Dị Giới Thú Y

Chương 193: Truyền nhân của Hồng Nguyệt thành



Đại điển sắc phong Thánh Nữ sắp tới, vương thành Hải Gia Nhĩ của Thú tộc gần đây, có rất nhiều khách lạ. Không những là thần chức trên đại thảo nguyên đều đến, hơn nữa các thế lực có máu mặt trên phía đông đại lục cũng phái người đến tham gia.

Sở Thiên thấy rất kỳ lạ, cao thủ tuyệt đỉnh trên đại lục tuy không nhiều, nhưng khi mỗi người được thăng cấp, đều bị Giáo Đình gán lên một hư danh Hồng Y đại giáo chủ, có thể nói cứ cách một thời gian không lâu, sẽ có một đại giáo chủ ra đời. Nhưng sự chênh lệch của các Hồng Y đại giáo chủ không nhiểu, tại sao chỉ có nghi thức sắc phong Thánh Nữ của Trinh Đức lại làm rầm rộ xa hoa như vậy?

Mấy hôm trước, Sở Thiên nhận được mật thư của Lô Địch đệ tam, mệnh lệnh hắn trên đại điển sắc phong Thánh Nữ, đại diện Khải Tát chính thức kí kết điều ước không xâm phạm lẫn nhau của hai nước. Vốn dĩ là điều ước bí mật giữa hai nước, hiện tại lại ký kết trước mặt tất cả mọi người, điều này khiến Sở Thiên vô cùng nghi hoặc.

Đại điển đang đến gần, Sở Thiên cũng trở nên bận rộn, thân là một trong những đại nhân vật có thế lực nhất của phương Đông đại lục, Sở Thiên tự nhiên không thể tránh được tiếp kiến những người muốn đến nịnh bợ.

Đêm trước khi đại điển diễn ra, chính vào lúc Sở Thiên đang tưởng mình có thể nghỉ ngơi, vai chính của ngày mai, Thánh Nữ Trinh Đức đột nhiên đến bái phỏng.

Khi Trinh Đức đến, Sở Thiên đang cùng Ba Bác Tát thương lượng làm thế nào để chuyển bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông về nước, đang nói chuyện vui vẻ, tiếng cười tà ác của hai chủ bộc truyền đi rất xa.

"Điện hạ, người còn có tâm trạng để cười sao?" Trinh Đức chậm rãi bước vào phòng của Sở Thiên, sắc mặt ngưng trọng.

"Thánh Nữ, xảy ra chuyện gì sao?" Sở Thiên cười nói, "Ngày mai ngươi đã chính thức trở thành lãnh tụ tinh thần của Thú tộc rồi, còn chuyện gì không vui sao?"

Trinh Đức thoáng nhìn qua Ba Bác Tát, nói với Sở Thiên: "Điện hạ, ta biết Ba Bác Tát tiên sinh có thực lực cường đại, hơn nữa lại là thành viên gia tộc ngài tín nhiệm nhất, có điều, lời tiếp sau đây của ta liên quan tới di mệnh của La Ân lão sư, cho nên hi vọng Ba Bác Tát tiên sinh có thể tránh đi một lát."

"Ông chủ, ta ra ngoài trước đây." Không để Sở Thiên khó xử, Ba Bác Tát đã tự mình rời đi trước.

"Thánh Nữ, ngươi có lời gì có thể nói được rồi." Thấy bộ dạng thần bí của Trinh Đức, Sở Thiên rất tò mò.

Khẽ thở dài, Trinh Đức nói: "Từ khi người của Giáo Đình đến đại thảo nguyên rồi, nơi ở của ta đều bị người khác lén lục lọi rất nhiều lần."

Sở Thiên lấy viên đá đen mà Trinh Đức để hắn bảo quản từ không gian giới chỉ ra, hỏi: "Chúng đang tìm thứ này sao?"

