"Chỉ dựa vào đó để kết luận?" Lão giả ánh mắt tỏ rõ vẻ thất vọng, không nghĩ đến người mà Đạo Tử đánh cược lại cẩu thả đến mức này.
"Vâng" Trương Dạ vẫn khom người cung kính đáp, hắn không có dự định sẽ giấu nhẹm sự thật dễ biết trước lão giả.
Sơ hở lập tức nói ra, để đối phương nghĩ Trương Dạ là người biết điều, nhưng cũng thật ngu ngốc.
"Tận hưởng sự độc nhất của ngươi đi, con đường tu đạo của ngươi, sau này không ai dẫn dắt được ngoài chính ngươi" Lão giả vuốt râu lắc đầu cười bí hiểm.
Nghe xong Trương Dạ ngơ ra một lúc.
Mãi rất lâu về sau, hắn mới hiểu được lời lão giả nói có ý vị thế nào.
"Và như một phần lễ gặp mặt, thiên đạo nguyền rủa của ngươi đã bị ta triệt để tiêu trừ"
"Thiên đạo thời đại này.." Ông ngó lên thương khung, thở dài một tiếng rồi biến mất ngay sau đó trong tầm nhìn của Trương Dạ.
"Đi đi, nhớ kĩ, đừng chọc vào nó. Ta chỉ có thể giúp ngươi được lần này, lần sau phải tự chính ngươi cứu lấy bản thân rồi. À phải rồi, ta gọi là Cửu."
"Lần sau gặp lại, hy vọng ngươi đã là Niết Bàn cửu kiếp. Người mà bọn hắn đặt cược, đừng để ta lại lần nữa thất vọng."
Trương Dạ duy trì chắp tay lắng nghe, đến khi xung quanh không có động tĩnh gì thì mới chịu mở mắt mà thở nhẹ một hơi.
Đứng bên cạnh Cửu lão nhân hắn không có một chút áp lực nào, chính vì vậy ông mới đáng sợ! Không hẳn là không có áp lực, nói đúng hơn là áp lực và mọi định luật vật lý dường như đã bị Cửu lão nhân tiêu trừ trong phạm vi bán kính xung quanh!
"Qua rồi?"
Lôi kiếp lần này thực sự quá khủng bố, đến nỗi hắn còn tưởng mình chắc chắn sẽ bỏ mạng.
"Lần sau phải chuẩn bị tốt hơn một chút"
Đầu vang lên tiếng oong oong, khung cảnh chung quanh bất ngờ đột ngột thay đổi.
Túy Tử lão giả lẫn một trung niên quen thuộc vẫn đứng tại nơi khảo quan, dường như là không cảm thấy điều gì khác thường.
Cả hai cứng đơ người dần dần khôi phục lại thần sắc ban đầu, nhìn qua lại như không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Kim Thiên? Hắn còn sống?" Chú ý đến trung niên nhân đã từng gặp ở Kiếm Ma Tông. Trương Dạ nổi lên hoài nghi, sao Kim Thiên lại ở đây?
Kim Thiên dường như không nhận biết được Trương Dạ qua lớp dịch dung, sau khi cán mốc thập trọng, cơ thể Trương Dạ cũng phát sinh biến đổi rõ rệt trở nên to lớn và cơ bắp hơn lần đầu.
Hắn hiện tại như là Tiên Thiên, lại không phải Tiên Thiên! Chiến lực có thể so với đại đa số Tiên Thiên nhị trọng!
Tiên Thiên đối với Trương Dạ là một hơi thở, bất kỳ lúc nào cũng có thể xung quan. Nhưng hắn vẫn là kiềm lại bởi có dụng ý riêng.
Đồng thời trong đầu cũng tiếp thu thêm được một số ký ức khác thường vụn vỡ.
"Ký ức này.."
Đầu Trương Dạ tái hiện lại vài hình ảnh mờ nhạt về việc hắn từng tu luyện qua các môn công pháp khác nhau, nhưng chẳng hình ảnh nào là hoàn chỉnh.
"Cái kia, ngươi hiện tại.. thông quan rồi" Kim Thiên chậm rãi đi đến gãi đầu cười cười thông cáo kết quả.
Trong lòng Kim Thiên lại cảm giác hơi mơ màng, hắn chỉ nhớ đuợc người này là một trong những người tham gia khảo hạch với thời hạn thông quan muộn nhất không hơn không kém.
Rõ ràng có cảm giác bất thường nhưng lại không hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu.
"Ừm"
Trương Dạ đưa cho Kim Thiên một ánh nhìn xa xăm, hiển hoá bộ hắc bào mặc vào rồi bước ra khỏi cửa thông quan tiến về Thông Thần học viện chính thức.
Kim Thiên lẫn Túy Tử lão giả phía sau cũng không ngăn cản, ông trầm mặc như đang nghĩ đến điều gì đáng sợ.
Phía sau quan khảo là quầy trống với lão già đang ngủ gà ngủ gật bên trong. Phát hiện thấy Trương Dạ tiến đến, hai mắt lão lộ rõ vẻ bất ngờ.
"N-ngươi vậy mà thực sự làm được!?"
Viện chủ đã nhắc nhở lão canh chừng nếu phát hiện bất thường cho đến khi người bên trong c·hết đi.
Lão cũng chẳng có hy vọng gì với thể loại đệ tử khảo hạch vòng cuối hơn ba tháng thời gian, chỉ mong tiểu tử này nhanh chóng c·hết đi để lão được giải phóng.
