Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 92: Kiếp đến.



Chương 92: Kiếp đến.

Lần vượt qua tâm ma này mang lại cho Trương Dạ vài thứ thú vị như năng lực c·ướp đoạt từ ấn ký, dung hợp từ Thần ban cho giờ đã hợp nhất trở thành một loại năng lực đặc thù.

Công dụng thế nào hắn còn chưa được thử, trước hết đều đã thôn phệ cả tâm ma, chân khí lại biến đổi vì dung hợp lực lượng mới.

"Định mệnh.. đùa ta chắc?" Nhìn khí sắc trên trời, Trương Dạ lại một phen thở dài.

Thiên địa cuồng loạn, lôi đình nổ rầm rầm như đang tức giận vì một việc thương thiên hại lý không tài nào chấp nhận được.

Lực lượng biến dị trong cơ thể Trương Dạ sẫm màu tím đậm tuần hoàn rạo rực song hành cùng với dị biến đang xảy ra phía trên.

Đại biểu khí lực đã sẵn sàng, đủ để cho việc độ kiếp.

"Lúc nào không đột phá.. lại là lúc này.." Một khi thiên kiếp bắt đầu liền không thể dừng lại, cưỡng ép dừng sẽ bị phản phệ làm thực lực suy giảm, hao tổn đạo tâm.

Biết không dừng được, Trương Dạ mặc kệ toàn lực ứng phó với thiên kiếp.

Bên trong đan điền các loại năng lượng đều đã được nạp đầy, xảy ra bất trắc sau khi độ kiếp xong, hắn lập tức t·ự s·át.

Để đề phòng, Trương Dạ đã chuẩn bị một số công tác trước khi đi thí trắc.

Không lo đến chuyện thành bại, bởi bại chắc chắn thân tử đạo tiêu, vì đạo lôi kiếp trực chỉ đánh vào linh hồn cùng nhục thân để thuế biến.

ẦM ẦM..

Dị tượng trên trời dẫn đến vô số ánh nhìn của người dân Trung Đô, có người mê tín bái đầu cầu nguyện, người lại lo sợ thầm than tai ương sắp tới.

Duy chỉ những người có đủ lượng kiến thức nhất định nhận biết rõ tình huống đang phát sinh.

Đây là độ thiên kiếp, phá vỡ quy luật của Thiên Đạo đặt ra để phi thăng lên giới diện cao hơn.



........

........

Bên trong hậu đình của Thông Thần học viện, hai lão nhân đang ngồi đánh cờ giương mắt đồng thời nhìn về một hướng.

Lão đạo hói tóc, lộ ra vầng trán trơn bóng nói, "Bao nhiêu năm rồi, kết cục vẫn là rơi vào trong tay Đạo Tử hắn"

"Aizz, siêu thoát đã hơn nghìn năm, đến cả việc này cũng bị hắn tính được, ván cờ đã sớm có kết quả" Lão giả tóc dài bạc phơ, vuốt râu thở dài một tiếng sầu lắng.

Bàn cờ vỡ vụn, thấp thoáng một tiếng cười sảng vang lên nhưng chẳng ai có thể nghe thấy ngoài hai lão giả này.

"Đạo Tử, hắn c·hết nghĩa là đạo vong"

........

........

"Ta thật sự không hứng nổi đợt lôi kiếp này đâu.." Nhìn trên trời ngày một tích tụ lại nhiều đám mây đen tập trung vào một điểm xoáy, Trương Dạ không khởi sởn gai ốc một trận.

Thiên địa thét gào, phong vân cuồng loạn thổi xung quanh vài đợt rồi bắt đầu giáng xuống ngay tại Thông Thần học viện đạo thiên lôi đầu tiên.

ĐÙNG!!!

Thân thể Trương Dạ khó khăn hứng trọn toàn bộ uy lực của đạo sấm sét đầu tiên, lớp da bên ngoài nứt vỡ hiện lên màu thịt cháy xém phía trong.

ARGH!!!!

Đạo sấm sét đánh thẳng vào cội nguồn linh hồn hắn, dày vò nhục thể cùng dây thần kinh đau đớn để Trương Dạ không nhịn được hét thảm.

Thiên kiếp không liên tục đánh xuống, bên trên dừng lại vài giây để mây đen hoà vào nhau, các tia sét quẩn quanh bao trùm đám mây đen dần dần tích tụ thành một đạo xích lôi màu đỏ thẳm.



"Cái thể loại gì đây?" Trương Dạ ngó lên trời thầm than một tiếng.

Đáp lời hắn là một tiếng rầm to, xích lôi mang theo ý cảnh hủy diệt cuồng bạo hung hăng đánh thẳng xuống người Trương Dạ.

Trương Dạ gồng lực lượng cửu trọng toàn lực chống đỡ, tia sét hủy diệt thẩm thấu vào người đua nhau công kích làm gãy đoạn từng đốt xương bên trong.

Hai mắt huyết hồng, Trương Dạ ngửa đầu lên trời gầm lớn chống chịu với cơn đau thấu xương thịt, một phần luôn phải duy trì vẻ tỉnh táo để không ngất giữa chừng độ kiếp.

Từng nơi trên cơ thể phồng ra rồi lại hẹp ngẫu nhiên bên trong, các đạo v·ết t·hương như bị vật nhọn chém cũng được hiện ra bên ngoài lớp da thịt.

"Đây mới chỉ là đạo lôi kiếp thứ hai.." Trên trời kết thúc đợt xích lôi tàn bạo, Trương Dạ mới có thời gian thở nhẹ một hơi.