Trinh Đức gật đầu: "Chính là thứ này, không những nơi ở của ta bị lục lọi, hơn nữa tẩm thất của bệ hạ cũng có vết tích bị người lật tung!" Nhận lấy viên đá từ tay Sở Thiên, Trinh Đức tiếp tục nói: "Người của Giáo Đình không ngờ ta lại đem thứ này giao cho ngươi. Bọn họ không tìm được thứ này, tối qua lại bắt cóc ma sủng của ta - Mã Tư Lạc…"

"Cái gì!?" Sở Thiên nheo mắt lại, "Nơi này là đại thảo nguyên, người của Giáo Đình lại dám ngang tàng vậy sao?"

"Vì thứ này, bọn họ có cái gì là không dám làm?" Trinh Đức vuốt ve viên đá, cười khổ nói: "Còn may bọn họ đánh giá thấp thực lực của Mã Tư Lạc. Sáng nay Mã Tư Lạc đã trốn về được."

"Viên đá này rốt cuộc là thứ gì?" Sở Thiên hỏi.

"Ta cũng không biết!" Trinh Đức lắc đầu, "La Ân lão sư một năm trước đã dự cảm được sau khi mình chết, bèn nói cho ta, trong thi thể của người sau khi chết sẽ có một viên đá như vậy, hơn nữa muốn ta bảo vệ nó. Nếu ta không bảo vệ được, vậy thì mang thứ này giao cho ngươi!"

"La Ân tiên tri không nói cho ngươi thứ này có ích gì sao?" Sở Thiên nói, "Chẳng lẽ ngay cả học trò của mình ông ấy cũng không tin sao?"

"Lão sư không phải là không tin ta." Trinh Đức nói, "Đây là quy củ của tiên tri chúng ta, tuy mỗi một tiên tri đều có năng lực tiên đoán tương lai, nhưng chúng ta không thể mang kết quả tiên tri nói cho bất cứ người nào. Nếu không, sau khi chúng ta chết đều sẽ bị rơi vào huyết luyện ngục. Cho nên lão sư không nói cho biết quá nhiều cơ mật. Chỉ là hi vọng ta sau khi thực lực được mạnh lên, có thể tự mình tiên đoán ra."

"Trước khi La Ân tiên tri chết, đã từng nói cho ta, nói ta sẽ đem đến tai họa lớn cho Thú tộc, đây có thể tính là tiết lộ chuyện tương lai không?" Sở Thiên hỏi.

Trinh Đức đau khổ gật đầu, "Không những là chuyện này, ba mươi năm trước, lão sư cũng vì khuyên nhủ An Đông Ni điện hạ không cứu Khải Tát, cũng đã tiết lộ rất nhiều chuyện, e rằng hiện tại, linh hồn của lão sư đã bị vào huyết luyện ngục chịu khổ rồi…"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên trề môi ra, nghĩ đến Lạp Hi Đức trốn ra từ huyết luyện ngục.

"Thánh Nữ, cứ nói thẳng đi, tối ngay ngươi tìm ta có chuyện gì?" Sở Thiên nói.

"Ta đến thỉnh cầu ngươi một chuyện." Trinh Đức đem viên đá đen trả lại cho Sở Thiên, nói: "Xin điện hạ bảo vệ tốt thứ này."

"Hiện tại không phải là ta đang giúp ngươi bảo vệ nó hay sao?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Tình hình bây giờ đã khác rồi." Trinh Đức nói, "Lúc trước chỉ có người của Giáo Đình muốn có nó, ta tin ngươi có thể giúp ta giấu được Giáo Đình, nhưng hiện tại, người của Hồng Nguyệt thành cũng đến rồi!"

"Hồng Nguyệt thành? Là lão già Bố Lãng sao?" Sở Thiên hỏi, "Ngươi không tin ta có thể giấu được người của Hồng Nguyệt thành sao?"

