Sương đêm bao phủ khắp cả hoang mạc lạnh lẽo, tầm nhìn của Trương Dạ cũng bị hạn chế đi phần nào.
Đêm nay đối với hắn hoàn toàn là một đêm không ngủ được!
Cảm giác lạ lẫm lẫn thiếu an toàn cứ quẩn quanh làm lòng của hắn không thể không đề phòng.
Dường như không phụ kỳ vọng của Trương Dạ, canh đêm rạng sáng, khi tinh thần của Trương Dạ đã mỏi nhừ vì phải luôn treo cao.
Hắn gần như là muốn gục ngã vào cơn mộng mị hoàn toàn.
Từ đâu, một hòn đá gắn theo một viên Phích Lịch Đạn lăn tới chỗ Trương Dạ, giây phút Trương Dạ vừa rũ mắt nhìn xuống, dưới mặt cát vị trí viên đá đang ở thay vì đáng lẽ sẽ nổ to với phạm vi nghìn trượng, lại chỉ phát ra một t·iếng n·ổ lép.
Trương Dạ giật bắn người thở nhẹ một hơi, tay cầm viên đá lên soi xét, "Làm ta giật cả mình, thứ này từ đâu ra? Có dấu hiệu bị tác động vào, là có người ở đây?"
Dưới mông Trương Dạ chợt xảy ra động tĩnh nhỏ.
Sột sột.
Cát chảy ngược xuống như một cái hố sâu vào phần trung tâm để Trương Dạ hoài nghi nhìn chằm chằm một lúc, hắn bèn di chuyển sang một bên.
ĐÙNG!!!!!
Nguyên trạng vị trí có dấu hiệu bất thường chợt vang lên một t·iếng n·ổ to, làm cát bụi bay mù mịt bao phủ xung quanh.
Một thứ gì đó to lớn hơn 20m với hình dạng dài thòng cao lớn nhú lên từ bên dưới, để bụi mịn xua tan, chân diện mục của nó cuối cùng cũng lộ ra.
Trên đỉnh đầu Trương Dạ là một con giun lớn, phần đầu chỉ có cái miệng cùng những chiếc răng nhọn hoắc, nó rống một tiếng to làm cơ thể Trương Dạ thoáng chốc bất động.
Tim giật thót, Trương Dạ cũng bị đợt "phun trào" ảnh hưởng bay văng ra xa một đoạn, xương tay nhất thời bị gãy vụn.
"Di chuyển, di chuyển.." Tâm can Trương Dạ gào thét, tiếng hống dường như sở hữu ma lực, làm cả người hắn run rẩy, đến cả việc nhấc một ngón tay cũng khó có thể động.
Vài ba giây tới, khống chế của cơ thể rốt cuộc cũng trở lại, Trương Dạ không ngần ngại tháo chạy ngay tức khắc.
Con sâu cát dường như cảm nhận được động tĩnh, hướng cái đầu đầy răng của nó về hướng Trương Dạ, Trương Dạ nhảy qua một bên lăn vài vòng may mắn tránh kịp.
Nhịp độ t·ấn c·ông của sâu cát không hề giảm, trái lại sau khi Trương Dạ vừa né, nó lại rẽ hướng vồ tới gặm một bên người Trương Dạ nâng cao hòng định cắn đứt thành khối.
Trương Dạ cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra chiếc lưỡi nhỏ đầy máu xuống dưới nền cát làm biện pháp dự phòng. Một tay hai chân chống đỡ lấy cơ hàm của sâu cát, hàm răng nhọn hoắc cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng vẫn bị Trương Dạ giữ chặt.
"Có cái thể loại nào vừa vào.. đã gặp boss như ta.."
Sau cùng lực lượng cơ thể Tiên Thiên vẫn không đủ để chống trả lại sức mạnh của một con yêu thú tràn đầy lực lượng, nếu sở hữu toàn lực, cũng chẳng rõ liệu Trương Dạ có thể chiến thắng hay không.
Hàm răng đè nén áp lực nặng trĩu từng chút một rơi xuống, quặp một nhát, nửa phần cơ thể Trương Dạ đã bị sâu róm cắn đứt nuốt trọn, nửa phần còn lại chầm chậm rơi tự do xuống mặt cát.
Ngỡ chuyến này lành ít dữ nhiều, sâu róm sau khi ăn xong lập tức ngưng lại vài giây rồi chui xuống nền cát rời đi trước sự khó hiểu của Trương Dạ.
"Nó ăn no rồi? Không thể nào.. quá vô lý.."
Ánh mắt Trương Dạ dần nhạt đi do máu đen cứ liên tục rỉ ra không ngừng ở nửa phần thân, tỉnh táo của hắn cũng nương theo đó suy yếu rõ rệt. Thương thế nửa thân tuy không nghiêm trọng nhưng dự tính sẽ mất kha khá thời gian để phục hồi sau đợt c·hết đi lần này.
"Ngươi thế mà chưa c·hết?" Vài chục giây sau, một bóng đen tiến lại gần Trương Dạ bất ngờ thốt lên.
"Cứu.. ta.." Trương Dạ vô lực phát ra tiếng kêu cứu trầm thấp trong cuống họng, tuy không rõ người này là ai, nhưng có thể giúp vẫn hơn không.
Tầm nhìn của Trương Dạ đã mờ nhạt hẳn đi, chút kiên định còn sót lại là thứ giữ hắn duy trì tỉnh táo đến giờ.
"Cứu? Để ta giúp ngươi về với suối vàng cũng là giúp ha?" Bóng đen vừa nói, một thứ gì đó liền văng toé khắp lên người hắn.
