"Vòng này không hạn định thời gian, để tâm ma chiếm lấy xem như tẩu hoả nhập ma, bạo thể thân vẫn đạo tiêu"
"Các ngươi cũng có thể lựa chọn rút lui" Chủ khảo dặn dò kĩ rồi bước tới tấm màn đỏ là lối ra duy nhất của khảo hạch.
"Thông quan, cứ đi đường này mà ra khỏi đây nhận lấy lệnh bài thân phận, chuẩn bị kĩ thì bắt đầu đi thôi."
"Nhìn lên pho tượng minh tưởng"
KENG KENG ĐÙNG ĐÙNG!
Trống chiêng vang lên, khảo quan thứ tư chính thức bắt đầu.
Trương Dạ ngồi xuống ngước lên nhìn pho tượng cao lớn tới tít 10m phía trước.
Tượng đá sở hữu bốn tay, thân trần lưu lại 4 vết sẹo to tổ bố ngay giữa lồng ngực, chính điều đó lại làm nó trở nên cuồng bạo, pha một chút bá đạo bên trong.
Không hiểu vì lý do gì mà hắn không tài nào nhìn rõ được chân diện mục của pho tượng, như là có làn hơi sương che đi.
Mắt nhíu lại cố nhìn rõ sau lớp chắn mờ ảo đó là thứ gì, Trương Dạ vô hình lại rơi vào bên trong một không gian khác trong lúc tập trung tầm nhìn vào một điểm.
"Ức.. ta còn chưa minh tưởng!?"
Nhận ra điều khác thường cũng đã không kịp lui, Trương Dạ đành chuyển ánh nhìn quan sát tình hình xung quanh.
"Nói vậy đây là vòng vấn tâm? Thế sao lại trống rỗng như vậy?"
"Xúc cảm da thịt trên người ta là thực, c·hết ở nơi này hẳn là cũng tính vào tâm ma c·hiếm đ·óng" Khẽ rạch một đường nhỏ trên kẽ ngón xác định hư thực, đầu Trương Dạ nảy số suy nghĩ.
Không gian vốn trống rỗng, lại dần dần hư ảo hoá thành viễn cảnh của một thôn quê, khảo hạch bấy giờ dường như mới thực sự bắt đầu.
Thần thức đảo qua, tu vi của hắn trở thành Hậu Thiên lục trọng, trên người mang một bộ áo dài màu xanh, ngũ quan trên gương mặt lại không phải của hắn.
Mọi lực lượng bên trong đan điền vẫn tồn tại y nguyên, "Là nhập xác? Vấn tâm ta sao lại nhập xác vào người khác?"
Đằng sau có một giọng nói mạnh mẽ vang lên hối thúc, đẩy hắn khỏi dòng suy nghĩ trở về thực tại, "Thiết Đầu, ngươi đứng ngây cái gì? Mau gặt lúa a, lễ hội sắp đến không còn nhiều thời gian!"
Trương Dạ trong miệng định hỏi chuyện, miệng thế mà lại tự động phát ra tiếng dạ vâng rôm rốp.
"Lúa này không phải lúa thông thường, muốn gặt một bó cũng phải tốn năm thành thực lực"
Gặt lúa hơn một ngày trời, Trương Dạ cũng hiểu được phần nào tình hình mình vướng phải.
Tâm ma không xuất phát từ chính bản thân hắn, lại xuất phát từ một phần ký ức khiếm khuyết của người hắn từng ăn thôn phệ qua.
Cứ như vậy, Trương Dạ thả mình hoà vào bản năng, để cơ thể tự hành động theo bối cảnh, còn quyết định thì vẫn do hắn nắm giữ, không bị lung lay bởi sự sợ hãi nơi tiềm thức đến từ tâm ma.
Vì suy cho cùng, đây không phải tâm ma của Trương Dạ.
Tâm ma kiếp này ứng phó với việc Thiết Đầu hoảng sợ bỏ chạy trước cảnh sơn tặc diệt làng khi vừa lên núi săn thú trở về, Trương Dạ đánh gãy tâm ma bằng cách ở lại tử chiến, đối đầu với lũ sơn tặc Thiết Đầu chưa từng nhìn thấy.
Thứ Thiết Đầu sợ hãi đơn thuần là "nỗi sợ c·ái c·hết" nên Trương Dạ hành động bằng cách dũng cảm đối mặt với nỗi sợ.
Đúng như suy nghĩ của Trương Dạ vỏn vẹn vài tên tứ trọng Hậu Thiên đánh c·ướp dễ dàng c·hết dưới tay Trương Dạ trong chưa đầy một khắc.
"Chỉ vậy thôi à?" Trương Dạ thở phào một hơi, viễn cảnh xung quanh vỡ nát trả lại một màu trắng tinh khôi.