"Không sai," Trinh Đức chỉ vào viên đá đen nói, "Lão sư đã từng nói, người có thượng cổ thần kỹ, có thể dễ dàng phát hiện được viên đá này, cho dù nó được cất giấu trong không gian giới chỉ, cũng không cách nào thoát được sự dò xét của họ."

"Ngươi muốn ta bảo vệ nó thế nào?" Sở Thiên hỏi.

"Dùng máu của ngươi!" Trinh Đức chậm rãi nói: "Máu Long Hoàng trong cơ thể của ngươi có khí tức của ma thú cấp mười, có thể che dấu được viên đá này."

Muốn lão tử đổ máu à? Sở Thiên nheo mắt lại: "Tại sao ta phải giúp ngươi? Nếu người của Hồng Nguyệt thành biết ta giúp ngươi, vậy thì ta sẽ phiền phức to."

"Không đâu, có máu của ngươi, người của Hồng Nguyệt thành sẽ không phát hiện được." Trinh Đức mỉm cười thần bí, nói, "Hơn nữa, ta có thể dùng một bí mật trao đổi!"

"Bí mật gì?" Sở Thiên nheo mắt lại hỏi.

Trinh Đức cười không đáp lời.

"Ha ha," Sở Thiên cũng cười, lấy con dao phẫu thuật từ không gian giới chỉ ra, đặt trên cánh tay mình, "Nếu bí mật của ngươi có thể khiến ta hài lòng, máu của ta tùy cho ngươi lấy!"

Trinh Đức nhẹ nhàng cười: "Lão sư đã nói, ngươi sẽ mang lại tai họa lớn cho Thú tộc." Nói rồi, Trinh Đức chỉ về hướng Bắc, "Nếu tai họa thật sự xảy ra, đi phương Bắc. Đi phương Bắc ngươi có thể giữ được tính mạng của mình!"

"Phương Bắc? Cực địa băng nguyên?" Sở Thiên chau mày lại, phương Bắc của đại thảo nguyên Huyền Hà, là băng sơn vô bờ bến.

"Đừng hỏi ta tại sao muốn ngươi đi phương Bắc!" Trinh Đức nói, "Ta chỉ có thể dự đoán theo một cảm giác mơ hồ, ngươi nên đi nơi đó!"

"Được, thành giao!" Sở Thiên rất tin vào năng lực tiên tri, cho nên hắn không hề do dự rạch một đường trên tay của mình, "Máu của ta ở đây, ngươi tự mình lấy đi!"

Trinh Đức cẩn thận dùng một bình tròn hứng lấy máu của Sở Thiên, sau đó để viên đá đen vào trong đó.

"Đóng băng!" Trinh Đức vừa quát nhẹ, viên đá và máu trong bình đã ngưng kết lại thành một băng cầu màu vàng kim.

Trinh Đức đem băng cầu đưa lại cho Sở Thiên, nói: "Điện hạ, xin ngài hãy bảo vệ tốt cho nó."

"Ngươi yên tâm đi!" Sở Thiên lấy lại băng cầu, sau đó nheo mắt hỏi, "Thánh Nữ, ngươi muốn ta đi phương Bắc, có bị tính là tiết lộ chuyện tương lai không?"

"Đương nhiên là tính!" Trinh Đức không hề để tâm cười nói "Kỳ thực mỗi một số mệnh của tiên tri Thú tộc, chính là tiết lộ tương lai, sau đó rơi vào huyết luyện ngục."

Sở Thiên ngạc nhiên.

"Ta về trước đây." Trinh Đức xoay người bỏ đi. Lúc vừa ra khỏi cửa nàng bỗng xoay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Điện hạ, xin hãy cẩn thận với người của Hồng Nguyệt thành, hắn rất nguy hiểm."

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thầm nghĩ: Lão tử sớm đã biết Hồng Nguyệt thành nguy hiểm rồi, nếu không phải lão già ngu ngốc Bố Lãng, lão tử cũng không phải chạy đến phía Tây đại lục đi du ngoạn một chuyến!

