Làm tình địch của Sở Thiên là một việc vô cùng đau khổ. Ít nhất thì hiện tại có Tạp Tắc Nhĩ đang khổ sở ở tướng quân phủ của Lan Ni là thấu hiểu.
Đến nay thì lại có một tình địch nữa xuất hiện. Thế là, Sở đại thiếu gia cười, quan sát Cách Lạp Tư "Ngươi muốn khiêu chiến với ta?! Được thôi!"
"Cảm tạ ngươi đã chấp nhận lời khiêu chiến, vào đi!" Cách Lạp Tư thủ thế.
"Vội gì chứ?" Sở Thiên hơi quay người tránh xa khỏi Cách Lạp Tư, "Theo quy tắc quyết đấu của các cao thủ trên đại lục thì có phải ngươi nên tự giới thiệu về mình một chút không? Đây là phong độ một quý tộc nên có."
"Ồ, cảm tạ ngươi đã nhắc nhở!" Cách Lạp Tư cúi người với Sở Thiên: "Thượng Cổ Thần Thú Cách Lạp Tư, trưởng tử của gia tộc Lai Ân Cáp Đặc. Nói theo cách nói của người trên đại lục này thì ta thuộc ma thú cấp mười."
"Ma thú cấp mười? Còn thành cả một gia tộc?"
"Có hai lý do để quyết đấu với ngươi!" Cách Lạp Tư nói rất có phong độ: "Thứ nhất, có người mời ta giết ngươi. Thứ hai, ta phải thắng để có được tình yêu của tiểu thư đây! Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi!"
"Ai muốn giết ta?" Sở Thiên cười, "Ngươi biết ta là ai không? Nếu giết nhầm thì sao?"
"Tuy ta không biết tên ngươi, nhưng ta không nhầm." trên người Cách Lạp Tư bắt đầu xuất hiện năng lượng trắng như những đám mây.
"Lý do thứ hai của ngươi khiến ta rất tức giận!" Sở Thiên cười hề hề vỗ Tiểu Bạch, "Nó là của ta, hơn nữa cũng không chấm ngươi đâu!"
"Không, dù thế nào đi nữa ta cũng nhất định phải lấy được tiểu thư!" Cách Lạp Tư bỗng nhắm mặt lại lẩm bẩm, "Đây là vì vinh quang của gia tộc."
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch nhìn Cách Lạp Tư giận dữ.
Đưa Tiểu Bạch cho Ba Bác Tát, Sở Thiên chậm rãi tiến đến trước mặt Cách Lạp Tư.
Lúc Sở Thiên dừng lại thì đã lấy lại vẻ Thần Côn, "Giờ ngươi có biết người đứng trước mặt là ai không?"
"Ta không biết ngươi!" Cách Lạp Tư lắc đầu.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Cách Lạp Tư, Thánh – Lai Ân Cáp Đặc! Hờ hờ, tên cũng dài nhỉ? Nhưng của ta dài hơn. Bố Lôi Trạch, Thánh, Phất Lạp Địch Nặc, Thiên, Sở!"
Sở Thiên nói ra tên đầy đủ là vì trong ngành Quý tộc danh tính học của đại lục thì cái tên này mang rất nhiều ý nghĩa.
Quả nhiên sắc mặt Cách Lạp Tư thay đổi, "Ngươi là quý tộc Thế Tập Hoàng Thất có lãnh địa riêng?"
Sở Thiên gật đầu, "Đúng thế, gia tộc của ta hình như còn cao quý hơn gia tộc của ngươi! Hơn nữa ngươi chẳng qua là người kế thừa, còn ta là gia chủ!" nói rồi, Sở Thiên nháy mắt, "Tước vị Thân Vương đế quốc của ta thông hành mọi quốc gia trên đại lục. Cách Lạp Tư tiên sinh, ngài không có tư cách nhìn thẳng vào ta đâu!"
Sở Thiên vốn muốn chọc giận Cách Lạp Tư nhưng không ngờ Cách Lạp Tư lại cúi người, "Các hạ hãy lượng thứ lúc nãy ta đã vô lễ!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Lại một thiếu niên bị tư tưởng quý tộc đầu độc! Sở Thiên cười ngày hớn hở.
"Ta chính là Phất Lạp Địch Nặc!" Sở Thiên cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, "Sau khi biết tên ta, còn muốn quyết đấu không?"
"Đương nhiên! Quyết đấu thì nhất định rồi!" Cách Lạp Tư cắm thanh kiếm trước mặt Sở Thiên, "Chúng ta bắt đầu thôi!"
"Ngươi chưa nghe tên ta bao giờ sao?" Sở Thiên kinh ngạc, trên Huyễn Thú đại lục này, có thể không biết tên quân chủ Khải Tát, nhưng gần như là không có ai không biết bốn chữ Phất Lạp Địch Nặc.
