"Cũng không có gì to tát, ta muốn mua một ít Phá Giới Phù" Nói đến chuyện chính, Trương Dạ sắp xếp trong đầu lời dễ nghe, thuận tiện cho việc trao đổi.
"Cái này thì Thiên huynh tìm tiếp tân là được mà?" Ánh mắt Tiêu Vận Tuyết chợt trở nên bất thiện, cô nheo mắt nhìn chằm Trương Dạ khiến hắn cũng chột dạ.
"Hay là Thiên huynh.. cảm thấy ta dễ dãi với huynh quá nên định được voi đòi tiên đây?"
"Khụ khụ, Tuyết cô nương, ta nào dám có ý đó? Ta muốn mua theo dạng trả góp" Ý đồ bị phát hiện ngay từ khi còn chưa bắt đầu không khỏi làm hắn xấu hổ cười ngượng ngịu.
"Trả góp?"
"Là mỗi tháng ta sẽ trả một ít kèm theo phần trăm lãi suất, tùy vào giá cả mà thời hạn có thể lên đến 1 năm nha.."
"Thú vị.. nhưng Thiên huynh cũng có thể quỵt nợ, không phải sao?" Đôi mắt cô tràn đầy ý cười nhìn hắn, ấn tượng đầu của cô về đối phương đã dần dần cải biến.
Ban đầu cô còn tưởng rằng hắn là kiểu cứng nhắc, không tham mỹ sắc bởi lần đe doạ đầy lý tính lúc trước. Hoá ra hắn cũng có mặt trẻ con này, đoán chừng qua lớp mặt nạ giấu đi chân diện mục kia, hắn ắt cũng tầm tuổi với cô.
"Tuổi của ta.. có thiên kiêu nào giống hắn sao?" Tiêu Vận Tuyết trầm ngâm suy đoán.
"Ta và Tuyết tiểu thư gặp nhau đã là duyên nợ.." Thanh âm Trương Dạ đõng đạc nói ra, để Tiêu Vận Tuyết và dì Mai nhíu mày một trận.
Ẩn ẩn đã hiện lên sát khí trong khuê phòng.
Mặc cho cô nàng mắng hắn thô bỉ tán tỉnh, Trương Dạ tiếp tục nói, "Thế nhưng mới chỉ có duyên, chưa có nợ. Nên Tuyết cô nương, ta chỉ cần một ít Phá Giới Phù để làm ăn.."
"Mượn tiền vô sỉ.." Tiêu Vận Tuyết mắng thầm trong miệng, cô cuối cùng vẫn là dễ dãi lắc đầu bất lực, "Đi lấy cho Thiên huynh đi, kèm cả giấy nợ".
"Một tấm, ta lấy giá gốc là 700 linh thạch một tấm, tổng cộng là 40 tấm bên trong giới chỉ".
"Ngươi tốt! Tuyết tiểu thư quả danh xưng hữu thực bốn chữ phong hoa tuyệt đại!" Thuận miệng vuốt mông ngựa, Trương Dạ nhanh chóng rời khỏi hiện trường sau khi nhận lấy đồ vật trong giới chỉ của nha hoàn Tiêu Vận Tuyết đưa đến.
Hắn ở lại với cái tôi làm việc vô pháp vô thiên, chỉ sợ sẽ muốn đâm đầu vào đất t·ự s·át.
Bị thiên đạo nguyền rủa, thiên hạ truy đuổi, con đường kiếm tiền chính phái của Trương Dạ cũng bị giới hạn theo, đến nỗi phải hạ mình cúi đầu đi vay mượn.
Tiêu Vận Tuyết bên trong khuê phòng lắc đầu thở dài khổ não.
"Tiểu thư, vì sao lại nhượng bộ?" Mai Thanh Hoa từ đầu luôn trầm mặc giờ lại cất giọng hỏi.
"Tại sao lại không nhượng bộ?" Tiêu Vận Tuyết tiến đến ghế Trương Dạ vừa ngồi, châm một chén trà hỏi ngược lại.