Chính lúc Sở Thiên đang chửi rủa người của Hồng Nguyệt thành, Ba Bác Tát bỗng bước vào: "Ông chủ, vừa rồi có một người xưng là người của Hồng Nguyệt thành đến tìm người, ta thấy người và và Thánh Nữ đang nói chuyện, nên kéo dài thời gian để hắn ở bên ngoài."

Mẹ kiếp! Đúng lúc thật! Sở Thiên đau đầu, "Để hắn vào đây đi!"

Sau khi nhìn thấy người bước vào, Sở Thiên đầu tiên là sững sờ, bởi vì người đến lại không phải là Bố Lãng, tiếp theo đó, Sở đại thiếu gia lại vô cùng kinh ngạc.

Tóc đen, mắt đen, Sở Thiên đã đến đại lục ba năm nay, lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một người phương Đông da vàng thật sự.

"Bái kiến điện hạ!" Người đến chắp tay vào, phong nhã bái kiến Sở Thiên, "Hồng Nguyệt truyền nhân, Kiếm Thánh cấp tám Liên Thành, thay mặt cho Ba Đế lão sư có lời hỏi thăm Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!"

Mày thanh mục tú, hình thái cân đối, kết hợp với một trường bào, Liên Thành khiến Sở Thiên cảm thấy trước mặt mình là một thư sinh của cổ đại trên trái đất, chứ không phải là Hồng Nguyệt thành uy chấn đại lục.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Cũng thay ta hỏi thăm đến Ba Đế thành chủ!" Sở Thiên đáp.

Tiếp theo, hai người cùng nhìn mái tóc màu đen, đôi mắt đen của đối phương, không hẹn mà cùng nhau cười.

"Ha ha," Liên Thành lúc cười tạo ra một cảm giác thanh nhã thoát tục, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, "Trước khi đến, Ba Đế lão sư đã từng dặn dò ta, để ta tạ lỗi với điện hạ. Bố Lãng dùng loạn lãnh vực, khiến điện hạ phải đến phía Tây đại lục, chuyện này Hồng Nguyệt thành chúng ta nhất định sẽ cho điện hạ một lời giải thích."

"Qua rồi thì không cần nhắc đến nữa." Sở Thiên lấy một vò rượu trong không gian giới chỉ ra, sau khi rót đầy một chén cho Liên Thành, nói, "Ta cũng đã từng ngộ thương Cự Long của Hồng Nguyệt thành, đúng rồi, Thần Thánh Long Kỵ Sĩ Khắc Lâm Tư có khỏe không?"

"Khắc Lâm Tư sư đệ đang được lão sư huấn luyện, tin rằng không lâu sau có thể xuất thành." Liên Thành nâng ly uống cạn.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt lại, vừa rồi Trinh Đức còn nói người của Hồng Nguyệt thành rất nguy hiểm, hắn còn không có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy Liên Thành người có cùng làn da vàng như mình rất thân thiết, nhưng hiện tại Sở Thiên không thể không cẩn thận, Liên Thành gọi Khắc Lâm Tư là sư đệ, sư huynh của Thần Thánh Long Kỵ Sĩ cấp chín, lẽ nào chỉ là một Kiếm Thánh cấp tám bình thường sao?

"Vậy tọa kỵ của Khắc Lâm Tư thì sao? Chính là con Cự Long mà ta đã ngộ thương ấy?" Sở Thiên nói, "Nếu Ba Đế thành chủ không ngại, ta có thể chữa trị cho nó."

"Đa tạ hảo ý của điện hạ, nhưng lão sư đã chữa khỏi cho nó rồi." Liên Thành mỉm cười, khéo léo từ chối đề nghị của Sở Thiên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Liên Thành tiếp tục nói: "Điện hạ, lần này ta tới đây muốn nhờ ngài một chuyện." Nói rồi, Liên Thành lấy một thiệp mời, "Ba Đế lão sư muốn mời ngài đến Hồng Nguyệt thành làm khách, đồng thời truyền thụ cho ngài thượng cổ thần kỹ."

