Đóm lửa đỏ lần nữa được đốt lên soi sáng không gian vô định.
Lại cánh cửa to bằng đá bị khoá bởi các mắc xích sắt to lớn và bức tượng dáng dấp y đúc Trương Dạ toạ trấn hiện ra trước mắt.
"Hửm?" Nhìn kĩ pho tượng đã khan khác vẻ ban đầu, lần trước là vẻ phong trần phiêu bạt, hiện tại gương mặt lại biến thành một lõm đen nhòm không rõ hình dạng.
"Nơi này có vẻ như là trạng thái tinh thần của ta khi trong thời gian phục sinh.."
"Lần trước bị động, lần này chủ động một chút".
Trương Dạ tiến đến sát cánh cửa đá gõ nhẹ vài cái, không có động tĩnh gì.
Tiếp đến lại thử vận dụng chân khí, kết quả thành ra vẫn bằng không, hắn không xài được.
Lòng không mang bao nhiêu hy vọng, Trương Dạ đành đánh bậy thả thần thức tác động lên cánh cửa đá thăm dò.
RẮC..!
"Hả?" Hắn vội thu tay về ngay lập tức sau khi tiếng động kỳ lạ được phát ra.
Quan sát kĩ một lượt cửa đá, trên xích sắt khổng lồ vậy mà lại có vết nứt nho nhỏ tuy không đáng để vào đâu.
"Mẹ nó.. bên trong vẫn nên là ở bên trong đi" Thầm than một tiếng, hắn lần này lại không dám vọng động nữa rồi.
"Chỉ chờ cái quá trình nhàm chán này kết thúc cho xong chuyện.."
Chưa thả lỏng được bao lâu, giọng nói kỳ lạ lần trước sau cánh cửa chợt vang lên làm Trương Dạ lạnh sóng lưng.
Âm thanh khàn đặc đứt quãng như cổ họng bị cắt đứt.
"Phá kiếp.. chạy.."
"Hắn.. tìm ngươi!"
"Ta nói này đại ca, ngươi có thể ngồi cùng ta đàm đạo cho ra lẽ không? Cứ tỏ ra thần thần bí bí con mẹ ngươi! Ta đoán mò đoán non đều trật lất!" Lửa giận chưa nguôi từ việc bị vô cớ lăng trì lấn át nỗi kinh hoàng, Trương Dạ giận chó đánh mèo giơ ngón giữa mắng mỏ người bên trong cửa đá.
Dù sao tên bên trong cũng không ra ngoài được, ta không mở khoá, không tương tác thì ngươi còn định phá ra a?
Bên trong không phát ra âm thanh đáp lại hắn, mà tầm nhìn Trương Dạ cũng trở nên mờ nhạt dần sau đó.
"Thập.. hiểm.."
"?"
....
"Ta kháo.. lần này lại là ở đâu đây.." Ý thức dần trở lại, Trương Dạ liền phóng thần thức quan sát chung quanh một lượt nơi hắn đang trú ngụ.
Là một căn nhà nhỏ với chiếc giường đơn sơ, không có sự sống nào trong căn nhà này ngoài hắn.
"Thành công.. cảm giác không thể nói được thật sự là quá khó chịu"
"Hiện giờ ta cũng chẳng thể nói.."
Trương Dạ nguyên dạng bây giờ là một phần lưỡi bị đứt nằm bên trong chiếc áo của cai ngục.
Về phần tại sao hắn lại ở nơi này, thì trước đó Trương Dạ đã có màn cắn lưỡi phun máu lẫn lộn với phần lưỡi rơi vào người cai ngục, để tên kia phải đi thay đổi y phục nếu không muốn sự ghê tởm bám lấy.
Kết quả thành công như suy nghĩ của hắn, một tên cai ngục quèn đoán chừng sẽ chỉ sở hữu được căn nhà nhỏ ở trong thành là cùng.
"Nếu như thế.. đây thật sự không phải là một giấc mơ?"
"Cự Thư Cổ Miếu.. tà môn! Không nghĩ nữa, sống tốt cả hai bên là được".
