Dị Giới Thú Y

Chương 310: Hồng Nguyệt đại chiến (Thượng)



Biển Cấm. Trên ngai vàng cô độc, mỹ nhân ngư khẽ khàng mở đôi mắt có thể nhiếp hồn đoạt phách.

"Bệ hạ!" Sa Lỗ nửa quỳ dưới ngai vàng, "Ở giữa đại lục, đại sa mạc Tư Khoa Đặc có xuất hiện Thần Lực tầng thứ ba!"

Im lặng hồi lâu, mỹ nhân ngư từ tốn nói ra ba chữ: "Ta biết rồi!"

Sa Lỗ không động đậy, hắn biết vua của hắn không thể nào chỉ nói có ba chữ!

Hai người cứ im lặng như vậy.

Sa Lỗ đợi mãi không thấy gì bèn ngẩng đầu nói: "Bệ hạ, thần cần chỉ dẫn của người!"

Mỹ nhân ngư hỏi: "Khách vẫn tốt chứ?"

"Mạng của Đức Khố Lạp giữ được nhưng thực lực mất hoàn toàn. Lạp Hy Đức vẫn không nói gì. Mấy người khác thì không có gì khác thường!" Sa Lỗ hơi cúi đầu để giấu nụ cười, "Chỉ có A Tư Nặc… hắn hắn… vẫn chưa ngủ dậy!"

"Vẫn còn đang ngủ? Hì hì!" Mỹ nhân ngư bỗng cười, cảnh đẹp dưới đáy biển bỗng trở nên đen tối u ám, "Gọi hắn dậy, ngươi cùng tu luyện với hắn!"

"Bệ hạ, thần thử qua rồi!" Sa Lỗ cười khổ, "A Tư Nặc, hắn lại ngủ ngay trong khi đang đánh nhau với thần!"

"Đáng tiếc!" Bào Uy Nhĩ lắc đầu, "Ma thú có khả năng trở thành Chủ Thần nhất, sau một vạn năm lại trở thành đồ vô dụng!"

"Thuấn thì sao?" Mỹ nhân ngư lại hỏi.

"Hắn vẫn muốn phá vỡ phong ấn của bệ hạ!"

"Ta có thể yên tâm để đi rồi!" Bào Uy Nhĩ rời khỏi chỗ ngồi, đồng thời cây Hải Vương Tam Xoa Kích xuất hiện trong tay nàng.

"Bệ hạ muốn đích thân đi sao?" Sa Lỗ không dám ngăn cản mà chỉ khuyên: "Thần Lực này chỉ là tầng thứ ba sơ cấp, thần có thể mời nó về!"

"Vị khách lần này rất thú vị!" Bào Uy Nhĩ chậm rãi nói: "Không phải hắn đang thị uy mà là cho chúng ta chỉ dẫn đến một nơi không có nguyên tố nước!"

"Không có nguyên tố nước? Bệ hạ, người không thể đi!" Sa Lỗ vội vàng nói: "Không có nguyên tố nước, Thần Lực của người sẽ bị hạ một tầng!"

Bào Uy Nhĩ không nói gì, lặng lẽ rời khỏi vương điện.

"Bệ hạ!" Sa Lỗ đuổi theo, "Thanh kiếm của Lạp Hy Đức vẫn ở chỗ thần. Xin bệ hạ mang theo đề phòng bất trắc!"

"Ta cần nó sao?"

Hải Vương Biển Cấm biến mất.

…………

Bên ngoài Hồng Nguyệt Thành. Trên biển Lưu Sa Hải.

Gương mặt Ba Đế trầm tĩnh như mặt nước lặng quan sát cát dưới Hồng Nguyệt Thành, nhưng không dám bước ra ma pháp trận một bước. Vì sau khi hắn ra khỏi trận pháp là sẽ có nguyên tố nước, như vậy sẽ có nguy cơ bị Bào Uy Nhĩ phát hiện!

