Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 91: Thế giới hoàn hảo.



Chương 91: Thế giới hoàn hảo.

Sắc trời nắng chan chan, cái nóng của buổi trưa như muốn thiêu đốt tất thảy vạn vật, đem con người rơi vào sự nóng nảy nực nội.

Trong công viên không một bóng người, duy chỉ có một thân Trương Dạ ngồi trên ghế dài thở hổn hển kiệt sức.

Công viên cách nhà hắn khoảng chừng hơn 10 phút, thể lực của Trương Dạ chạy liên tục tới đó đã là giới hạn.

Thời gian chạy trốn tới đây, Trương Dạ nhận ra vài điểm khác thường so với Địa Cầu trong ký ức.

Thành phố nơi hắn sống quá yên bình, không phải một dạng yên bình tuân thủ pháp luật, mà là loại yên bình đúng nghĩa.

Không tiếng mắng chửi, không ô nhiễm tiếng ồn, không xe cộ bóp còi in ỏi khắp đường xá,.. nhìn chung trái ngược hoàn toàn so với ấn tượng của Trương Dạ.

Kể cả ăn mày cũng không xuất hiện trên đường phố, n·ạn đ·ói nghèo hẳn không tồn tại.

"Ai da mẹ nó.. rốt cuộc tâm ma của ta là gì? Gia đình? Không, không phải, với cha mẹ ta chỉ lo tuổi già sức yếu, trong tâm ma này không hề hiện ra"

"Người yêu? Đã dứt khoát buông bỏ"

"Bạn bè? Cái này ta không dám chắc.. đành đến đâu tính đến đó"

"Hay là quan sát bản thân ta trong thế giới này một chút"

Trương Dạ không đích đến, đành đi lang thang lảng vảng những nơi hắn từng hay đặt chân đến.

Kẻ cần tìm cũng đã thấy, hắn bắt gặp cái tôi khác đang kề vai sát cánh cùng lũ bạn cười toe chơi đùa.

Nhìn cảnh này đến Trương Dạ cũng cảm thấy lạ lẫm, "Ta.. từng vui vẻ với bạn bè như vậy?".

Như một bóng đen, hắn lẳng lặng theo sau theo dõi hành trình một ngày hè của cậu sinh viên phổ thông có thể bắt gặp mọi nơi mọi lúc.

Từ vấn đề học hành, gia đình cho đến bạn bè, cậu sinh viên non nớt ấy hoàn toàn có thể hoàn thành trách nhiệm cùng với thành tích xuất sắc.

"Nơi này chẳng phải quá mức hoàn hảo sao?"

Nạn đói nghèo, các vấn đề r·ối l·oạn trật tự hay c·hiến t·ranh giữa các quốc gia không hề xảy ra, tình hình kinh tế chính trị ngày một phát triển đi đôi với khoa học công nghệ.

Quá đỗi hoàn hảo, chính cái hoàn hảo đó lại làm Trương Dạ sinh nghi.

Kết thúc một ngày, Trương Dạ ngủ bờ ngủ bụi nơi công viên.



Một ngày mới lại đến, Trương Dạ lại theo sau cậu sinh viên y hệt hắn bắt đầu chuỗi ngày nhàm chán.

Một ngày này, hắn phát hiện được điểm dị thường khác của Địa Cầu.

"Chú à.. giữa trưa nắng nóng sao lại ngồi ở đây một mình vậy?" Thiếu nữ khả ái với tông giọng đi đôi cất lên.

Trương Dạ ngước lên, vẻ mặt mười phần không ngờ đến, "Thiên Thư..?"

Thiên Thư nhíu mày, tỏ vẻ chần chừ có đôi chút sợ hãi vì người đàn ông này biết tên của cô trong lần đầu gặp, "Sao chú lại biết tên tôi? Quen tôi sao?"

Không để Trương Dạ đáp lời, cái tông giọng quen thuộc lại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ mạch lạc của Trương Dạ, "Thiên Thư, đi thôi, ở đây làm gì vậy? Nắng nóng c·hết ta rồi!"

"Dạ ca, ở đây có một ông chú kì lạ ở đây, chú ấy còn biết tên ta.."

Cậu sinh viên phổ thông ấy bước đến đẩy vai Thiên Thư ra trước, "Nào, đến trường trước đi, tỷ tỷ ngươi đang đợi".

