lại đen thẳm thẳm không tồn một chút ánh sáng lọt qua.
"Thánh tử, dụng cụ đều đã chuẩn bị xong, ngài có muốn trực tiếp.." Một lão nhân gia mặc đồ thái giám bước đến nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
"Thái công công cứ chủ trì là được, ta còn nhiều sự vụ." Tần đại thiếu khoát tay rời đi khỏi hiện trường.
Thái công công nhìn Trương Dạ với ánh mắt đáng thương, "Ngươi chọc giận sai người".
Dứt câu, đám người áp giải Trương Dạ đến một tiểu viện nhỏ, bịt mắt Trương Dạ lại bằng một tấm vải, đặt Trương Dạ ngồi xuống buộc chặt thân hắn vào một chiếc ghế kim loại đầy đinh nhọn hướng bên trong.
Từng đầu đinh nhọn lạnh ngắt đâm vào trong các thớ thịt, để Trương Dạ phải nhăn mặt biến sắc.
Hỉ nộ ái ố có thể điều khiển, nhưng đau đớn không thuộc quyền tự chủ hắn có thể khống chế.
"Vậy giao cho ngươi chăm sóc hắn, đừng làm thánh tử thất vọng. Phần cơ thể của hắn cứ rãi đem đi cho yêu thú ăn"
"Rõ, đại nhân cứ đặt niềm tin vào ta"
Xong xuôi, đám cai ngục cáo từ khách khí rời đi, lão thái giám dặn dò vài câu cũng rời đi ngay sau đó, để lại một tên mắt xếch, chiều cao khiêm tốn, gương mặt thập phần gian xảo ở lại.
"Ta gọi Kỳ Diện, xuống suối vàng nhớ bảo lão Diêm La chiếu cố ta một chút" Kỳ Diện vẻ mặt xảo quyệt chà tay, tra khảo sớm đã là nghề của hắn, vì có tính chất tương đồng nên việc lăng trì vào tay hắn cũng dễ như bỡn.
"'Ngươi ngoan ngoãn đợi một chút"
Giới thiệu qua loa vài câu, tiếng bước chân Kỳ Diện dần dần đi xa khỏi biệt viện.
Một lúc lâu, Kỳ Diện quay trở lại với chiếc xe đẩy phát ra hàng chục tiếng kim loại va nhau bên trong.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, mỏng và nhỏ bén như thế chắc chắn là dao, kiếm, đao đủ loại để chung chỗ.
"Tò mò lý do sao ta không dùng nhẫn trữ vật để chứa đựng không?"
Kỳ Diện bước tới tháo bịt mắt cho Trương Dạ, hắn cười thô bỉ, "Heh.. để ngươi nhìn thấy sẽ càng thú vị hơn".
Trước mắt Trương Dạ là hàng tá loại dụng cụ khác nhau dùng cho một mục đích, bên dưới ghế ngồi được Kỳ Diện đặt một đan lô đầy lửa vào với thanh sắt đang cắm vào bên trong nung nấu.
"Aizz.. lại phải chịu đựng thêm chút ít" Trương Dạ buông tiếng thở dài, nhắm mắt phó mặc cho số phận sắp đặt.
Trong lúc chờ Kỳ Diện nói nhảm, Trương Dạ tiện đà quan sát xung quanh với thần thức.
"Ít nhất phải rộng hơn cái viện rách nát ở Kiếm Ma Tông của ta gấp 10 lần"
Bên ngoài thì tựa phong cảnh của bức tranh hữu tình, tiếng nước chảy êm dịu của các hồ nước nhỏ được xây thủ công, tiếng chim chích choè kêu rít khi bay lượn trong vườn, cuộc sống này không phải ai cũng có thể sống một lần trong đời.
Xét về quy mô, không phải là một vị quan liêu chức cao vọng trọng thì cũng là hoàng đế một phương.
"Thánh tử sao? Là nhi tử của lão hoàng đế Tần Vô Khương?"
Trương Dạ vốn có thể dễ dàng thoát ra trong tình cảnh hiện tại chỉ bằng cách hoá thành chất nhầy đen, á·m s·át Kỳ Diện sau đó chuồn đi.