"Đúng thế, ta không biết!" Cách Lạp Tư rất có phong độ quý tộc, nhưng thanh kiếm của hắn thì lóe lên thứ ánh sáng chết người.
Đồ nhà quê! Không biết gì về xã hội! Sở Thiên thầm chửi, rồi bỗng hét lên: "Bắt đầu quyết đấu!"
Tiếng nói vừa dứt thì con dao phẫu thuật của Sở Thiên đã kề sát cổ Cách Lạp Tư, "Chỉ với thực lực như ngươi mà muốn quyết đấu với ta sao?"
Sở Thiên cảnh giác, hắn rất tin tưởng Tiểu Bạch do đó không chút do dự lập tức lùi lại.
Ngay lúc ấy, một đường sáng kỳ dị màu bạc lướt qua vị trí của Sở Thiên ban nãy, chẻ không khí thành hai.
"Thực lực của ta thế nào ngươi sẽ biết sớm thôi!" Cách Lạp Tư bay lượn trên không trung, rồi lao về Sở Thiên.
Trong tiếng leng keng va chạm vũ khí, vô số tia lửa bắn ra tứ phía.
Nhanh thật! Sở Thiên thầm tán thưởng. Tốc độ dao phẫu thuật của hắn đã vượt qua cực hạn của con người, nhưng trường kiếm của đối thủ lại khiến hắn có cảm giác ứng phó không kịp.
"Thuật ẩn thân?" Cách Lạp Tư chậm rãi thu lại thế tấn công, quan sát kỹ lưỡng xung quanh, "Không có một chút hơi thở, chẳng lẽ là đẳng cấp cao nhất của thuật ẩn thân?"
Đúng lúc này, một tia sáng lướt qua, vai Cách Lạp Tư xuất hiện một vết thương.
"Ngươi dám làm tổn hại đến thân thể cao quý của ta?!" Cách Lạp Tư nghiến răng.
Sở Thiên không thể không cẩn trọng. Đường dao vừa rồi là hắn nhằm vào yết hầu Cách Lạp Tư, nhưng không ngờ Cách Lạp Tư lại dựa vào bản năng tránh được. Cảm giác về nguy hiểm của Thượng cổ Thần Thú quả nhiên bất phàm!
Bỗng nhiên Cách Lạp Tư vuốt lên đầu mình một cái, rồi trên trán hắn xuất hiện thêm một con mắt, khẽ thốt: "Quang!"
Chết tiệt, quái vật ba mắt! Sở Thiên thầm chửi. Đúng lúc đó, con mắt thứ ba của Cách Lạp Tư phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ thanh khiết bao phủ lấy mặt đất.
Ánh sáng lướt qua, thuật ẩn thân của Sở Thiên trở nên vô hiệu.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch sững người nhìn thứ ánh sáng trắng ấy không thể tin nổi.
"Gâu!" Kêu lên với Sở Thiên, Tiểu Bạch dẫm mạnh chân trước xuống.
Tiểu Bạch muốn ta dùng toàn lực? Sở Thiên hiểu ý của Tiểu Bạch, thầm nghĩ, chẳng lẽ ánh sáng trắng đó rất lợi hại?
Nghĩ đến đây, Sở Thiên không do dự nữa, hai chân đạp vào không trung, bay vòng quanh bên trên Cách Lạp Tư, "Lĩnh Vực, Cầm Cố" Nguồn tại http://Truyện FULL
Nháy mắt, tất cả đều ngừng lại, ngay cả ánh sáng trắng kia cũng dừng lại trước mặt Sở Thiên.
"Ngươi…ngươi là Hậu duệ của Long Thần?" Cách Lạp Tư vẫn cử động được, nhưng đã chậm hơn rất nhiều.
"Gâu…" Thấy Lĩnh Vực của Sở Thiên có thể cầm cố được một phần Cách Lạp Tư, Tiểu Bạch thở phào.
"Bây giờ nhận thua vẫn kịp đấy!" Sở Thiên cười hắc hắc tiến lại gần Cách Lạp Tư, chĩa dao phẫu thuật vào hắn, cười: "Ngươi không phải đối thủ của ta!"
"Ngươi rất mạnh!" Cách Lạp Tư gục gặc, "Đã đạt đến đỉnh phong của Thần Lực tầng thứ nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên tầng thứ hai."
"Biết thế thì tốt!" Sở Thiên nheo mắt cười, đúng như Cách Lạp Tư nói, chỉ cần một chút động lực nữa là hắn có thể lên tầng thứ hai, "Là ngươi thua cuộc trong trận quyết đấu, ngươi…"
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch hình như nhớ ra điều gì, vội vã kêu lên.
Chẳng lẽ lại có nguy hiểm?
Sở Thiên đang định lùi lại nhưng đã quá muộn.
Cách Lạp Tư cười nhẹ, con mắt thứ ba bỗng nhắm lại, nhưng ánh sáng đó không hề mất đi mà bao phủ lên người Cách Lạp Tư, "Nguyệt Thần Lực, Tịnh Hóa!"