Thiên Thư gật đầu rời khỏi công viên, còn cậu sinh viên kia dường như có ý đồ gì mà đứng ngay tại đó.

"Thế giới này không cần ngươi" Cậu sinh viên bỗng nói ra một câu làm Trương Dạ khó hiểu.

"Ý ngươi là sao? Ngươi biết ta?" Trương Dạ kinh nghi nhìn cậu sinh viên có dáng vẻ tương tự hắn hỏi.

"Vô nghĩa, ta chính là ngươi, nhưng hoàn hảo hơn" Sinh viên ngồi cạnh Trương Dạ tiếp tục, "Học lực hơn người, giúp gia đình thoát khỏi khốn cảnh, các mối quan hệ bên cạnh đều ổn thoả"

"Vậy thì ngươi tồn tại có tác dụng gì? Để phá vỡ thế cân bằng mà thế giới này mang lại sao?"

"Ta làm tốt hơn ngươi, ngươi có gì hơn ta để chen vào? Ham muốn của ngươi chẳng phải đã viên mãn rồi ư?"

Từng câu từng chữ đều chui vào não hải Trương Dạ rành rọt, mỗi câu đều như cứa vào trong lòng hắn một nhát.

Phải, ước nguyện lớn nhất là thấy cha mẹ hạnh phúc cũng hoàn thành, hắn nỡ tay phá vỡ nụ cười giản đơn hiếm thấy đó sao?

Không, Trương Dạ đích xác là không nỡ, dù biết rõ đây là ảo cảnh nhưng thâm tâm hắn vẫn muốn chối bỏ. Vì nếu không chìm vào mộng cảnh, cơ hội hắn gặp lại những gương mặt thân thuộc này sẽ là bao giờ?

Trương Dạ không đáp lời, hắn gục đầu ngồi trầm ngâm tại nơi công viên rơi vào trạng thái rối bời, Trương Dạ không biết mình phải làm gì tiếp theo.

"Rốt cuộc ta nơi này là thế nào.. sự tồn tại của ta chỉ mang đến khổ đau cho người bên cạnh ư?"

Xuân đi, hạ đến, thu qua, đông tàn, bốn mùa tiếp diễn liên tục, dù mưa dù nắng cũng không lay chuyển được nét mặt của Trương Dạ.



Hạt mưa nặng trĩu rơi lã chã trên tóc như thường lệ, không gian công viên như mê vụ không một bóng người nào bén mảng lại gần ngay sau hôm đó.

Trương Dạ suy nghĩ rất nhiều, nếu bản thân không dính phải bệnh trạng tâm lý c·hết tiệt kia liền ổn áp và nếu lần đó, hắn kiềm chế lại được cơn phẫn uất trong lòng không để nó bùng nổ thì mọi chuyện có phải sẽ đi được theo hướng tốt đẹp như hiện tại không?

Lòng ngấm ngầm quyết định, Trương Dạ đứng dậy đi theo con đường trở về "căn nhà" của chính hắn, nhìn ngắm qua những gương mặt thân thuộc đang vui vẻ ấm cúng bên trong khung cửa kính ướt mưa.

Khoé môi không nhịn được cong nhẹ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Đứng tại giữa cây cầu lớn dài hơn 2km, nhìn xuống mặt nước biển xanh rì rào với độ cao hơn 100 trượng.

"Đây chẳng phải là điều ta hằng mong sao? Một c·ái c·hết yên bình có ý nghĩa.." Chân đặt bước lên thành cầu, ánh mắt không một gợn sóng đối diện với chuyện trước mắt.

"Ngươi nghĩ ta sẽ thực sự nhảy xuống?" Bỗng Trương Dạ cất giọng, không hướng đến một đối tượng cụ thể.

Dòng người vô tình bước ngang qua nhau, hàng xe trên đường vèo vèo băng tới băng đi như không để ý sự tồn tại của Trương Dạ.

Ngỡ nhưng nói phong long, thực sự lại có người đáp lại lời hắn, "Ngươi biết từ lúc nào?"

"Ngu xuẩn, tâm ma của ta mà không theo dõi ta mọi lúc thì đi đâu?" Trương Dạ ngoái đầu về sau nhìn vào cậu sinh viên giống Trương Dạ, hoá thân tâm ma của hắn.

Lúc này, hàng chục hàng trăm người bao quanh thành một vòng tròn vây khốn Trương Dạ.