Toàn thân Trương Dạ đẫm máu đen như chuột lột, da thịt lẫn lộn khét nghẹt bên ngoài, linh hồn b·ị đ·ánh cho hư tổn trầm trọng khiến cho biển thức hải vốn xanh xao giờ lại trở nên đen ngòm.

"Độ kiếp chắc chắn không được, tiền nhân làm thế nào vượt qua được cửa này?" Ánh mắt kinh nghi bất định nhìn lên bầu trời đang tích tụ đợt lôi kiếp thứ ba, ý định bỏ chạy thậm chí đã tồn tại bên trong đầu.

Thầm bội phục người từng đột phá qua Hậu Thiên thập trọng mà vẫn sống sót, cường độ lôi kiếp thế này với lực lượng cơ thể Tiên Thiên, Trương Dạ sợ rằng cũng không chịu nổi quá ba cửa.

XẸT XẸT!!

Bên trên bầu trời u ám phát ra vài tiếng sét, dần dần thai nghén ra bộ dáng của một vị thần quân màu vàng cầm giáo uy nghiêm trên không trung đang hạ trần.

Hô hấp Trương Dạ chững lại một nhịp, vì hắn không thấu được thực lực của hiện thân tia chớp bên trên đầu.

Chứng tỏ đối phương có thể ẩn giấu chân khí hoặc là thực lực viễn siêu Trương Dạ hơn một đại cảnh giới!

Nhận thức được tình hình không mấy khả quan nhưng Trương Dạ ngược lại không từ bỏ mà bùng nổ chiến ý đầy trời.



Thân thể tàn tạ chật vật ngồi dậy rút kiếm chéo ngang hông chỉ thẳng lên toa thần quân phun một chữ, "Chiến!".

Thần quân phản ứng với khiêu khích, vồ vào người Trương Dạ vung giáo chớp nhoáng chém vào người Trương Dạ một nhát.

Tốc độ không bằng, Trương Dạ chỉ có thể hưởng trọn cú chém từ ngọn giáo vàng lên thân.

Tia sét hủy diệt chạm vào thân thể không kiềm lại bất kỳ sức lực, hòng chém đứt toàn thân Trương Dạ.

Thân thể Tiên Thiên cầm cự, chân khí biến dị màu tím đậm bọc quanh cơ thể chống trả với ngọn giáo kinh thiên. Từng tia từng tia khí tím trên thân bò qua bên ngọn giáo vàng ăn mòn xâm lược từng chút một, nhanh chóng đã khiến thanh giáo gãy đoạn, thành công ngăn chặn đòn t·ấn c·ông của thần quân.

Đặc tính ăn mòn của lực lượng biến dị lần nữa phát dương, trấn áp mọi loại lực lượng khác lùi lại một bước.

Thần quân buông tay để chiếc giáo tan biến, hắn lùi người về giữ khoảng cách với Trườn Dạ khi tay lại kết thành một đoạn giáo vàng mới.

"Ngươi sợ à?" Một v·ết t·hương lớn hở ngang ngực Trương Dạ đang chậm rãi móc nối hồi phục lại, qua màn giao hữu vừa rồi, Trương Dạ đại khái xác định được hai điều.

Đối phương không phải Niết Bàn cường giả, quan trọng hơn hết, phải cực kì cẩn trọng tránh né ngọn giáo đâm vào bên trong da thịt, tuy mới chỉ gây được ngoại thương cho Trương Dạ nhưng linh hồn hắn phần nào đã bị ảnh hưởng run lên đôi chút.

Thần quân nâng giáo, sau lưng hiện ra một vòng pháp luân to tướng màu vàng nhạt, hàng vạn mũi giáo nhỏ từ hư không hiển hoá ra phía sau bắn về vị trí Trương Dạ ngay tức khắc.

Tay Trương Dạ vung lên chặn trước người, một tay đánh với hơn chục vạn mũi giáo.

Trán Trương Dạ phát quang nơi ấn ký, hắc động không đáy ở lòng bàn tay tham lam cắn nuốt linh khí òng ọc chảy xuôi vào bên trong. Các mũi giáo đều đồng thời bị hắc động hút về một chiều chui vào bên trong, thân người Trương Dạ tiêu hoá ngày một nhiều hơn khiến đan điền của hắn căng trướng ra như muốn nổ tung.

Khắp tay từng đạo chân khí bén nhọn từ bên trong cuồng bạo do trướng mà xông phá ra ngoài, tạo thành những vết rách mới đọng lên trên da thịt xém đen.

Tinh lực tiêu hao mãnh liệt, Trương Dạ dường như đã sắp cạn sức đến nơi, các hình xăm trên thân cũng phát quang nổi bật, bắt mắt, kể cả vòng xích cổ do thiên đạo nguyền rủa ban cho.

Giao thủ với cường giả trên cảnh giới, thật sự là vẫn quá sức đối với hắn.

Đột nhiên, toàn thân Trương Dạ truyền đến cảm giác ấm nóng, sức lực kỳ lạ theo đó dần dần hồi phục trở lại, thi thoảng hắn còn cảm thấy được một số thứ bất thường bên trong người nhưng chỉ là thoáng qua.

"Đây là..?"

Tuy không biết sự kiện gì đang diễn ra, bù lại là điều tốt, Trương Dạ cảm thấy vẫn có thể tiếp tục đánh một trận mặc cho chân khí đã khô cạn.

Chiến ý nổi dậy, trận chiến so nhục thân lại tới!