Ngỡ sẽ thành người đầu tiên kết thúc cửa ải, nhưng không, cảnh tượng chung quanh lại biến đổi vặn vẹo làm tâm thần hắn đau như búa bổ.
"ARGH.. Lại cái khỉ gì..!?"
Không gian bóp méo huyễn hoặc y như lần trước, không bao lâu đã tạo ra một viễn cảnh mới, lần này là ở trong phủ đệ to lớn.
"Đây là..?"
Trước ngực Trương Dạ cảm nhận được một cỗ áp lực nặng trĩu làm hắn phải chú ý ngay lập tức.
Ta vậy mà có ngực!? Chạm chạm lên khuôn mặt mi nhon xác nhận, thần thức đảo qua một vòng thân thể, hắn lập tức ngây người.
Hắn biết người con gái này, là người đầu tiên hắn ăn lúc còn ở Lôi Sa Chi Địa, cũng là bước đệm đầu khiến hắn đi vào con đường phản nhân loại.
Lặp lại mánh cũ, tâm ma của thiếu nữ là "nỗi sợ" có liên quan đến nam giới, đối mặt với loại tâm ma buồn nôn này, Trương Dạ giải quyết gọn gàng bằng cách hạ độc chém g·iết đối tượng kích phát tâm ma chỉ qua trạng thái cơ thể phản ứng đối với những người hắn gặp qua.
Xác định được nguyên nhân, với thân phận đại tiểu thư của một gia tộc lớn, Trương Dạ không ngần ngại hạ độc m·ưu s·át toàn bộ người mà hắn cho là ảnh hưởng, thà g·iết nhầm còn hơn bỏ sót.
"Chả nhẽ.. ta phải vượt qua hàng đống tâm ma của người khác?" Lau đi v·ết m·áu trên kiếm trong tay, bối cảnh lại vỡ nát, đem Trương Dạ đi đến một cánh rừng.
Tâm ma tái hiện, rồi lại tiếp diễn không có hồi kết, để Trương Dạ rơi vào một vòng luẩn quẩn vô tận.
Trương Dạ một kiếp làm đạo sĩ đối phó yêu vật phổ độ dân chúng thay vì l·ừa đ·ảo.
Kiếp làm sơn tặc phản quân hồi hương, ân hận với cuộc sống trước.
Kiếp lại làm ăn mày Cái Bang sửa lại cái kết đáng buồn khi lòng tham bản thân dâng cao.
"Rốt cuộc có bao nhiêu!?"
Hắn không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần vượt tâm ma kiếp, cơ hồ không để cho Trương Dạ có thời gian nghỉ ngơi.
Trong phút chốc tinh thần mệt mỏi sau khi vung một kiếm cuối cùng kết thúc đi ảo cảnh lần này, như thường lệ một ảo cảnh khác được thế vào ngay lập tức.
Để Trương Dạ không bao giờ ngờ đến, sự mệt mỏi cũng được đánh bay thay bằng kích động, trước mắt hắn hiện ra khung cảnh mà cả đời này hắn nghĩ mình đã vô vọng nhìn thấy lại.
Tu vi không có, thần thức không tồn tại, Trương Dạ ngay bây giờ hoàn toàn là một phàm nhân đúng nghĩa.
Vì địa điểm mà tâm ma tái hiện cho hắn lại là nơi quê nhà xa xôi ở Địa Cầu, Trương Dạ đang ở chính căn phòng được bao quanh bởi bốn góc tường thân thuộc.
Kiềm chế lại xúc cảm, hắn cố trấn an bản thân, "Tâm ma, đây là tâm ma..".
Cốc cốc.
Cửa phòng phát ra tiếng gõ, giọng nói đặc trưng vang lên sau cánh cửa gỗ, "Trương Dạ, làm cái tèo gì mà suốt ngày vùi đầu trong phòng!"
"Kệ ảnh đi, ảnh là trạch nam mà mẹ" Lại một thanh âm mềm mại nhưng đầy chua chát đáp lại giọng nói kia.
Người Trương Dạ run rẩy xúc động, hắn quyết định đối mặt với hiện thực, dẫu sao đây hẳn là tâm ma cuối cùng còn sót lại của bản thân hắn.
Không đợi Trương Dạ lên tiếng, đã có một thanh âm ngay tại sau lưng lên tiếng đáp, "Con ra ngay đây!"
Hả? Ta còn chưa nói? Giọng này rõ ràng là của bản thân, nhưng ta xác thực vẫn chưa đáp lời?
Quay người ra sau nơi âm thanh phát ra, hắn lại ngẩn người khó hiểu, một Trương Dạ khác đang ngồi trước máy tính chơi game y hệt Trương Dạ hiện tại.
"Sao lại có hai ta tồn tại?"