Chớp mắt Lĩnh Vực của Sở Thiên đã biến mất.
Sở Thiên chết sững, hắn chưa bao giờ nghe nói có thứ sức mạnh nào có thể tịnh hóa Lĩnh Vực!
Quan sát nguyên tố Thời Gian ở xung quanh, Sở Thiên phát hiện chúng không nghe lệnh của mình nữa.
"Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, kẻ thất bại là ngài đó!" Cách Lạp Tư cười, cười rất có phong độ. Nhưng Sở Thiên lại thấy cực kỳ khả ố!
Cách Lạp Tư nhẹ nhàng đánh một quyền lên ngực Sở Thiên, nhưng Sở Thiên lại cảm thấy mọi sức nặng trên trời đất này đang đè lên người mình.
Binh!
Sở Thiên ngã ra, mà Ba Bác Tát đang bảo vệ Tiểu Bạch không hiểu sao cũng ngất đi.
Cách Lạp Tư từ tốn đến bên Tiểu Bạch, "Tiểu thư xinh đẹp, nàng là của ta rồi!"
Cách Lạp Tư một lần nữa bị nụ cười vô hại của Tiểu Bạch lừa, lần này…
Á á á!! Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Tại… tại sao nàng cắn ta? Ta đánh thắng chủ nhân của nàng, giờ… giờ ta là chủ nhân của nàng rồi."
"Ai nói ngươi thắng?"
Không biết từ khi nào, Sở Thiên đã đứng dậy, mà Thần Lực trên người hắn đã biến thành màu vàng nhạt.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch nhảy vào lòng Sở Thiên, vỗ vỗ vai hắn, "bổn tiểu thư biết ngươi không dễ dàng bị đánh bại mà!"
"Ngươi thăng cấp rồi?" Cách Lạp Tư khẽ cau mày.
"Nhờ phúc của ngươi, hà hà, lão tử thăng cấp rồi!" Sở Thiên cười tít mắt.
Vừa rồi Cách Lạp Tư tịnh hóa Lĩnh Vực của Sở Thiên, nhưng hắn không biết chỉ một chút tác động ấy khiến Sở Thiên nhân cơ hội đột phá lên tầng Thần Lực thứ hai.
"Thôi được, vậy trận đấu tiếp tục!" Cách Lạp Tư cầm lấy thanh trường kiếm, không hề vì việc Sở Thiên đã thăng cấp mà hoang mang.
Thanh kiếm khẽ rung lên rồi đâm về Sở Thiên.
Phập!
Không hề gặp phải sự chống cự nào, thanh kiếm dễ dàng cấm phập vào ngực Sở Thiên.
"Tại sao ngươi không tránh?" Cách Lạp Tư ngẩng lên nhìn Sở Thiên thì thấy Sở đại thiếu gia đang cười mãn nguyện, còn Tiểu Bạch thì không tỏ ra lo lắng chút nào.
Bỗng Cách Lạp Tư nghĩ ra lý do, "Chết rồi, Long Thần Lĩnh Vực đệ nhị…"
Bốp!
Nắm đấm của Sở Thiên đã yên vị trên mặt Cách Lạp Tư.
"Ha ha ha ha! Lạp Hy Đức nói đúng, lão tử quả nhiên là thiên tài!" Sở Thiên cười phấn khích, tên đần Long Hoàng mất năm nghìn năm không tu luyện nổi Long Hoàng Lĩnh Vực đệ nhị thức, mà Sở Thiên chỉ dùng có một năm đã đột phá tầng Thần Lực thứ hai, lại còn nắm được đệ nhị thức Thời Gian Thuận Lưu. Quả thật chỉ có từ thiên tài mới hình dung hết được!
Rút thanh kiếm ra khỏi ngực, vết thương của Sở Thiên lại lành như chưa xảy ra chuyện gì. Đây chính là cái được gọi là Thời Gian Thuận Lưu của Long Hoàng Bất Diệt Thể.
Cách Lạp Tư lập cập đứng dậy, "Nguyệt Thần Lực, Tịnh…"
Bốp! Cách Lạp Tư chưa nói hết đã lại bị Sở Thiên đánh ngã. Thời Gian Thuận Lưu không chỉ có thể cứu người mà còn làm tăng tốc độ tấn công của bản thân lên nhiều lần.
"Hà hà, Lĩnh Vực tầng thứ hai thật sảng khoái!" Sở Thiên cười độc ác, "Thời gian của ngươi đã bị ta cầm cố, còn cú đấm của ta thì được tăng tốc lên nhiều lần. Khà khà, đến cơ hội xuất chiêu ngươi cũng không có, còn đánh với ta được không?"
"Ta thua rồi!" Cách Lạp Tư chán chường. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên hét với Tiểu Bạch: "Giết hắn đi, nếu nàng còn là Lan Nguyệt Thú, vì quang vinh của gia tộc hãy giết người này đi!"