Trước mặt Ba Đế là một bóng người với chiếc áo choàng trắng với từng luồng từng luồng sức mạnh tỏa ra từ cơ thể.

Thần Lực màu xanh nhạt bắn ra tứ phương tám hướng, mọi sinh vật trên đại sa mạc đều phải nằm rạp xuống mặt cát, Tư Khoa Lạp Vương Thành Mã Lợi Liên cách đấy vạn dặm cũng cảm nhận được sự khủng khiếp này.

Chính là phân thân của A Mạt Kỳ.

Chỉ vào A Mạt Kỳ, giờ đang che mặt kín mít, Ba Đế hỏi: "Các hạ là ai? Đến Hồng Nguyệt Thành của ta có chuyện gì?"

"Khặc khặc!"

A Mạt Kỳ cười một cách chói tai, Thần Lực trên người ngày càng dày, nhưng không động đậy một bước, chỉ đứng ở ngoài trận pháp nhìn Ba Đế.

"Các hạ định cứ đứng mãi thế sao?" Ba Đế cau mày, bất giác nhìn về phía đông.

A Mạt Kỳ vẫn không nói gì, chỉ dùng năng lượng bao vây lấy Ba Đế.

"Nếu đã vậy thì ta mời các hạ động đậy một chút vậy!"

Thanh trường kiếm của Ba Đế xuất bao, sa mạc lại có thêm một vầng Hồng Nguyệt cùng chiếu rọi với vầng trăng tròn trên trời, "Lĩnh Vực, Kiếm Lam!"

…………

Bên ngoài Hồng Nguyệt Thành.

Cuộc chiến giữa A Mạt Kỳ và La Bá Đặc vẫn đang tiếp tục.

Thần chí La Bá Đặc đã không còn tỉnh táo nữa, cứ truyền Thần Lực vào kiếm như một cái máy, rồi hút lấy năng lượng từ Hồng Nguyệt Kiếm, mãi cho đến khi Thần Lực của hắn tăng đến tầng thứ hai!

A Mạt Kỳ thì lại vô cùng nhàn nhã đùa giỡn với đối thủ, ung dung dùng Chiến Thần Kích khống chế mọi mặt của La Bá Đặc, không cho hắn một cơ hội xoay người nào.

Cuộc chiến giữa hai người bất giác đã diễn ra suốt một trăm năm.

Đúng vậy, một trăm năm, dưới sự liên thủ của Sở Thiên và Anh Cách Lạp Mỗ, thời gian trôi qua quá nhanh!

"Ông chủ, có lẽ được rồi!" Anh Cách Lạp Mỗ dán chặt mắt vào La Bá Đặc, nhận ra hắn đã gần như cây đèn hết dầu.

Một trăm năm đối với A Mạt Kỳ không đáng quan tâm, vì hắn là Thần.

Nhưng La Bá Đặc không có tư cách để không quan tâm. Dù hắn là ma thú cấp mười, là một nửa Thần, nhưng một nửa Thần không phải Thần, cũng cần ăn cơm, uống nước, cần nghỉ ngơi!

Liên tục một trăm năm, đây đã là cực hạn của La Bá Đặc rồi.

La Bá Đặc trong mắt Sở Thiên giờ hai mắt đỏ quạch, cơ thể to ra đến mấy lần, sức mạnh đã đạt đến đỉnh phong tầng thứ hai, nhưng ánh sáng của Hồng Nguyệt Kiếm càng kỳ dị hơn.

Lĩnh Vực, Phục Vị!"

Sở Thiên thu Lĩnh Vực lại, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc đã có thêm vài sợi tóc bạc rồi hét, "A Mạt Kỳ, cho hắn thêm chút áp lực!"

"Trò chơi thật sự kết thúc rồi!" A Mạt Kỳ nhìn La Bá Đặc sắc lạnh, cây kích Chiến Thần lóe sáng, chém về phía đối thủ.

"Á!"

