Dị Giới Thú Y

Chương 249: Cảnh giới không thể chạm tới



"Bào Uy Nhĩ tìm ta?"

Chu Lệ Á lắc đầu thật mạnh, "Ta không đi!"

"Ngươi không muốn đi ư?" Sắc mặt của Sa Lỗ trở nên băng lạnh, chỉ vào thiếp mời trong tay Chu Lệ Á, nói: "Thiếp mời của bệ hạ ngươi đã cầm, mong đừng trái hẹn!"

"Ta không cần!" Chu Lệ Á vung tay ném trả thiếp mời về. "Hả?" Thiếp mời vẫn dính chặt vào tay của Chu Lệ Á. Thiếp mời của Biển Cấm, là tuyệt đối không thể thu lại! Sa Lỗ chắp tay nói: "Ngươi không cần thử nữa, thiếp mời là do đích thần Bào Uy Nhĩ bệ hạ viết, sức mạnh trên đó, cho dù là gia gia Khố Đức Lạp của ngươi cũng không thể chống cự!"

Dứt lời, Sa Lỗ vẫn để nguyên dáng điệu ấy, nói: "Mời đi cùng ta!"… Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên nheo mắt lại, dù nói thế nào thì Chu Lệ Á cũng là lão bà của hắn, Sở Thiên dù thế nào cũng không thể để nàng đi Biển Cấm tìm cái chết, "Ha ha, Sa Lỗ tiên sinh, lần trước ta quên không hỏi ngươi. Ngươi có chức vụ gì ở Biển Cấm?"

Sa Lỗ khom người nói: "Điện hạ, ta là thị vệ lưu lĩnh của bệ hạ!" Bào Uy Nhĩ còn cần hộ vệ sao? Sở Thiên trong lòng thầm khinh bỉ một câu, có điều cũng đã yên tâm, Sa Lỗ có thần lực tầng thứ ba là thủ lĩnh hộ vệ còn dễ nói, nếu như hắn chỉ là một tiểu binh bình thường, vậy thì thực lực của Biển Cấm quá khủng khiếp rồi. "Ha ha." Sở Thiên cười chân thành một cách dị thường. "Sa Lỗ thủ lĩnh, chúng ta đã hàng xóm rồi, ngươi xem, Chu Lệ Á là phu nhân của ta, cơ thể hiện tại của nàng có chút vấn đề…"

Nói rồi, Sở Thiên kéo lấy tay của Chu Lệ Á, ngạc nhiên hơn là Chu Lệ Á không hề cự tuyệt, "Chuyện này… Ngươi có thể để ta đem Chu Lệ Á về nhà, đợi ta chữa khỏi cho nàng rồi, sẽ đưa nàng ta đi Biển Cấm được không.", "Chuyện này ta không có quyền quyết định." Sa Lỗ chắp tay nói, cười tỏ ý xin lỗi, "Ta không thể làm trái mệnh lệnh của bệ hạ!", "Vẫn không thể nới lỏng một chút sao?" Sở Thiên cười khô khan nói: "Năm đó khi Bào Uy Nhĩ bệ hạ mời Đức Khố Lạp, không phải cũng cho hắn thời gian xử lý hậu sự sao?"

"Hậu sự? Ha ha."

Sa Lỗ chợt vụt tắt nụ cười. "Điện hạ, Bào Uy Nhĩ mời những cường giả này, không phải là muốn giết bọn họ.", "Ha ha, chuyện này đương nhiên ta biết, Bào Uy Nhĩ bệ hạ trước nay đều có tấm lòng quảng đại bao dung, hơn nữa với thực lực của lão nhân gia người, cũng không cần đích thân động thủ với những người này." Một loạt các câu nói nịnh bợ được Sở Thiên tung hô. Chính lúc sắc mặt Sa Lỗ vui vẻ, Sở Thiên chợt hỏi: "Không biết bệ hạ mời Chu Lệ Á đi làm gì", "Bệ hạ chỉ là muốn mời họ tỷ thí thần kỹ một chút." Sa Lỗ nói. Text được lấy tại Truyện FULL

Tỷ thí? Lô Địch Tam Thế tỷ thí cùng tên khất cái đầu đường về cách trị nước sao? Cũng giống như vậy, Bào Uy Nhĩ tỷ thí thần kỹ với Chu Lệ Á? Con mẹ nó! Mượn cớ. Sở Thiên chửi thầm trong lòng, sau đó nói: "Các cường giả trên đại lục nhiều như vậy. Bệ hạ không nhất định phải tìm Chu Lệ Á để tỷ thí chứ, ha ha, có thể tìm người còn mạnh hơn Chu Lệ Á mà."