Sở Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Bố Lãng đã từng nhắc với ta chuyện này, có điều, ta chưa tìm được Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích, sao có thể lại để Ba Đế thành chủ mời ta được?"

"Ha ha, chuyện của Mạch Khẳng Tích không dám phiền điện hạ nữa, ta sẽ đích thân đi xử lý." Liên Thành nói, "Vẫn mong điện hạ đừng từ chối hảo ý của lão sư."

Không tìm Mạch Khẳng Tích nữa? Sở Thiên ngay lập tức nhẹ nhõm rất nhiều, cười nói, "Nhưng ta còn nhận lời Long Hoàng, qua chuyến này phải đi A Cổ Lạp sơn một chuyến…"

"Chuyện này không sao, sau khi điện hạ từ A Cổ Lạp sơn trở về, ta sẽ đón ngài đến Hồng Nguyệt thành." Liên Thành nói.

Tuy Liên Thành rất khách khí, nhưng trong lòng Sở Thiên rất nghi ngờ, Ba Đế tại sao lại nhất định muốn hắn đi Hồng Nguyệt thành? Chẳng lẽ đúng là nhìn thấy tài năng của Sở Thiên sao? Nhưng Sở đại thiếu gia trong lòng rất rõ, hắn chỉ là kẻ thiểu năng ma pháp, ngay cả ma pháp còn không tu luyện được, vậy thì càng đừng nói đến thượng cổ thần kỹ.

"Được rồi, có thời gian ta nhất định sẽ đi Hồng Nguyệt thành." Sở Thiên nhận lời.

"Đa tạ điện hạ! Vậy thì ta không làm phiền nữa." Liên Thành bước từng bước đầy phong độ rời đi.

Trăng đỏ treo cao, Liên Thành vừa bước ra khỏi nơi ở của Sở Thiên, rồi về lều trướng của mình, hắn vén tay áo bên trái lên.

Trên cánh tay trái của Liên Thành có một vết xăm hình con chim màu đen tím lớn, mỏ ưng thân phượng, hai cánh chắc khỏe cong phát ra những tia điện quang nhè nhẹ.

"Lôi Mạc Tư!" Liên Thành khẽ gọi.

Ngay sau đó, hình xăm trên cánh tay trái của hắn lại cử động, roẹt, roẹt, giống như bóc tách từ làn da, một con chim to bẳng lòng bàn tay sà trên vai của Liên Thành: "Chủ nhân!"

"Điều tra được gì không?" Liên Thành hỏi.

Lôi Mạ Tư quấn quít chà vào Liên Thành, nói: "Bên cạnh Phất Lạp Địch Nặc không hề có khí tức của thần thạch."

"Hắn cũng không có?" Liên Thành chau mày lại, "Thú Vương Tra Lý, Thánh Nữ Trinh Đức, còn cả Phất Lạp Địch Nặc, nếu La Ân thật sự không để lại thần thạch, vậy nhất định sẽ ở trên người ba người đó, sao lại không có được?"

"Chủ nhân, lẽ nào người của Giáo Đình đã có được rồi?" Lôi Mạc Tư hỏi.

"Không thể nào!" Liên Thành lắc đầu, "Lần này Giáo Đình đến đây, toàn bộ đều là người của Quang Minh thần điện, họ không có bản lĩnh tìm được thần thạch."

Liên Thành lẩm bẩm: "Ngày mai chính là đại điển sắc phong Thánh Nữ, xem ra chỉ đến lúc đó kiềm tra từng người vậy."

