Nam tử đầu đội mũ rơm, dùng đồng xu kết thành mặt nạ đeo lên mặt, tay cầm chai rượu loạng choạng bước đi cất tiếng hát vu vơ trên đường xá rộng thênh thang.
Hàng người tự động dang ra hai hàng nhường đường cho nam tử, không ai muốn dây vào phiền phức với một con sâu rượu, một phần sinh ra chán ghét đối với người này.
Trương Dạ trong trạng thái không say không tỉnh, hớp một ngụm rượu rồi đánh lái vào bên trong Di Hương Lầu, tửu lâu có tiếng tăm ở Trung Đô.
Di Hương Lầu là nơi hội tụ nhiều thanh thiếu niên tài tử, không vào để tìm đến nhục dục khoái lạc. Chỉ cầu cạnh thấy một lần giai nhân làm nổi lên tên tuổi của Di Hương Lầu, Du Hy.
Đồn rằng, sắc đẹp của nàng làm hoàng đế cũng phải thất sắc chấn kinh, làm cả tài tử giỏi nhất thành cũng phải điêu đứng làm ra một bài thơ tôn ngợi vẻ đẹp của nàng.
Dĩ nhiên, lời đồn chỉ là lời đồn.
Hai người thủ vệ trước cửa chắn ngang người Trương Dạ cản bước, "Dừng lại! Ngươi là ai!?"
"Con mẹ ngươi, mở mắt cẩu ra mà nhìn cho kỹ lão tử là ai mà dám chặn đường?!" Trương Dạ không bày tỏ biểu lộ, trực tiếp vứt ra năm viên linh thạch dưới đất, ương ngạnh bước vào trong.
"Khụ, đại nhân không chấp tiểu nhân. Là ta có mắt không thấy Thái Sơn.." Sắc mặt thủ vệ kéo cao thay đổi chóng mặt, nhận lấy năm viên linh thạch trong tay cười cười.
Đến khi Trương Dạ đi sâu vào bên trong, thủ vệ mới thu lại nét mặt bợ mông của hắn.
Lại có một người bên ngoài tò mò tiến đến hòng muốn vào trong.
Thủ vệ lại lần nữa chặn cửa, "Dừng lại! Ngươi là ai?"
Người kia phát hoả vứt năm viên linh thạch dưới đất mắng mỏ, "Mở mắt cẩu nhìn kỹ lão tử là ai!?"
Thủ vệ ngẩn ra một lúc, xác định được mình không nghe nhầm mới tiến đến hội đồng tên trước mặt.
"Ta nói con mẹ ngươi, lại học đòi Vô đại gia nhà người ta? Ta đánh ngươi cho cha mẹ ngươi không nhận ra!"
"Đại hiệp.. nhẹ tay.. đừng đánh vào tiểu kê kê.."
......
Say nằm gối mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ.
Khoảng thời gian này Trương Dạ không chuyên tâm ngồi yên một chỗ, hắn ở Trung Đô đi lại đã được hơn 3 tháng.
Số lần lui tới Di Hương Lầu đã không đếm xuể đến mức thành khách quen, như bao thanh niên khác, hắn đến đây để tìm kiếm vị giai nhân trong lời đồn.
Nhờ vào số dư của tên cai ngục, Trương Dạ tiêu tốn kha khá linh thạch để hưởng thụ mỹ tửu mỗi ngày.
Sáng đi thanh lâu, tối tùy tiện ngủ trên cây.
Đến nay cũng đã gần cạn kiệt số tiền còn sót, Trương Dạ thở dài một hơi, ăn chơi tiết kiệm mà vẫn tốn kém a..
"Đại nhân là đang có buồn phiền gì sao? Có thể chia sẻ cho Nhu Nhi nghe không?" Giọng nói mềm mại y chim sơn ca vang lên bên tai hắn.
Trương Dạ hé mắt nhìn mỹ nhân đang rũ mi nhìn xuống, "Đại nhân nhà ngươi sắp hết tiền rồi, phiền não cần Nhu Nhi bao nuôi ngược đây"
"Hì hì, người lại trêu ta. Trung Đô ngài tuy không có danh tiếng, nhưng trong mắt chị em bọn ta lại rất có tiếng đó nha~" Nhu Nhi cười hì hì.