Sa Lỗ khẽ lắc đầu, "Thượng cổ ngũ đại ma thú, trong đó đã có ba người đã đến làm khách Biển Cấm rồi. Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích thân mang trọng thương, không thể rời khỏi Địa Cực Băng Nguyên, cho nên, ma thú mạnh nhất trên đại lục bây giờ. Chính là Chu Lệ Á. "Chuyện này…" Sở Thiên nheo mắt lại, đồng thời cầu khẩn một câu, tiểu Mặc Phỉ Đặc, vì tẩu tẩu của ngươi, ca ca chỉ có cách bán đứng hai vị đại ca của ngươi thôi. "Ha ha, chuyện này cũng không nhất định, ma thú trong địa ngục cũng vẫn rất mạnh. Chẳng hạn như Ba Nhĩ và Địch Á Lạc. Bào Uy Nhĩ bệ hạ có thể đi tìm họ mà!"

"Địa ngục tam đại thần thú? Chuyện này không thể được." Sa Lỗ nói: "Tuy bệ hạ có thể xé rách không gian, mở thông đạo tam giới, nhưng pháp tắc không gian là do Sáng Thế Thần chế định ra, bệ hạ không thể nào tùy ý làm loạn pháp tắc, ra vào địa ngục.", "Không đúng rồi!" Sở Thiên cười một cách vô tội, "Không lâu trước đây ta còn gặp Địch Á Lạc nữa! Chính là ở thánh địa của đại thảo nguyên Huyền Hà.", "Địch Á Lạc đã từng đến nhân gian!?" Sa Lỗ trầm ngâm giây lát, sau đó ôm quyền nói, "Đa tạ điện hạ đã nói tin tức này cho ta, Biển Cấm sẽ cảm tạ người, có điều, Chu Lệ Á phu nhân vẫn phải đi Biển Cấm một chuyến."

Sở Thiên sốt ruột hẳn lên. Lắc đầu lia lịa, nói: "Ngoài Mạch Khẳng Tích ra, thượng cổ ngũ đại thần thú còn có một Ma Căn nữa mà? Bào Uy Nhĩ bệ hạ tại sao không tìm hắn?" Sa Lỗ cười, "Gia Tác Nhĩ Ma Căn đích thực là một đối thủ tốt. Có điều hắn đã mất tích mấy nghìn năm nay rồi. Tuy bệ hạ có thể tìm thấy hắn, nhưng bệ hạ của ta không có hứng thú với hắn.", "Không hứng thú? Không phải là sợ không đánh lại hắn chứ?" Sở Thiên dùng cách khích tướng nói.

"Hừ!" Sa Lỗ nghiêm sắc mặt lại, "Trong thượng cổ ngũ đại ma thú. Ma Căn đứng hàng đầu tiên. Hắn đích thực rất mạnh, có điều, bệ hạ của chúng ta trong vòng mười nhịp thở cũng có thể đánh cho hắn trở lại nguyên hình, sau hai mươi nhịp thở có thể khiến hắn thần hồn câu diệt!" Nói rồi, Sa Lỗ cười cổ quái, "Nếu như ngươi có thể đạt đến cảnh giới của bệ hạ. Đồng thời gặp được Ma Căn, ngươi sẽ biết tại sao bệ hạ của chúng ta lại không có hứng thú với hắn.", "Ta sao có thể đạt được tới cảnh giới của Bào Uy Nhĩ bệ hạ chứ?" Sở Thiên bắt đầu giở trò vô lại. Một tay ôm Chu Lệ Á vào lòng, cười nói: "Ha ha, đại lục Huyễn Thú lớn như vậy, nói không chừng còn có cường giả nào đó đang giấu mình? Phiền ngươi có thể nói với bệ hạ một tiếng, với thân phận hàng xóm, thư thả cho một chút để dàn xếp được không?"

"Ha ha." Bộ dạng vô lại của Sở Thiên, khiến người làm sứ giả như Sa Lỗ cũng phải lắc đầu cười, "Điện hạ không cần nói nữa, trên đại lục bất cứ cường giả nào đạt đến tầng thứ ba, đều nhận được thiếp mời của bệ hạ, Chu Lệ Á phu nhân cũng không ngoại lệ."