"Một tên tu sĩ Hậu Thiên cửu trọng đỉnh, có gì đáng để kết giao? Lần trước hắn còn bất kính với người" Mai Thanh Hoa lập tức đáp không do dự.
"Lần đầu gặp dì cũng nói thế, kết quả là hắn có thể dễ dàng gặt đầu ta dưới con mắt của dì" Tiêu Vận Tuyết lạnh giọng nói, "Chưa kể, chuyện hắn chưa biết vẫn còn rất nhiều, một người có thể an toàn sờ sờ tại đây sau khi bị Hoắc Thường Sơn truy cùng g·iết tận, dì nói không đáng kết giao sao?"
"Thế nhưng lần trước hắn.."
"Ta nghi ngờ lần trước hắn bị tâm ma quấy phá nên mới cuồng vọng như vậy, dì không thấy vừa rồi hắn rất tự nhiên ư?"
Mai Thanh Hoa nghe được liền trầm mặc, phải, vượt hai đại cảnh giới chạy thoát Niết Bàn Cảnh, điều này chỉ sợ có mỗi tên nhóc đó làm được.
"Trên hết.. thái độ cùng ngữ khí của hắn tựa như đã rất lâu không gặp ta.." Nhấp một ngụm trà đen trong miệng, Tiêu Vận Tuyết lẩm bẩm.
"Có uẩn khúc.. thú vị".
......
.....
"Phá Giới Phù đắt thế, ta mà có thể luyện chế liền giàu đổ vách.." Kiểm kê lại tài sản trong người, Trương Dạ âm thầm gật đầu cùng lúc xin lỗi lương tâm vì đê tiện.
Mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn chỉnh.
Trương Dạ về đến phòng nghỉ, dành thời gian ngó qua xem vài lượt các quyển danh sách đệ tử đến từ toàn tông.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng Trương Dạ biết không phải để lấy lợi trước, bên trong chỉ là hình của tu sĩ kèm với tên tuổi, gốc gác tông môn.
Trái lại đúng ý Trương Dạ, hắn chuyên tâm đọc toàn bộ danh sách, chắt lọc ra vài người đặc biệt để sang một bên riêng.
Ròng rã hơn 14 ngày trời, hai mắt Trương Dạ thâm quầng khép sách lại, "Xong.. mẹ nó, không nhớ tên ai nhưng căn bản đã nắm được vài gương mặt chính".
Ngó ra cửa sổ thấy sắc trời đang trở nên chập tối, Trương Dạ quyết định phủi mông đắp chăn làm một giấc trước khi đâm đầu vào công việc.
Sáng hôm sau, hắn khoác trên người bộ trang phục màu đen, tháo chiếc mặt nạ đồng tiền đặt vào trong giới chỉ, tay cầm theo một quyển danh sách dày dặc chứa tên và hình các tu sĩ.
Đi ra khỏi phòng, Trương Dạ hướng thẳng ra bên ngoài ngoại thành phía Tây dừng chân ở một bên ven đường, ẩn nấp sau bụi cây xanh.
Hắn không dám đi vào sâu hơn, sợ rằng có thứ xui xẻo bám lấy, cũng không dám ở quá gần Trung Đô, lại sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy đến.
Đợi hơn nửa ngày trời, tu sĩ ít ỏi đi ngang qua nhưng đại đa số là dân buôn về thành, Trương Dạ cũng chẳng buồn ra tay.
"A.. đây rồi, trang phục này là của Ngũ Độc Tông?" Nằm trên cây lớn, hắn hé mắt nhìn xuống bên dưới tu sĩ áo bào xanh lục đang chậm bước.
"Ngũ Độc Tông.." Trương Dạ vội thay hình đổi dạng, biến gương mặt của mình thành một trong số các đệ tử có điểm đặc biệt dễ nhận thấy của Vạn Giáo Môn hắn đã ghi chép.
Hai tông ở thế như nước với lửa, thế nhưng bề ngoài danh nghĩa danh môn chính phái nên luôn nhường nhau một bước.
Trương Dạ chính là muốn phá cái thế cân bằng.