"Khụ, không đùa nữa. Nói chuyện chính, việc ta nhờ nàng làm thế nào rồi?" Trương Dạ ho khan ngồi dậy, nét mặt thu lại vẻ cười cợt.
"Thuận lợi! Nhưng có một chút vấn đề.. Du Hy tỷ nói có thể giúp với một điều kiện"
"Thế nào?"
"Tỷ ấy không nói cho ta, muốn gặp đại nhân trực tiếp" Nhu Nhi bĩu môi.
"Cái này.. ta ròng rã ba tháng trời mới có dấu hiệu đáp lại sao? Linh thạch cũng cạn rồi, không thể đợi nữa.." Trương Dạ mắng thầm trong lòng, miệng lại nói, "Có thể gặp trong hôm nay không? Sắp đến có việc, không thể thường xuyên ghé thăm".
"Có thể.. nhưng sau khi chơi xong với ta đã.. hì hì.." Nhu Nhi cong mắt cười, đặt nhẹ nụ hôn xuống môi Trương Dạ.
"Đàn ông các người.. lúc nào cũng chỉ Du Hy tỷ thôi a.."
"Nào nào.. tiếp tục đàn cho ta ngủ đi, đừng mê hoặc tiểu gia".
...
"Chiều lòng phụ nữ thật mệt a.." Ôm bụng than thở một tiếng, Trương Dạ từng bước dưới sự dẫn dắt nha hoàn được phân phó đi lên bậc thang tiến đến Di Hương Lầu tầng cuối.
Đặt bước lên trên, lầu cuối không có phòng nào khác ngoài một căn ở giữa trung tâm, ngăn cách bởi cánh cửa và bậc thang lớn.
Hoạ tiết bên ngoài trang trí đơn giản bằng vài chiếc đèn lồng móc treo những câu đối bên trên.
"Hừ, háo sắc!" Nha hoàn dĩ nhiên tưởng tượng đến phương diện khác, lườm huýt hắn nhỏ giọng một câu rồi đẩy cửa lớn vào trong, "Đại nhân, người đã dẫn đến".
"Ừm, ngươi vất vả" Cô gái với mái tóc đuôi phượng, vầng trán đeo trang sức đính ngọc phối hợp với gương mặt làm hoa nhường nguyệt thẹn ngồi trước đàn tranh đáp để không khỏi Trương Dạ cảm khái.
Không phải cảm khái vì ham mê sắc dục, mà là khí chất thanh tao của cô nàng toả ra làm hắn phải kinh ngạc.
Sự tao nhã, thanh thoát trong hai thế giới không phải là điều ai cũng có thể sở hữu.
"Cao thủ!" Trải qua biết bao thứ kinh thiên, bao kẻ thù nắm không rõ thực lực, đây là lần đầu Trương Dạ nhìn ra thực lực chân chính của một người qua khả năng của hắn.
Nên sẽ không tiếc một câu khen ngợi, dù yếu hơn những người hắn từng đối đầu gấp bội.
Trương Dạ gật đầu bình thản tiến vào trong, "Thứ lỗi, nhất thời sơ suất ngã vào vẻ đẹp của nàng" tông giọng chẳng có một chút nào là ấp úng rụt rè.
Mùi hương thơm ngát, tiếng đàn dịu đêm rót vào tai như mật ngọt.
"Ta nghe Nhu muội nói, là ngươi muốn vào Thông Thần học viện?" Du Hy điềm tĩnh, tay dừng đàn lại nhẹ giọng.
"Đúng."
"Bằng cách nào ngươi biết được ta đến từ Thông Thần học viện?" Đôi mắt Du Hy chứa đựng hàn quang xen lẫn sát khí bên trong.
"Thăm dò ta?"
Trương Dạ hiển nhiên cũng nhận ra, bất quá cũng không để ý nhiều, "Tiền cũng có thể mua được thần ma, không được thì.. rất nhiều tiền".
"A? Vô Huyền đại nhân cũng thật hào phóng, làm tiểu nữ phải khâm phục" Du Hy khách sáo một câu, lại nói, "Vậy tại sao không phải Xích Tâm thay vì Thông Thần?"