Trương Dạ nhận ra thứ dịch vừa toé ra đến từ người của bản thân, a, là máu của hắn.
"Đừng nói với ta, ngươi vẫn còn tin thứ bản đồ mà tên gác cửa đó giao cho thế này nhé?" Bóng đen chậm rãi tiến đến kiểm kê người Trương Dạ, vứt tấm da dê sang bên.
"Có mùi thật ghê tởm.. chúc ngon miệng"
Sau đó, cũng chỉ có tiếng nhai nuốt vang lên khắp cả buổi trời, Trương Dạ bất động nhìn lên bầu trời đầy sao cho đến khi hơi thở cuối cùng của Trương Dạ tắt lịm đi, lý trí trở về một màu đen tuyền của bóng tối.
Lần mở mắt tiếp theo, thứ hắn đón nhận là ánh nắng chói chang gắt gao chiếu rọi vào song nhãn, cổ họng khát khô làm Trương Dạ phải bật người ngồi dậy.
Trong quãng thời gian hồi phục, lý trí phần nào đó thanh tỉnh sau một thời gian, Trương Dạ cuối cùng cũng biết được một số thứ hữu ích.
Sâu cát theo suy đoán của hắn, không có mắt hẳn là dùng cách khác để xác định con mồi. Mà điều này làm Trương Dạ nghĩ tới hai cái khả năng, thứ nhất là nhiệt độ cơ thể Trương Dạ khác xa so với môi trường, thứ hai liền là âm thanh và cử động.
Mà để Trương Dạ bất ngờ nhất, liền là bóng đen bí ẩn xuống tay với hắn.
"Cái thế giới này, có thể nào bình thường một chút không?"
Nhìn lại vài năm còn ở Địa Cầu, lòng tin của hắn đối với người khác bình bình đạm đạm, xã hội văn minh đối đãi nhau tốt đẹp là lẽ thường tình.
Tại đây, ngoài Chúc Ly và người dân ở Nam Đường Trấn ra, đại đa số hầu hết đều nhằm vào hắn với ý xấu.
Khiến cho lòng tin của Trương Dạ trở nên lung lay cực độ.
"Vậy là không thể dùng tấm bản đồ này?" Trương Dạ lấy tấm bản đồ rơi dưới mặt đất, trầm ngâm nhìn nó một lúc lâu.
Hắn quyết định giữ lại, thà có chút ít manh mối, còn hơn là không có.
Mà vấn đề lương thực, Trương Dạ sớm đã có phương hướng riêng.
"Giới hạn của ta là 5 ngày cho đến khi c·hết vì khát." Đăm mắt nhìn về trước, Trương Dạ lại tiếp tục cất cước bộ đi về hướng sâu bên trong, đến khi phía sau khuất bóng cả cánh cửa, chỉ còn lại vùng hoang mạc vô tận cùng gió cát.
Tạm thời đã xác định được bước đi kế tiếp của mình, nên Trương Dạ không quá vội vàng hành động.
Những gì hắn cần làm hiện tại, đơn thuần là chờ đợi.
Đi được hơn một ngày, Trương Dạ bỗng ngã ụp xuống mặt cát không động đậy, để gió cát thoi đưa thổi vù vù.
Nhện độc, bọ cạp, rắn độc chui khỏi hang đi săn mồi vào ban đêm, kiểm tra thân thể Trương Dạ liền bị hắn chộp lấy cắn nuốt c·hết tươi. Dẫu gì thân thể Tiên Thiên không phải là loại cơ thể mà bất kỳ sinh vật nào cũng có thể gây sát thương.
Chúng là nguồn cung tạm thời bổ sung chất dinh dưỡng cho Trương Dạ, nhưng tài nào thoả mãn được đối với cơn đói khát của hắn hiện tại?
Trương Dạ cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa!
Lại thêm hai ngày trôi đi, một ngày này, chuỗi yên bình rốt cuộc cũng kết thúc.
Người mặc đồ đen chậm rãi tiến đến, nhìn xuống "t·hi t·hể" bất động bên dưới đầy nghi hoặc.
"Chẳng phải.. ngươi c·hết rồi sao? Chuyện gì xảy ra? Ta đang kẹt trong ma trận?"
Ý nghĩ vừa xuất hiện, người áo đen rút kiếm phóng vào chân Trương Dạ, dòng dịch màu đen hắn ưa thích ngay vị trí b·ị đ·âm liền chảy ra róc rách.
Xác nhận đối phương đ·ã c·hết bởi không cử động hay kêu rên dù b·ị t·hương sâu, người áo đen bước đến cạnh Trương Dạ lộ ra ánh mắt tham lam đói khát.
"Mặc kệ, vẫn còn tươi.."
Miệng lớn vừa há ra định thưởng thức bữa ngon sau cuộc đi săn như thường lệ, chợt Trương Dạ xoay người vung tay nắm lấy yết hầu người áo đen lật xuống khống chế toàn bộ thân thể hắn trong gang tấc.
"N-ngươi còn sống!?" Người áo đen rõ ràng không nghĩ đến tình huống bị biến thành con mồi, bất ngờ la oái.
"Là ngươi nhỉ?" Ánh mắt Trương Dạ lộ ra hàn mang, liếm môi nhìn chằm chằm hắc y nhân dưới thân.
"T-t-ta có thể.. cho ngươi biết một bí mật.." Người áo đen khó khăn nói, hai tay lại men ra sau lưng quần như sắp lấy ra thứ gì đó.
Bộp!!!
"Ta tự có cách biết, lắm mồm"
Máu đỏ văng tung toé, nội tạng bay đầy rãy, đầu của người áo đen trực tiếp bị bóp nát trong tay Trương Dạ.