Kì tích lại xuất hiện trước mắt lão, tiểu tử này vậy mà thành công rồi!
"Ngài là.."
"Lệnh bài của ngươi" Lão già ném cho Trương Dạ một tấm lệnh bài chứng minh thân phận, không quên nhắc nhở.
"Đừng làm mất, nó được đặc cách tạo cho riêng ngươi đấy."
Trương Dạ nhận lấy, định đưa ra thắc mắc thì lão già đã được thời mà chạy khỏi quầy.
"Thôi bỏ đi, về nhà tự nghiên cứu vậy, nhưng mà.. không ai chào đón ta sao?"
Cất đi tấm lệnh bài, Trương Dạ thong dong cất bước về lối sâu hơn dẫn đến ngôi viện to đùng trước mắt.
Tính đến giờ khắc này, hắn xem như mới chân chính đặt chân vào học viện!
Đang than phiền vì vô cớ lạc lõng giữa biển không gian rộng thênh thang, một người với dáng vẻ hoà ái bước tới nở nụ cười hiền hoà đối Trương Dạ, "Sư đệ".
"Hẳn là người mới đúng không?"
Trương Dạ quét mắt một lượt, tay chắp lại chào đáp, "Sư huynh tốt, ta gọi Vô Huyền, môn sinh mới của học viện vừa hoàn thành khảo hạch"
"Tiểu Lực, sư tôn phân phó ta đến đón ngươi, đây là lần đầu ta thấy được khảo sinh với thời hạn hơn ba tháng đấy" Tiểu Lực tò mò nhìn quanh Trương Dạ đánh giá người này phải chăng có gì kì lạ hay không.
3 tháng thời gian chỉ để thông qua một cửa ải duy nhất, nói ngươi là kì lạ, hay đơn thuần chỉ là tư chất cực kém?
Thân thể sóng sánh ánh kim, khí huyết sung mãn, Vô Huyền hẳn là chủ tu thân thể, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
"Ngươi ở viện nào?" Thu lại ánh mắt, Tiểu Lực lộ rõ một vòng thất vọng khi không tìm được thứ gì khác ngoài nhục thân bởi Liễm Khí Quyết của Trương Dạ che giấu.
Trương Dạ dường như cũng nhận ra ý tứ, bèn khách khí nở nụ cười, "Cái này ta không rõ, ta chỉ vừa thông quan."
"Đưa ta lệnh bài của ngươi"
Trương Dạ theo phân phó đưa ra lệnh bài minh chứng, Tiểu Lực nhận lấy, nhìn xuống thẻ bài không tên hai mắt liền mở to.
"N-ngươi cái này được phân vào Tử Viện!?"
"Tử Viện? Sư huynh chỉ giáo?"
Hai tay Tiểu Lực day hai vầng thái dương tỏ vẻ đau nhức, "Để ta giải thích cho ngươi một chút.."
"Thông Thần học viện chia ra làm ba viện chính.
Tri Viện để nghiên cứu kiến thức, truy cứu mọi thông tin để đưa ra các lý thuyết, giả thuyết về phương diện tu luyện, vị diện mà ta đang sống. Nói cách khác là dùng học thức đè c·hết người. Người của viện này thường chủ tu tinh thần lực và linh hồn.
Đấu Viện chủ tu chiến đấu, rèn luyện, đào tạo ra các phương tu sĩ bậc nhất, cũng là viện có số học viên chông chênh qua từng năm, bởi phải đối mặt với nguy hiểm khi chấp hành nhiệm vụ cực nhiều lần.
Viện cuối cùng là viện được đặc cách cho các thành phần đặc biệt như tội nhân, phản đồ, ác bá,... Vị trí cũng được đặt ở nơi đặc biệt của học viện, nằm trong bí cảnh với mức độ nguy hiểm thập tử vô sinh.
Vốn không tên, được môn sinh tự xưng Tử Viện."
"Và ngươi, thế mà lại được sắp xếp vào Tử Viện, chúc may mắn" Tiểu Lực vỗ vai Trương Dạ với tông giọng an ủi, tuy ở học viện đã hơn 20 năm, nhưng bản thân Tiểu Lực vẫn có phần kiêng kỵ đối với những kẻ biệt lập của Tử Viện.
"Nghe huynh nói có vẻ Tử Viện là một nơi phiền phức? Vậy nó còn tồn tại để làm gì?" Trương Dạ chau mày, cứ nghĩ bản thân có thể yên bình trải qua đợt sóng gió lần này để tham dự Ngộ Thiên Bi chi chiến.
Không ngờ ngoài dự tính lại gặp phải chuyện này.
Hai viện Tri và Đấu, Trương Dạ có thể hiểu được mục đích tồn tại của nó. Còn Tử Viện thì không, sơ lược giống như một ngục giam nhốt giữ tội đồ hơn qua lời kể của Tiểu Lực.
Lệnh bài đã phát, ắt bên trên đã sớm có quyết định.
"Cái này.. chính ngươi sau khi vào sẽ hiểu, nếu ngươi đến đây vì Ngộ Thiên Bi chi chiến, hy vọng còn có thể trụ lại tới lúc đó" Tiểu Lực thở dài tiếc nuối, ảm đạm xoay người dẫn Trương Dạ rời đi ngược hướng hai viện to lớn, về phía bên phải.
Trương Dạ gật gù đi theo, có lẽ tiếp theo sẽ có người hướng dẫn chi tiết hơn cho ta đi.