Nhưng g·iết được hắn thì sao này? Ai đảm bảo bên ngoài biệt viện của một thánh tử sẽ không có cao thủ toạ trấn?
Chợt móng chân Trương Dạ nhức nhói một trận, nhìn xuống lại thấy Kỳ Diện đang thích thú dùng kiềm rút móng chân Trương Dạ hung hăng giật ra ngoài.
"Không biến sắc sao? Cứ từ từ.. Ngày còn dài, ta còn tăng cấp độ.." Kỳ Diện từng chút một thô bạo bấm vào từng móng rút mạnh ra.
Hai chân Trương Dạ không bao lâu đã rỉ máu đầy sàn, các móng chân đã bị Kỳ Diện lột sạch sẽ, ánh mắt Trương Dạ thập phần hung hãn nhìn Kỳ Diện đang tận hưởng "cuộc vui".
Không để Trương Dạ có thời gian nghỉ ngơi, không còn móng để rút, Kỳ Diện chuyển qua cầm dao.
"ARG.." Não hải Trương Dạ thét gào, y như lời Kỳ Diện nói, lớp da của Trương Dạ đang dần dần bị Kỳ Diện dùng dao rạch đi.
Phối hợp với cơn nóng từ đan lô toả lên thay đổi nhiệt độ của ghế kim loại, thân dưới của hắn đồng thời bị hai cỗ đau đớn h·ành h·ạ.
"Đúng rồi, chính là vẻ mặt này.. làm Kỳ Diện ta thật thấy hạnh phúc nha..!" Kỳ Diện lột sạch phần da chân của Trương Dạ, để loã lồ thịt tươi bên trong lộ ra ngoài.
Hắn rút thanh sắt trong đan lô ra, dứt khoát dí vào phần da thịt Trương Dạ để nó bốc hơi cùng mùi khét toác ra từ dưới.
"AARRGHHH!!!" Trương Dạ vùng vẫy kịch liệt, dưới sự khống chế của còng sắt và dây trói lại bất lực di chuyển.
"TA PHẢI NHỊN, PHẢI NHỊN, KHÔNG ĐƯỢC LỘ!! TA VẪN CHƯA ĐỦ THỰC LỰC!!!"
............
Cứ thế, cuộc t·ra t·ấn diễn ra dằng dẵng một buổi, cấp độ máu me vẫn còn tăng lên sau đó.
Đến cuối buổi là lúc kết thúc, Kỳ Diện nhìn đối phương hiện tại toàn thân máu me thịt tươi khét lẫn lộn, lớp da trên người hoàn toàn bị tước sạch sẽ ra ngoài, tứ chi không còn nguyên vẹn.
Kỳ Diện mới thở dài tiếc nuối, "Đến đây thôi, cuộc vui nào cũng có lúc tàn".
Phập!
Tầm nhìn Trương Dạ thay đổi, chậm rãi hạ xuống dưới sàn quay cuồng một lúc.
À.
Trương Dạ hắn b·ị c·hém đầu.
Mà Kỳ Diện, Trương Dạ nhớ rõ gương mặt, tên của hắn rồi.
"Rồi lão tử.. chắc chắn sẽ cho ngươi kinh hỉ.." Ánh mắt Trương Dạ nhìn lên Kỳ Diện cay độc dù chỉ còn một cái đầu đầy máu.
Quang mang trong mắt Trương Dạ trở nên tối dần đi đến khi tắt ngỏm, chỉ còn lửa hận thù kinh phong trường tồn với linh hồn!
"Người đâu!! Xem phần nào còn nguyên vẹn thì đem gói gọn lại cho ta! Mau mau dọn dẹp!" Kỳ Diện mở cửa hét to ra lệnh cho đám thủ vệ canh gác dọn tàn cuộc.
Binh lính canh gác bên ngoài vội vàng chạy vào trong, nhìn đến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt liền nôn tháo ra một trận.
Thấy n·gười c·hết là điều bình thường với bọn họ, nhưng thấy một người sống sờ sờ bị t·ra t·ấn g·iết c·hết đến thây không nguyên vẹn là điều tàn nhẫn họ lần đầu thấy!
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, binh lính nom nóp lo sợ lau chùi, nhặt từng mảnh da thịt Trương Dạ nhét vào trong bao.