Đảo mắt canh xế chiều đã đến, thái dương dần hạ ở phía Tây, ẩn khuất sau toà núi lớn kiên cường.
Phía trước Trương Dạ là cánh cổng to, được bao quanh bởi vách tường đá cao kều làm bằng vật liệu cứng hơn thép.
Nhìn từ phía ngoài, Tử Viện trông như một cái lồng giam nhốt những con thú dữ bên trong.
Tiểu Lực đi đến bên một người mặc khải giáp đang đứng trước cổng khách khí nói, "Ngưu ca, tiểu tử này là môn sinh của Tử Viện, huynh giúp đỡ hắn một chút.. Dẫu sao sư phó cũng đặc cách bảo ta đi tiếp hắn"
Khí tức người này tuy không mạnh mẽ hơn Hoắc Thường Sơn nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Có lẽ vì vậy cổng lớn cũng chỉ có một người canh ngặt là đủ.
"Tội gì?" Ngưu Nhất nhàn nhạt đánh mắt qua người Trương Dạ dò xét, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Với thực lực của Ngưu Nhất, Liễm Khí Quyết hoàn toàn không che giấu được toàn bộ khí tức bên trong người, nhưng Ngưu Nhất cũng chỉ thấy được Trương Dạ như là một Hậu Thiên tu sĩ với chiến lực đỉnh tiêm.
Thập trọng là điều úy kỵ, nhìn ra được Ngưu Nhất cũng không muốn tin tưởng.
"Tội?" Tiểu Lực ngây ra, nhìn về Trương Dạ, lại nhìn về Ngưu Nhất, "Sư huynh, tội của hắn là vượt quan với thời hạn ba tháng.."
Nói xong câu này, Tiểu Lực trầm mặc.
Ngưu Nhất trầm mặc, Trương Dạ phía sau cũng trầm mặc.
"...."
"Ta nói con mẹ nó Tiểu Lực, ngươi rảnh rỗi có thời gian thì đi tu luyện đi!?" Ngưu Nhất tung cước đạp Tiểu Lực bay ra xa một đoạn mắng chửi.
"Kháo.. m-moá nó.. ngươi bình tĩnh, ta nói là thật!" Vừa nói Tiểu Lực loay hoay ngồi dậy lấy ra chiếc lệnh bài không tên vứt sang Ngưu Nhất.
Ngưu Nhất chộp lấy, soi xét vài lần rồi nghi hoặc nhìn về Trương Dạ, "Ngươi chắc chắn mình không phạm t·rọng t·ội?"
"Chắc chắn.." Khoé môi Trương Dạ hơi co giật đáp lời, rõ ràng chính hắn cũng không dám khẳng định.
"Ầy..bỏ đi" Ngưu Nhất xoay người, miệng niệm khẩu quyết, cửa lớn ầm ầm mở ra một cách chậm rãi.
"Hẳn là bên trên sắp xếp, ngươi cũng có thể lựa chọn từ bỏ, ta không kiến nghị ngươi vào đây" Ngưu Nhất ngừng lại nói với Trương Dạ như thể đây là chuyện hệ trọng.
"Có thể lựa chọn đổi viện sao?" Trương Dạ cắn môi hỏi, lần này không phải là bị doạ sợ, mà là hắn đơn thuần chỉ muốn tìm ra hướng đi an toàn và đơn giản cho mình.
"Không thể, số liệu đã lưu trên lệnh bài, dù năm sau ngươi có thi lại thì vẫn được quyết vào đây" Ngưu Nhất lắc đầu.
Lúc này cánh cửa cũng hoàn toàn mở toang ra, đón lấy ánh mắt cả hai là khung cảnh nóng rực của một sa mạc đầy khói bụi.
"Đây là Man Hoang, bí cảnh độc nhất của học viện. Hiểm nguy khó lường, ngươi không thể biết được sẽ có thứ gì bên trong, bù lại kỳ ngộ cũng tuơng đương với mức độ nguy hiểm của nó, sinh tử là chuyện thường tình, học viện sẽ không can thiệp. Có vào hay không?" Ngưu Nhất hỏi lại lần nữa, đảm bảo Trương Dạ không hối hận với quyết định của mình.
"Vào" Trương Dạ gật đầu, hắn cơ hồ đã không có lựa chọn nào khác ngoài phải bước tiếp.
Ngộ Thiên Bi chi chiến, vẫn là phải đến nếu muốn đảm bảo thực lực tăng cao, và tuân thủ lời hứa với Du Hy.
"Ta có thể cho ngươi một lời khuyên, đừng tin bất kỳ ai, ở đây không tồn tại luật lệ, miễn là ngươi có thể sống sót. Khi nào muốn rời khỏi, cứ đi đến vị trí này trên bản đồ" Ngưu Nhất đưa cho Trương Dạ một tấm bản đồ da dê, vỗ vai hắn rồi xoay người rời đi.
"Cái kia.. Ngưu ca, còn sư tôn chỉ điểm ta đâu? Ta có thể học cùng các viện khác sao?" Cuối cùng Trương Dạ vẫn phải hỏi ra câu trọng yếu nhất, hắn nhập học vì Ngộ Thiên Bia là một phần, phần lớn là tìm sư phụ để chỉ dẫn!