"Phất Lạp Địch Nặc, chỉ cần ngươi có thể không để ta đi Biển Cấm, ta có thể trả lại cơ thể cho phu nhân ngươi!" Chu Lệ Á giữ chặt cứng lấy Sở Thiên. Sở Thiên chỉ biết cười khổ, hắn vẫn chưa có tư cách để bàn điều kiện với Biển Cấm!

"Chu Lệ Á phu nhân. Mời!" Sa Lỗ đưa ra lời mời, hơn nữa lần này, sắc mặt hắn đã rất khó coi. "Đợi một chút!" Sở Thiên nheo mắt lại, bởi vì hắn nhớ tới một cái tên. Bỏ tay của Chu Lệ Á ra, Sở Thiên bước tới bên cạnh Sa Lỗ, kề tai nói nhỏ: "Nếu như Thần Hoàng Tư Đặc Ân không muốn Chu Lệ Á đi thì sao?"

Sa Lỗ sắc mặt chợt ngây ra, một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: "Sao ngươi biết Tư Đặc Ân?", "Ngươi biết dung mạo của Tư Đặc Ân không?" Sở Thiên làm ra vẻ thần bí hỏi. "Biết, Tư Đặc Ân miện hạ(*) có dung mạo rất giống ngươi." Sa Lỗ hoài nghi, hắn nói: "Nhưng… vẫn mong điện hạ đừng để ý, ta đã kiểm tra qua cơ thể của ngươi, ngươi chỉ có huyết mạch Long Thần mờ nhạt, hoàn toàn không phải là huyết thống của thượng cổ thần tộc, hơn nữa, Lạp Hi Đức cũng đã từng đích thân thừa nhận với Bào Uy Nhĩ bệ hạ. Nói ngươi là cháu trai của hắn."

(*) miện hạ: dùng để chỉ những cường giả cực mạnh.

Dò xét lại Sở Thiên một lần nữa, Sa Lỗ lắc đầu, "Điện hạ đừng đùa giỡn nữa, có lẽ chỉ là trùng hợp mà ngươi lại giống Tư Đặc Ân miện hạ thôi, nếu như ngươi thật sự là đoạn mạch của thượng cổ thần tộc, thì không thể nào che giấu được nổi vua của ta." Sở Thiên nét mặt cao thâm khó đoán. "Không sai. Ta chỉ có huyết mạch Long Thần mờ nhạt, nhưng ngươi không phát hiện. chỉ dựa vào huyết mạch mờ nhạt này của ta, tại sao trong vòng một năm lại có thể tu luyện được đến tầng thứ nhất đỉnh phong không?"

"Tốc độ tu luyện của ngươi quả thực rất nhanh? Lẽ nào ngươi còn có huyết mạch khác?" Sa Lỗ cuối cùng cũng đã bị Sở Thiên làm cho mơ hồ. Sở Thiên nheo mắt không nói gì. Ngược lại ôm chặt lấy Chu Lệ Á. Theo ám thị của Sở Thiên, tư duy của Sa Lỗ đang mở rộng đến mức khó ngờ: "phu thê? Đúng rồi, phụ hệ của ngài là huyết mạch Long Thần, nhưng không ai biết huyết thống mẫu hệ của ngươi! Lẽ nào…"

Sở Thiên mỉm cười không nói! Trong lòng thầm nghĩ: Lão tử chưa từng nói gì, đều là Sa Lỗ ngươi tự mình tưởng tượng đấy nhé. Nếu như ngày nào đó bại lộ, Bào Uy Nhĩ không có cớ nào gây phiền phức cho lão tử! Thần sắc của Sa Lỗ ngưng trọng lại, chắp tay nói: "Điện hạ xin chờ chốc lát, ta muốn thỉnh chỉ thị vua của ta!" Sa Lỗ xoay người đi, nói nhỏ vài câu vào đá thông tin. "Điện hạ, vua của ta đã hạ chỉ ý!" Sa Lỗ chỉ về Chu Lệ Á, " Điện hạ chỉ là không muốn phu nhân của ngươi đến Biển Cấm, nhưng linh hồn và sức mạnh của người này đã không phải là của Chu Lệ Á phu nhân ngươi rồi."