La Bá Đặc kêu lên thảm thiết, cơ thể rung lên, một thứ ánh sáng màu xanh lục phát ra, Thần Lực tầng thứ ba!

"A Mạt Kỳ, mau lùi lại!" Sở Thiên hét lớn.

Không ai ngờ La Bá Đặc lại trở thành Thần.

…………

Ở Lưu Sa Hải, phân thân của A Mạt Kỳ đang quấn lấy Ba Đế không rời. Phân thân chỉ có một nửa sức mạnh của A Mạt Kỳ mãi mãi không phải đối thủ của Ba Đế. Có điều, phân thân không hề bị thương.

Vì tốc độ của Lôi Ưng là đứng đầu thiên hạ, Lôi Ưng cấp mười thì càng vượt qua giới hạn của chủng tộc. Giờ A Mạt Kỳ đã thành Thần, rốt cuộc thì nhanh đến mức nào?

Tấn công một đòn lập tức lui, tuyệt đối không tham chiến, phân thân của A Mạt Kỳ di chuyển trên bãi cát, căn bản là không cho Ba Đế một cơ hội tiếp cận mình.

"Tên nhát gan, ngươi cũng đáng gọi là Thần ư?" Ba Đế tức giận.

Giờ Ba Đế đang đánh cược, đánh cược rằng mình sẽ giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn nhất, rồi vào Hồng Nguyệt Thành, nơi không có nước trước khi Bào Uy Nhĩ đến. Đáng tiếc là A Mạt Kỳ không hề cho hắn cơ hội đánh trực diện.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ba Đế cũng đang thầm tính toán, Bào Uy Nhĩ là vua Hải tộc, tốc độ khi vào đất liền nhất định sẽ chậm lại. Đến vùng sa mạc hiếm nước này thì thực lực sẽ giảm đến mức thấp nhất. Nhưng Bào Uy Nhĩ vẫn có cơ hội quay lại!

A Mạt Kỳ đang nhàn nhã đùa giỡn với Ba Đế, hắn không sợ gì hết vì tất cả đều trong kế hoạch của ông chủ, hắn chỉ là một phân thân, dù Bào Uy Nhĩ có đến thì cũng chẳng sao!

Ba Đế không bình tĩnh được nữa, Thần Lực tầng thứ ba tăng cao bất ngờ, "Lĩnh Vực, Kiếm Nhẫn! Lĩnh Vực, Không Gian Tỏa!"

A Mạt Kỳ thần sắc nặng nề, đây là thực lực thật sự của Ba Đế? Song Trùng Lĩnh Vực không nói làm gì, nhưng kiếm khí và Thần Lực Không Gian Song Trùng Nguyệt Thuộc thì trên đại lục này có ai được thấy qua?

"Chết tiệt, không động đậy được rồi!" Tay chân A Mạt Kỳ như bị đeo thêm vô số cái khóa sắt nặng hàng vạn cân, cứ treo giữa trời mà không động đậy nổi. Tuy A Mạt Kỳ có thể phá vỡ tất cả nhưng đáng tiếc hắn chỉ là phân thân…

Lúc này thì kiếm Ba Đế đến.

……

La Bá Đặc thành Thần rồi? Sở Thiên cảm thấy nữ thần Sinh Mệnh đang đùa giỡn với hắn.

A Mạt Kỳ cũng đang ngạc nhiên hết sức, nhưng hưng phấn thì nhiều hơn, "Thú vị đây, tiểu tử, chúng ta đánh!"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!", Sở Thiên lầm bầm, "Không lẽ Thần Thạch không có tác dụng phụ nào, lại có thể khiến người ta thành Thần sao?"

"Ông chủ, không đúng!" Anh Cách Lạp Mỗ rõ hơn Sở Thiên, cũng biết mọi điều phải trải qua khi thành Thần, nên hắn khẳng định: "La Bá Đặc không hề thành Thần, Nguyên tố pháp tắc của Thần Sáng Chế chưa đến, hắn chỉ có được năng lượng của tầng Thần Lực thứ ba mà thôi!"