Ngũ Độc Tông tu sĩ dừng bước, nhìn phía trước một kẻ có nốt ruồi to ở bên má đang chặn đường thì mở miệng, "Trụ Ca? Ngươi muốn gì?"
'Trụ Ca' mỉm cười thân thiện tiến lại gần hắn, "Huynh đài, ta không gây sự, là muốn hỏi một chút chuyện"
Ngũ Độc Tông tu sĩ theo bản năng lùi lại một chân đề phòng, "Dừng lại, có chuyện mau nói có rắm mau phóng!"
'Trụ Ca' tỏ vẻ thất vọng, cố ý thở dài đủ để đối phương nghe, "Mật báo tông môn.. huynh đài chưa nghe đến sao? Tông chủ hai bên hạ lệnh phải cúi thấp, giảng hoà giao lưu với thiên kiêu đồng lứa.. Phải chăng là huynh đài vừa từ bên ngoài về?"
"Có khi nào là thật?" Ngũ Độc Tông tu sĩ động dung, nửa tin nửa ngờ nhìn 'Trụ Ca' "Quả đúng là như thế, có điều không biết, mong Trụ Ca huynh không chê cười. Nếu không có việc thì ta đi trước".
'Trụ Ca' tỏ vẻ không chấp nhặt, bèn tiếp tục nói, "Không sao, ban đầu ta cũng không tin cho đến khi nhìn thấy một cặp uyên ương của hai bên công khai qua lại. Huynh đài không muốn giao lưu sao?"
Cảnh giác phần nào đã được lỏng lẽo, Ngũ Độc Tông tu sĩ bản năng nhiều chuyện khơi dậy tò mò hỏi, "Dĩ nhiên muốn, chỉ là vào trong trước đã, bọn hắn không bị sư môn trách phạt?"
'Trụ Ca' được một tấc lại tiến một bước, "Cùng đồng hành đi, để ta kể tiếp cho huynh, không những không bị trách phạt, mà còn được cổ vũ nha.."
Ngũ Độc Tông tu sĩ ánh mắt chờ mong, "Vạn Giáo Môn nghe nói toàn là tuyệt sắc giai nhân a, ngươi mặc đồ thế này là định đi ra ngoài sao? Thế thì không cần..?"
Giây phút Ngũ Độc Tông tu sĩ không ngờ đến, 'người bạn mới kết giao' của hắn bỗng vung thanh kiếm từ đâu ra xoẹt một phát đã cắt đứt đi một tay của hắn.
Máu đỏ giăng đầy trời trong thoáng chốc, kể cả Ngũ Độc Tông tu sĩ cũng không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Cả đời cô độc tu đạo, không giao du hay gây sự với ai, tuân thủ chấp hành nội quy của tông môn nghiêm chỉnh, cớ gì lại bị chọc đến rồi?
Thông thường gặp nhau sẽ chửi bới đủ kiểu, giới hạn chỉ ở võ mồm đã lưu hành hơn chục năm nay, thế mà tên Trụ Ca này lại dứt khoát xuống tay?
"ARGHH!!! Ta g·iết ngươi!!" Ngũ Độc Tông tu sĩ phẫn uất ôm lấy phần xương cụt của cánh tay hét thảm.
'Trụ Ca' lại không tiếp tục xuống tay, chộp lấy cánh tay đứt lìa nhanh chóng tháo giới chỉ từ ngón áp út ra, lập tức quay người chuồn vào hướng Trung Đô trước sự ngỡ ngàng của Ngũ Độc Tông tu sĩ và người hóng chuyện.
Pháo vàng được bắn lên trời bởi Ngũ Độc Tông tu sĩ, biểu hiện cần giúp đỡ mức độ trung bình.
Mà một màn giao hữu giữa hai cánh tu sĩ của hai tông môn vừa rồi, người đi đường đều chứng kiến trực tiếp sự hèn hạ của Vạn Giáo Môn.
Thân thân thiết thiết nói chuyện như tâm giao tri kỷ, chưa đầy một phút đã trở thành vụ c·ướp giật trắng trợn.