"Nhưng cơ thể của nàng vẫn còn!" Sở Thiên vội đính chính lại. "Ha ha, ý của vua của ta là, cơ thể và linh hồn của Chu Lệ Á vẫn là của ngươi." Sa Lỗ cười nói: "Bệ hạ chỉ cần linh hồn và sức mạnh của hậu duệ Hấp Huyết Bức cấp mười!" Sở Thiên nghe không hiểu ý, bất chợt, tất cả mọi thứ trong đất trời đều ngừng lại.

Ngay trước mặt của Chu Lệ Á, không khí bắt đầu quay cuồng, vạn vật dần biến mất, trong chớp mắt, một lỗ hổng rỗng không khổng lồ xuất hiện.

Không một tiếng động, một đạo hồng quang bay ra từ trong lỗ hổng, chụp vào người Chu Lệ Á. "Á ~~~~" Chu Lệ Á kêu lên thảm thiết, sau đó ôm đầu giãy dụa. Có điều, trước mặt một sức mạnh tuyệt đối, bất cứ sự giãy dụa nào cũng đều uổng phí! Một đỏ một xanh, hai quang cầu thoát ly khỏi người của Chu Lệ Á, sau đó bị hút vào lỗ hổng!

Lỗ hổng trống không hài lòng biến mất. Còn Chu Lệ Á lại biến thành bộ dạng ôn nhu đáng yêu. Sa Lỗ nói tiếp: "Điện hạ, linh hồn và sức mạnh của hậu duệ Hấp Huyết Bức cấp mười đã được vua của ta đích thân lấy đi rồi, hiện tại Chu Lệ Á phu nhân chỉ còn lại thần lực sơ cấp nhất. Có điều, sau này nàng ta sẽ không xuất hiện một linh hồn khác!"

Dứt lời, Sa Lỗ cũng xoay người biến mất. Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Biển Cấm cách nơi này ít nhất cũng phải mấy vạn dặm, lẽ nào Bào Uy Nhĩ có thể vận dụng thần lực cách mấy vạn dặm sao? Sở Thiên ngưỡng mộ chửi một câu: Cái lão bất tử này đúng là không phải người, không đúng, vốn dĩ hắn không phải là người, nên nói là, cái lão bất tử này quả nhiên là quái vật dị thường!" Chu Lệ Á mở mắt ra, "Ta…"

"Đừng nói gì hết, đợi rời khỏi nơi này, ta sẽ giải thích với nàng." Sở Thiên cười khổ nhìn xuống đất, phía dưới, còn có một mớ hồ sơ bắt cóc đang đợi hắn thu dọn! "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi hài lòng rồi chứ?!" Y Lệ Toa Bạch chậm rãi bay lên, "Hiện tại sức mạnh của ngươi đã hồi phục rồi, tính cả Ba Bác Tát và Địch Áo, chúng ta không người nào là đối thủ của ngươi! Ngươi còn muốn thế nào?"

Sở Thiên tặc lưỡi, chuyện phiền phức rồi, tuy hắn không sợ vương quốc Ai Nhĩ Sâm. Có điều hắn sợ Mai Lâm. Sợ không cách nào giải thích được với An Đông Ni! Mai Lâm cũng chán nản ra khỏi tòa tháp. "Phất Lạp Địch Nặc. Ngươi là thân vương Khải Tát, lại làm ra chuyện thế này. Ài… Hi vọng hai nước sẽ không có chiến tranh!", "Hắc hắc." Sở Thiên gượng gạo cười, "Chuyện quốc gia, tốt hơn để sứ giả Khải Tát đến bàn đi."

Dứt lời, Sở Thiên dùng thần lực quét qua mặt đất. Ở nói không xa, Đạt Mã Nhĩ đang ngồi trên một ngọn cây, thần sắc quỷ dị quan sát hết tất cả.

"Cấm!"

Thân ảnh khẽ lay động, Sở Thiên đã bắt Đạt Mã Nhĩ đến trước mặt Y Lệ Toa Bạch, "Nữ vương bệ hạ, đây là Khải Tát sứ giả…"

"Cứu mạng a!"

Đạt Mã Nhĩ chỉ nhìn thấy trước mắt hoa lên, sau đó đã bay lên trời, kết quả lão béo bị dọa đến giật mình. Sau đó, hắn nhìn rõ Y Lệ Toa Bạch trước mặt, liền hét lớn một cách thê lương, "Phu nhân, nàng không thể nhìn thấy ta!"