"Chủ nhân, ta phát hiện một chuyện khác!" Lôi Mạc Tư đột nhiên nói, "Bên cạnh Phất Lạp Địch Nặc tuy không có mùi của thần thạch, nhưng, ta có thể cảm thấy trên người hắn có khí tức của Thú Thần lực!"

"Ha ha, điều này ta đã biết rồi." Liên Thành cười nói, "Chính là vì trên người Phất Lạp Địch Nặc có Thú Thần lực, cho nên lão sư mới mời hắn đến Hồng Nguyệt thành!"

Lôi Mạc Tư lo lắng hỏi: "Nếu thành chủ thật sự truyền thụ thượng cổ thần kỹ cho Phất Lạp Địch Nặc, vậy hắn có khi nào uy hiếp đến địa vị của chủ nhân không?" Do dự một lát, Lôi Mạc Tư ác độc nói: "Có cần ta hiện tại đi giết chết hắn không?"

"Ha ha! Uy hiếp ta?" Liên Thành phá lên cười, "Chỉ dựa vào chút thần lực yếu ớt trong người hắn, vẫn chưa đủ tư cách để uy hiếp ta!"

"Được rồi, đừng quản Phất Lạp Địch Nặc vội. Tối nay ngươi lại đi đến chỗ Trinh Đức lần nữa." Liên Thành biến sắc mặt, nặng nề nói: "Nhất định phải tìm được thần thạch của La Ân trước Giáo Đình!"

………………………..

Đại điển sắc phong Thánh Nữ đã bắt đầu. Vốn ra Thú tộc không thích lễ nghi phiền phức, cho dù là sắc phong Thánh Nữ cũng là nghi thức rất đơn giản, nhưng do có sự tham dự của Giáo Đình, nghi thức đơn giản đã biến thành phức tạp.

Đầu tiên là ở thành Hải Gia Nhĩ tiến hành điển lễ thăng cấp Hồng Y đại giáo chủ, sai đó, tất cả mọi người dưới sự dẫn dắt của Lan Đức đại giáo chủ, đi tới dòng sông thánh của Thú tộc, đồng thời chuẩn bị sắc phong Thánh Nữ ở đó.

Đại thảo nguyên sở dĩ được gọi là đại thảo nguyên Huyền Hà, chính bởi vì có một con sông lớn vắt ngang thảo nguyên, con sông này chính là nguồn nước chính của đại thảo nguyên, vạn năm nay đều được Thú tộc coi là Thánh Hà, lịch đại tiên tri của Thú tộc, đều phải sau khi tế bái Chiến Thần ở đây rồi, mới có thể chính thức kế vị.

Thân là đại biểu của Khải Tát, cao thủ tuyệt đỉnh đại lục, Sở Thiên tự nhiên cũng phải đi theo đoàn nhân mã đến Thánh Hà.

Thánh Hà ở phía Bắc của đại thảo nguyên, cách xa vương thành Hải Gia Nhĩ của Thú tộc, sau khi đi hết mười ngày, Sở Thiên mới nghe thấy tiếng nước ầm ầm của con sông.

Sau khi đến ranh giới của Thánh Hà, Lan Đức thông báo cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, sau đó bắt đầu chuẩn bị đại điển.

Cảm nhận một hơi ẩm ập lại trong không khí, sở Thiên nói với Ba Bác Tát bên cạnh mình: "Con sông Thánh Hà chết tiệt này không nhỏ nhỉ, còn khoảng mười dặm nữa mới tới, vậy mà có thể nghe thấy tiếng rồi."

"Ha ha, nghe nói chỗ rộng nhất của con sông này cũng rộng đến hơn nghìn thước, các nhánh sông chảy khắp đại thảo nguyên."Ba Bác Tát cười nói. "Nơi ngày mai tiến hành đại điển, nghe đâu còn có một thác nước lớn."

"Cao thủ, cái gì gọi là thác nước?" Sa Khắc ngây ngô hỏi.