Đầu lưỡi nhỏ di chuyển bò ra từ trong áo của cai ngục nằm gọn trong thau, việc quan trọng bấy giờ cần làm là tĩnh dưỡng và xác định hướng đi kế tiếp.
Trương Dạ bò đến một bên góc khuất của sàn nhà ẩn nấp trong bóng tối, may mắn không có ai ở cùng, nếu có chỉ sợ Trương Dạ phải tốn thêm chút sức để dọn dẹp, mà điều đó lại không có lợi cho tình huống hiện tại chút nào.
Kiến bò dưới sàn, tiếp cận chiếc lưỡi đang di động đầy tò mò.
"Bữa ăn đầu tiên của ta lại là kiến.. dù sao cũng là chất dinh dưỡng.." Đầu lưỡi vươn đến liếm bầy kiến dính vào trong miệng, dịch bọt đọng trên chiếc lưỡi nung chảy để chúng hoá thành bột mịn thẩm thấu vào cánh lưỡi nhỏ.
Cót.. két..
Tên cai ngục quen thuộc dưới hầm ngục từng đ·ánh đ·ập Trương Dạ đẩy cửa vào bên trong, Trương Dạ lắng động tĩnh tựa bức tượng không di chuyển ẩn đi sự hiện diện của hắn hết mức có thể.
Bị bắt coi như đời tàn, hiện tại lực lượng của hắn chẳng có bao nhiêu, lần hồi phục kế tiếp có lẽ là 100-200 năm nếu không có dinh dưỡng bổ su·ng t·hường xuyên? Mà Hậu Thiên chỉ có thể sống được cùng lắm xấp xỉ 190 tuổi là cùng, bứt phá Tiên Thiên đỉnh thì lên được 500 năm thọ hạn.
Cai ngục dường như chẳng để ý gì nhiều vì là nhà hắn, sau một ngày mệt mỏi thì hắn chỉ muốn lên giường yên giấc.
"Hết Ma Tổ rồi đến Quỷ Chủ, lão già hoàng đế bảo Hậu Thiên tu sĩ chúng ta đi điều tra.. Khác gì chịu c·hết đâu này?" Giọng nói cai ngục tự sự đầy vẻ oán giận.
"Nam Vực biến cố dạo gần đây nhiều thật, hết Kiếm Ma Tông sụp đổ rồi đến Quỷ Môn Quan và Vô Gián, cũng đến lúc nghỉ hưu sống an nhàn, tiểu tu sĩ không tranh với đời".
Làm việc dưới triều đình như một con chó sai đâu đánh đó, họ bảo đi tìm c·hết cũng phải tìm. Một câu "Không" là đại nghịch bất đạo, chống lệnh phản quốc.
Biết bao lần cai ngục đã có ý nghĩ từ bỏ trong đầu rồi, chỉ là vẫn chưa đến giới hạn. Giam giữ tù nhân đối với hắn cũng chả phải kiện chuyện tốt lành gì, phải cố tình tỏ ra điên, biến thái hơn để lũ tù nhân biết sợ hãi, ngoan ngoãn bên trong.
"Hơn nữa.. ngục cũng có được mấy người đâu? Gọi là ngục, chẳng thà là nơi cho đám vương tử giải trí. Ta mà có một chức canh giữ ngục chính thì đã không khổ như vậy." Cai ngục nói xong thì cũng yên lặng vào giấc nồng mộng mị.
Trương Dạ một bên nghe được toàn bộ, tiêu thụ đống thông tin cũng có phần bất ngờ.
Nguyên lai tên Tần thiếu từng nhốt hắn là một trong nhi tử của lão hoàng đế? Ta vậy mà g·iết con của hoàng đế rồi?
"Không, không phải. Chuyện này có khúc mắc.."
Trương Dạ trầm ngâm suy nghĩ đến khả năng khả thi hơn, vì máu của hắn chẳng thể nào c·ướp đi mạng người được! Thiên đạo nguyền rủa thì hắn không nắm rõ nên không dám chắc chắn.
Việc triều chính t·ranh c·hấp ngai vị, viễn cảnh huynh đệ tương tàn s·át h·ại nhau để tranh đoạt ngôi vàng cũng rất thường tình.