"Có thể bỏ qua sao?"
"Không thể, luật là luật, khai gian thông tin trong bài kiểm tra bị truy ra sẽ không có lợi cho ta và danh tiếng, còn huynh lại chẳng hề hấn gì, chẳng phải tiểu nữ sẽ thiệt hơn ư? Biết một chút vẫn tốt hơn" Du Hy chắc nịch nói ra.
"Ta không muốn nằm dưới quyền kiểm soát của triều đình, lại nói ta tiêu tốn hơn ba tháng thời gian cũng chỉ để chờ cơ hội gặp nàng, châm chước một chút cũng không quá đáng." Trương Dạ lạnh nhạt đáp.
"Ara? Hoàng đế nghe được câu này, huynh chắc chắn sẽ b·ị c·hém đầu đấy?" Du Hy híp mắt cười xảo quyệt.
"Đó là việc của ta, còn câu trả lời mà ta cần đâu?" Ở cùng với người này lâu, chắc chắn không tốt đối với Trương Dạ.
Hoa hồng có gai, ngắm đủ rồi thì mau mau đi.
Cùng một loại với Tiêu Vận Tuyết, Du Hy mê người đến khó tả, những người đặc biệt thu hút ánh nhìn của kẻ khác như vậy trong thế giới này, nghiễm nhiên sẽ có cách riêng để sinh tồn, loại bỏ cái gai xung quanh.
"Mạn phép hỏi tuổi của ngài?"
"Cái này không thể làm dối?"
"Được, nhưng có liên quan đến điều kiện ta nói sắp tới".
"Chắc là.. dưới 30 đi?" Trương Dạ gãi má nói, hắn thật sự quên mất lý lịch về bản thân, chỉ còn đọng lại những ký ức xúc tác mạnh mẽ đến hắn, còn không toàn bộ đều là ký ức của người khác chưa được chắt lọc.
"Dưới 40 là đạt. Nửa năm tới, Ngộ Thiên Bi chi chiến mở ra, giúp ta lấy một suất trong đó, chỉ cần là học viên của thế lực lớn đều có thể tham gia không giới hạn" Du Hy rời khỏi chỗ ngồi hiện tại, tay bứt lấy cánh hoa đào mân mê.
"Mà để làm được điều đó.. Vô Huyền đại nhân phải trở thành thiên kiêu giữa bầy rồng, một đám cường giả Hậu Thiên cho tới Tiên Thiên sẽ được gửi vào trong không gian bí cảnh để đi tầm bảo, g·iết yêu thú, đạt truyền thừa"
Trương Dạ vuốt cằm nghĩ nghĩ nói, "Nếu vậy tại sao ngươi lại không đi? Ta không nhầm thì ngươi là Tiên Thiên nhị trọng?"
"Cũng là điều ta định nói, bên trong chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.. tranh đoạt chém g·iết nhau là lẽ thường tình, mà tiểu nữ không kiêu, lại tự nhận mình là nhân trung chi phượng, nổi bật sẽ rước phiền phức vào người" Du Hy kiên nhẫn giải thích.
"Cũng đúng.." Trương Dạ gật gù tán thành, "Không quyết định ngay được, ngày mai lại nói".
"Thẩm Tú, tiễn đại nhân đi" Du Hy nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng ra lệnh cho tiểu nha hoàn đưa hắn rời khỏi.
Ra khỏi đường lớn, đầu óc Trương Dạ vẫn còn đang nhảy loạn suy nghĩ.
"Ta nhất định phải làm giả thông tin đi cửa sau nếu không muốn bị cái pháp bảo trắc thám nhận dạng ra ta là kẻ bị thiên đạo nguyền rủa.."
"Mà Du Hy.. dưới sự điều tra của ta, lại là người hằng năm kiểm trắc cửa ải thông tin lý lịch"
"Chỉ có vào học viện tiếp thu thường thức về tu luyện, con đường ta nhắm đến mới thuận lợi!"
"Không mong chống lưng, ta cần Thông Thần để kế hoạch của ta mỹ mãn thành công!"
"Đặc biệt cái không gian để chém g·iết nhau kia.. haha.. dưới Niết Bàn, đại gia bất tử!"