Dường như là để chứng minh cho phán đoán của Anh Cách Lạp Mỗ, Chiến Thần Kích của A Mạt Kỳ và Hồng Nguyệt Kiếm của La Bá Đặc chạm nhau!

Uỳnh!!!

Tay cầm kiếm của La Bá Đặc và thanh Hồng Nguyệt Kiếm bị đánh bay. Nhưng không phải do A Mạt Kỳ chặt gãy mà tự gãy ra như đồ sứ vỡ.

Rắc rắc~~

La Bá Đặc vỡ vụn ra thành từng mảnh, còn thanh Hồng Nguyệt Kiếm thì nát vụn dưới đất, chỉ còn lại viên Thần Thạch đang phát sáng.

Anh Cách Lạp Mỗ nhặt viên Thần Thạch lên, cảm nhận kỹ càng rồi cúi đầu, "Ông chủ, viên đá này có Thần Lực tầng thứ ba nhưng không hoàn toàn. Vẫn chưa thể gọi là Thần… Nhưng mọi cái của La Bá Đặc đều biến mất rồi. Sức mạnh và tiềm lực sinh mệnh của hắn hình như đã đi vào viên đá này."

"Ta hiểu rồi!" sắc mặt Sở Thiên xám xịt, "Lần này rắc rối to rồi!"

"Ông chủ, kế hoạch có thể bắt đầu được chưa?" A Mạt Kỳ dọn dẹp La Bá Đặc, phấn khích chỉ về Hồng Nguyệt Thành, "Phân thân của ta còn có thể giữ chân Ba Đế nửa khắc nữa, đủ để cho chúng ta dọn sạch Hồng Nguyệt Thành!!"

"Còn dọn cái đầu ngươi!" Sở Thiên chửi rồi nhìn trân trân về phía Hồng Nguyệt Thành.

"Ông chủ làm sao vậy?" A Mạt Kỳ hỏi Anh Cách Lạp Mỗ.

Anh Cách Lạp Mỗ: "Ông chủ đã hiểu bí mật của Thần Thạch rồi. Loại đá này có thể tạm thời nâng cao sức mạnh cho chủ nhân, nhưng cuối cùng sẽ phản tác dụng, khiến mọi thứ của chủ nhân đều bị cướp lại cho chính chúng tăng cấp! Hoặc có thể nói là loại đá này dùng sinh mệnh và sức mạnh của chủ nhân để nuôi sống chính mình!"

"Vậy thì bà chủ…" môi A Mạt Kỳ giật lên từng hồi, "Ông chủ, đừng quan tâm Bào Uy Nhĩ với Ba Đế nữa, mau về Bố Lôi Trạch, lấy viên đá đó ra khỏi người bà chủ!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Ai dám đi?" Sở Thiên giận dữ, "Khốn nạn, Sắt Lâm Na có viên đá đó hai năm nay rồi. Dựa vào thiên phú của cô ấy, tiềm lực sinh mệnh gần bị hút cạn rồi. Bây giờ hoàn toàn sống dựa vào viên đá đó!"

Thở mạnh một hơi, Sở Thiên lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Tuổi thọ của Sắt Lâm Na vốn dĩ đã ngắn, nếu lấy viên đá ra, chỉ sợ vợ con lão tử đều không giữ được!"

Sở Thiên nhắm mắt nghĩ ngợi, nói: "A Mạt Kỳ, phân thân của ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?"

A Mạt Kỳ gật đầu. Sở Thiên hung tợn nói: "Bào Uy Nhĩ đang trên đường đến rồi. Lát nữa dù thế nào cũng phải trừ khử Bào Uy Nhĩ!"

"Ông chủ, giờ là lúc nào rồi mà ông chủ vẫn muốn đối phó với Bào Uy Nhĩ?" A Mạt Kỳ hốt hoảng.