"Tóm lại hắn đáng c·hết, nhốt ta hơn ba năm không có một cái lý do?"
"Dù là kẻ nào đi nữa, chọc tới tiểu nhân như ta, ta đều tạm ghi thù cho tới khi đủ lông đủ cánh".
....
Tập trung hoàn toàn vào vấn đề khôi phục, Trương Dạ bỏ ngoài đầu những ý nghĩ khác.
Ngày thứ nhất, Trương Dạ y nguyên vẫn một phần lưỡi kia, nhưng đã hồi phục dài ra thêm một ít.
Ngày thứ 5, cấu trúc của một cái miệng đã hoàn thành một cách thô sơ, Trương Dạ tiếp tục ăn kiến để thúc đẩy sự khôi phục.
Ngày thứ 20, xương sọ, đầu lâu đã bắt đầu tái tạo trở lại.
Ngày thứ 25, các dây thần kinh được móc nối với đại não để phần đầu gần như trở nên hoàn chỉnh.
Ngày 40, Trương Dạ xém chút bị phát hiện. Hình thái bây giờ của hắn là một đứa bé với cái đầu người trưởng thành.
Ngày 60, tên cai ngục nghỉ hưu, tổ chức tiệc mừng với hàng xóm láng giềng xung quanh đầy vui vẻ.
Ngày 80, một cô gái trẻ đến nhà hắn tỏ ý tốt chào hỏi bởi láng giềng gần xa, bị hắn ham mê sắc dục đè ra đẩy ngã xong g·iết c·hết bịt miệng.
Ngày 95, phụ mẫu cô gái qua hỏi thăm cùng đám thủ vệ được mời tới, nhưng ỷ thân phận đồng nghiệp từng kề vai nên lũ chấp pháp triều đình mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trời mưa hôm đó, công lý trở nên thối nát..
Ngày 105, cơ thể phát dục đã thành thiếu niên, Trương Dạ phải bò leo lên trần nhà dùng
Liễm Khí Quyết che giấu khí tức tiếp tục ẩn náu.
Ngày 114, mùi h·ôi t·hối từ xác c·hết phân hủy nồng nặc khắp căn nhà lẫn đường xá trước cửa.
Ngày thứ 115, một ngày này, Trương Dạ đánh dấu sự trở lại của mình, bằng cách g·iết và ăn xác của cai ngục.
Cai ngục vỏn vẹn Hậu Thiên bát trọng tu vi, dính một đòn á·m s·át của Trương Dạ dĩ nhiên c·hết bất đắc kỳ tử.
"Kinh tởm, ngươi không nên c·hết dễ dàng như thế" Lau chùi khoé miệng đầy máu tanh sau khi ăn sạch xác, Trương Dạ đem t·hi t·hể không nguyên vẹn của cô gái xếp từng mảnh gọn gàng trải lên giường.
"Ngươi không có tội, yên nghỉ đi" Vuốt đôi mắt mở to của cô gái cụp xuống, Trương Dạ bước ra khỏi nhà, căn nhà cũng nhanh chóng bùng lên một đám lửa to phía sau lưng.
Trương Dạ điềm tĩnh dịch dung khuôn mặt của mình thành một khuôn mặt bất kỳ trong ký ức, cốt lõi vì hắn đã không nhớ rõ gương mặt nguyên vẹn của hắn là như thế nào nữa rồi.
Mặc trên người bộ trang phục màu trắng phổ thông rẻ tiền thó được của cai ngục, tu sĩ Hậu Thiên cửu trọng với nội thể chi chít lực lượng cạn kiệt, kiếm vắt ngang hông phiêu du bên trong thành lớn.
Trương Dạ dựa theo thông tin nghe ngóng được, bước đến nhà cô gái trẻ c·hết oan kia, đặt trước cửa một chiếc kẹp tóc và một mảnh giấy nhỏ.
"Tiểu tiên nữ trên trời rất hạnh phúc, ác nhân ắt có ác nhân trị".
Nhân quả của Trương Dạ và Trung Đô, bây giờ mới thật sự bắt đầu.