"Ngốc, ngày mai tự mình đi xem không phải là biết sao?" Mặc Phỉ Đặc cúi đầu xuống, mắng xong Sa Khắc không nói thêm lời nào nữa, thần tình rõ ràng rất uể oải.

"Mặc Phỉ Đặc, ngươi sao vậy?" Sở Thiên thấy kỳ lạ, gần đây Mặc Phỉ Đặc không biết bị làm sao, luôn mất tập trung.

"Không biết, đừng hỏi nữa, ta đang phiền lắm đây!" Khí sắc của Mặc Phỉ Đặc rất không ổn, thậm chí còn không mang theo đồ ăn vặt mà chưa bao giờ tách khỏi miệng

"Ha ha, ngươi thì phiền gì? Có phải không đủ đồ ăn vặt không?" Sở Thiên trêu chọc hỏi.

"Không phải!" Mặc Phỉ Đặc lắc đầu, nặng nề nói: "Ta luôn cảm thấy có gì không đúng, mẹ nó! Không có ý tứ!" Nói rồi, Mặc Phỉ Đặc đánh mạnh vào đầu một cái, "Nhưng lại không nói rõ được là cảm giác gì!"

Sở Thiên cảm thấy bất ngờ, từ lần đầu tiên hắn gặp Mặc Phỉ Đặc, đứa trẻ hơn năm nghìn tuổi này, ngày nào cũng cười hi hi ha ha, ngay cả khi giết người cũng không ngoại lệ.

"A!" Mặc Phỉ Đặc bỗng kêu thảm một tiếng, sau đó ôm ngực, đau đớn đến lăn lộn trên đất.

"Ba Bác Tát, cứu người!" Sở Thiên vội gọi Ba Bác Tát qua.

"Ư!" Mặc Phỉ Đặc lại phát ra một tiếng kêu khác người, sau đó bật dậy, gương mặt méo mó dữ tợn.

"Sa Khắc, đè hắn xuống!" Sở Thiên kêu lớn.

Sa Khắc nhào tới, dùng hai tay ôm cứng lấy Mặc Phỉ Đặc.

"Cút ngay!"

Mặc Phỉ Đặc sau khi bị phong ấn đôi mắt luôn vô thần, bỗng nhiên lại khôi phục lại đôi mắt một bên xanh lè một bên dị sắc, vung tay một cái, Sa Khắc bị ném bay đi.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên kinh hãi, Sa Khắc có sức mạnh thế nào? Có thể ném bay hắn, chẳng lẽ phong ấn của Mặc Phỉ Đặc đã được giải trừ.

Không đợi Sở Thiên phản ứng lại, Mặc Phỉ Đặc đột nhiên chạy đi.

"Đuổi theo!" Sở Thiên hô hoán, sau đó vội chạy theo hắn.

Tốc độ của Mặc Phỉ Đặc nhanh đến kỳ lạ, mặc dù Ba Bác Tát đã hồi phục lại mấy thành pháp lực, cũng dần dần không đuổi kịp.

"Sa Khắc, cõng ta đuổi theo!" Sở Thiên nhảy lên lưng Sa Khắc.

Mấy người không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng, Mặc Phỉ Đặc đã dừng lại ở một đầm nước dưới thác nước lớn trước mặt.

"Mặc Phỉ Đặc, người làm sao vậy?" Sở Thiên lo lắng chạy đến bên cạnh Mặc Phỉ Đặc.

Mặc Phỉ Đặc dường như đã tỉnh lại, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ngây người nhìn đầm nước.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn theo, trong đầm nước đang có một người trôi bồng bềnh trên đó không biết sống chết, thứ máu xanh đậm đang nhuộm xanh nước đầm gần đó.

"Phất Lạp Địch Nặc ca ca, mau cứu hắn!" Mặc Phỉ Đặc ôm lấy chân của Sở Thiên, cầu xin nói: "Hắn… Hắn là nhị ca của ta…"