"Tức là lần này ta không thể can thiệp? Vậy thì tâm ma này làm sao giải?"
Trương Dạ đẩy cửa ra ngoài, muốn xác minh suy nghĩ của mình, hắn lấy hết toàn bộ can đảm đi đến phòng bếp, nơi mà mẹ hắn Trương Nhã Di đang bận rộn.
"M-mẹ ơi..?" Trương Dạ mấp máy mở miệng gọi một tiếng hắn đã nghẹn trong lòng từ lâu.
Trương Nhã Di khựng lại một chút, xoay người ra sau khó hiểu nhìn hắn, câu tiếp theo bà nói lại làm tim hắn như bị bóp nghẹt.
"Cậu là ai? Sao lại vào được đây!?"
"Mẹ, là con, Trương Dạ đây? Con trai mẹ đây.. mẹ nói gì thế?" Biểu cảm Trương Dạ đông cứng lại, giọng nói trở nên gấp gáp truy vấn.
"Cậu nói gì thế!? Tôi báo cảnh sát.. lùi lại!.. Dạ!! Mau xuống đây!! Có người lạ đột nhập nhà!!" Trương Nhã Di tay run cầm cập chỉa dao bếp cảnh cáo Trương Dạ, một tay bấm điện thoại gọi điện cho lực lượng an ninh thành phố trong khi đang hoảng loạn hét lớn.
Trương Dạ hoàn hồn, phản xạ đầu tiên là bỏ chạy ra khỏi nhà ngay sau khi nghe thấy Trương Nhã Di doạ báo cảnh sát, hắn hiện tại không có bất cứ thứ gì để chứng minh thân phận, cũng không có thực lực đặc biệt hơn người.
Để cảnh sát bắt nhốt, Trương Dạ chỉ sợ là hoàn toàn vĩnh viễn kẹt vào trong ảo cảnh không thoát ra được.
"Rốt cuộc tâm ma lần này là thế nào!?"
............
............
"Sư tôn, sao hắn vẫn còn ngồi đó? Toàn bộ người đều đã đi rồi, chỉ có hắn ngồi đó suốt 2 tháng thời gian khảo hạch" Một vị trung niên áo bào đen khó hiểu nhìn vào trong khảo quan thứ tư hỏi lão già đứng bên cạnh.
Túy Tử bên cạnh híp mắt nhìn, "Tình huống cụ thể thế nào ta không biết.. nhưng kẻ này có điểm kì lạ y như Lý Trùng Sinh"
Trung niên áo đen khó hiểu nhìn Túy Tử lão giả, "Kì lạ? Là hắn phá kỉ lục kiểm tra lâu nhất của học viện sao? Lý Trùng Sinh thực lực ta có thể hiểu được, tên này thì chỉ có Hậu Thiên cửu trọng mà nha.."
Lão giả hớp một ngụm rượu, thoả mãn ợ một tiếng mới đáp lời, "Nông cạn, cường độ cơ thể hắn có thể đánh một trận với ngươi. Hắn là người chìm vào mộng đạo nhanh nhất, cũng là người thông quan nhanh nhất, nhưng không hiểu sao lại không tỉnh.. tên này có vẻ như cố ý chìm vào trong mộng cảnh".
"Ồ, là thể tu? Nhưng sao hắn lại làm thế?"
"Ta nói Kim Thiên ngươi, trải đời vẫn còn quá ít, ngươi hiểu được bao nhiêu về tâm ma?"
Kim Thiên nghĩ nghĩ rồi đáp, "Tâm ma chính là phiền muộn, tâm tư, suy nghĩ của con người bị ức chế đến một mức nào đó mà hình thành nên trong tâm thức".
"Đúng, lối suy nghĩ của người tu đạo rất đơn giản, loại trừ tâm ma để thanh lọc tâm hồn. Nhưng thiên địa bao la, có bao nhiêu loại người khác nhau, đâu phải ai cũng sở hữu tâm tư một lòng cầu đạo?" Túy tử đưa ra cái nhìn xa xăm về phương trời giảng giải.
"Tâm ma có thể là vọng tưởng, là ước nguyện, là hối hận bất kì, chính vì nó bị ức chế.. nên người ta mới cam tâm mà chìm đắm trong đó, họ biết rằng ở hiện thực khó có thể làm được, nên họ tìm đến ảo mộng để thực hiện"
Túy tử nói đến đây bèn thở dài, "Tâm không đủ vững, có thể sa đoạ vĩnh hằng bên trong chính ảo mộng. Mộng, dù sao vẫn chỉ là mộng, để người lưu luyến trầm mê sửa chữa khiếm khuyết dẫu cho là hư ảo.."
"Tu được đến cái mức hoá mộng thành thực.. aizz.." Túy tử lắc đầu đi sâu vào hành lang tối đen biến mất cùng vị nam tử theo sau.