Trong đó có những gương mặt quen thuộc đến đáng buồn, có cả của người đáng lẽ không nên ở đây.

"C·hết đi, tên g·iết người"

"Ngươi không nên tồn tại trên cõi đời này"

"Thật sai lầm khi quen biết ngươi"

"Xin lỗi.. nhưng ta không cần ngươi"

"..."

Tiếng mắng rủa vang lên liên tục muốn chèn ép tinh thần của Trương Dạ xuống đáy vực.

Nhưng Trương Dạ căn bản ngoài hơi bất ngờ một chút, còn lại chẳng đoái hoài gì tới chúng mà chỉ chăm chăm nhìn vào tâm ma.

"Không còn trò nào khác sao? Nếu vậy thì.."



Tâm ma nhướng mày lo sợ sẽ xảy ra thứ gì ngoài ý muốn, bèn âm thầm giở trò, mọi người xung quanh như bị ma lực điều khiển ào ào lao lên đẩy Trương Dạ ngã xuống.

Với sức của một thanh niên bình thường, Trương Dạ dù có phản kháng chống đối vẫn bị sức của hơn hàng trăm hàng chục người đẩy cho rớt xuống cầu.

Hắn rơi tự do, nhìn lên khuôn mặt hả hê của tâm ma kia, không hiểu sao lại có chút sầu não.

Đáng thương thay, một thứ phiền muộn về sự cầu toàn ở quá khứ đeo bám lấy thâm tâm ta cho đến hiện tại.

Trương Dạ ngã hoàn toàn xuống biển xanh, chìm sâu vào bên dưới đáy vực, thính giác, thị giác, khứu giác đều bị cấm bế do nước tràn vào.

Toàn thân nặng trĩu như có thứ gì níu lại từ bên dưới sông sâu, nơi không thể nhìn thấy. Áp lực từ nước cứ thế tăng dần mỗi lúc hắn chìm ngày một sâu, làm nhục thân Trương Dạ có dấu hiệu bị xé nát hư tổn.

"C·ướp đoạt.. dung hợp.."

ĐÙNG ĐÙNG!!!

Ấn đường của Trương Dạ phát quang một mảng, nội thể từ đâu một cỗ năng lượng kì bí tuần hoàn tiết ra phối hợp với lòng bàn tay đang hình thành nên một hố đen không đáy liên tục cắn nuốt dòng nước biển vào trong.

Nhục thể vặn vẹo đau đớn, đại não cực liệt đau nhức như muốn xẻ đầu hắn chui ra bên ngoài. Đau đớn từng lúc tăng lên thúc giục Trương Dạ phải ngất đi, nhưng điều này sớm đã trong dự liệu, hắn nhanh trí cắn mạnh lưỡi kích thích sự tỉnh táo, đầu lại nghĩ đến những phương trình toán học khó hiểu ngăn cho bản thân triệt để mất đi ý thức.

Động tĩnh to lớn dưới đại dương cũng làm cho tâm ma chú ý đến, tâm ma mười phần bất an nhìn xuống.

"Chuyện gì..?"

Cuồn cuộn nước biển bị bòn rút, hình thành xoáy nước sâu tại một điểm, mây trời, ánh sáng cũng bị hút vào tâm điểm bên dưới.

Tâm ma lập tức biến sắc, "Ngươi.. ngươi vậy mà thôn phệ cả tâm ma!? Ngươi điên rồi!!".

Hắn dùng người thân của Trương Dạ ra làm lá chắn đe doạ, nghĩ tới những thứ ảnh hưởng Trương Dạ cũng được đem ra.

Thân là tâm ma, hắn chỉ có thể xài mánh khoé tâm lý để đánh bại chủ thể, chiếm đoạt thân xác hoặc là bạo thể c·hết chung.

Tâm ma không có ý thức, mà là chấp niệm.

Nhưng Trương Dạ vốn thông suốt, ruột gan rỉ máu cũng quyết tâm hấp thụ tất thảy, dần dần cả không gian thời gian cũng bị Trương Dạ hút vào hắc động trong tay.

"Cùng hung cực ác, ta không tính quá khứ, không màng đến tương lai, chấp niệm của ta.. là ở hiện tại!"

"Tâm ma.. phá!"

KENG!!

Huyễn cảnh vỡ nát, để Trương Dạ trở về với thực tại, đôi mắt nhàn nhạt quang mang màu đen hé ra.

"Thứ gì đến, cũng nên đến rồi"