"Ngươi? Sư đồ? Aiz.. đám Tử Viện các ngươi chẳng ai có thể dạy dỗ được, Man Hoang là một kho tàng bí bảo, không cần phải lãng phí thời gian vào hai viện kia. Cứ vào trong lăn lộn rồi chạy ra ngoài thôi." Ngưu Nhất vứt lại lệnh bài cho Trương Dạ, cửa lớn phát ra tiếng kẽo kẹt rồi dần dần được đóng kín.
"Hai tháng sau, nếu tham gia Ngộ Thiên Bi chi chiến thì nhớ ra ngoài"
"..."
Cầm lệnh bài trên tay, Trương Dạ trầm ngâm một lúc.
Trốn khỏi hiểm nguy này, lại đâm đầu vào hiểm nguy khác, đường của ta cớ gì lại gian nan như vậy?
Nhìn xung quanh toàn là bão cát khói bụi, Trương Dạ tạm thời chưa đưa ra bất kì phán đoán nào được.
"Ta cần thêm thông tin, thức ăn, thức uống để dữ trự nếu muốn sinh tồn"
"Với cả.. tại sao lại chỉ vứt môn sinh vào đây mà không nói rõ mục đích? Thật sự là muốn bọn ta tự tìm tòi cơ duyên? Nếu thế thì đám cường giả bậc cao há chẳng phải có thể vào mà đoạt tất thảy cơ duyên sao?" Hắn có chút mộng bức than thở, thế này chính là để hắn tự sinh tự diệt như bao lần.
Khác biệt lần này là trong bí cảnh thay vì hung địa.
Đến cùng vẫn phải đi về một hướng, Trương Dạ nhắm mắt chọn bừa một phương đi sâu vào trong Man Hoang bí cảnh.
Cát bụi vù vù che đầy mắt cản trở tầm nhìn, hắn buộc phải che kín mặt dù đã sử dụng lớp dịch dung để ngăn cát gió không thổi vào dù chỉ ảnh hưởng phần nhỏ.
Tứ bề đều là hoang mạc cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, xương rồng còn chẳng tồn tại, huống chi là sinh vật.
Trăng khuyết nhanh chóng đã treo trên đỉnh đầu, cái nóng cũng được chuyển biến trở thành cái lạnh giá băng của vùng hoang vu.
Trương Dạ đi hơn một ngày trời, điểm phía trước dường như không có giới hạn, hắn không gặp được ai, không thấy bất kỳ sự kiện nào, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống tồn tại!
Sắc trời tối xanh, chỉ có ánh trăng soi rọi xuống luồng sáng mù mờ cùng tiếng gió rít như tiếng một ai ai oán kêu la.
Mà một đêm nay, thắc mắc của Trương Dạ cũng tự động được giải đáp. Tu vi pháp lực của hắn bị phong ấn hoàn toàn! Kể cả tinh thần lực lẫn thần thức đều không thể thi triển.
Khiến Trương Dạ hoàn toàn trở thành một phàm nhân không chút tu vi tồn đọng.
"Bảo sao từ lúc vào đây ta liền cảm thấy không thoải mái"
Nhưng hắn không vì đó mà nản chí, ngược lại còn rất hưng phấn. Bởi, nhục thân là lực lượng mạnh nhất của Trương Dạ, đối chiến thân thể hiện tại, hắn gần như có thể vỗ ngực tự xưng vô địch cùng cảnh.
Tuy lợi thế cực kì lớn, song Trương Dạ vẫn phải cẩn trọng hành động khi đối đầu với kẻ thù lớn nhất của hắn là tự nhiên.
Nhiệt độ bấy giờ đã xuống gần mức âm 60 độ, huyết dịch đen tuyền trong người Trương Dạ cũng lộ rõ hiện ra ngoài làn da sẫm màu, toàn thân bị cái lạnh giá của đêm ảnh hưởng làm cho thân nhiệt cũng bị giảm đáng kể.
Buộc Trương Dạ phải tá tạm vào một mỏm đá toạ lạc giữa sa mạc hoang vu, mỏm đá chỉ che chắn được một phương gió lạnh, hai phía còn lại vẫn rì rào đón gió.
"Cứ kéo dài thế này ta sẽ c·hết trong vòng vài ngày, nhưng đó không phải vấn đề"
"Ta có thể tái sinh, cũng chẳng muốn cảm nhận lại cảm giác c·hết chóc nếu không cần thiết"
"Vấn đề hiện tại ta cần đối mặt là phải vẽ chi tiết tấm bản đồ này, dẫn đến vị trí của lối ra và vài khu vực khác, ước tính từ khoảng cách ta đi từ đầu đến giờ, hẳn là ở vị trị này đi" Trương Dạ vạch bản đồ da dê ra xem xét, cắn nát đầu ngón dùng máu đen làm mực, vẽ lên tấm da dê.
Bản đồ ban đầu chỉ có duy nhất một dấu chấm đỏ ngay tại trung tâm, đòi hỏi môn sinh phải tự tung tự túc đủ thứ nếu muốn sinh tồn nơi hoang dã.
"Đêm nay.. tạm kết thúc ở đây, ngày mai phải nhanh chóng tìm được lương thực, nước uống nếu không muốn c·hết vì đói khát".