Dị Giới Thú Y

Chương 335: Bảo vệ của Nữ thần (Hạ)



Có thể ở trên Lạc Nhật sơn mạch không kiêng kị điều gì, giải phóng tứ trùng Thần Lực, bóng người trước mặt nhất định là Thượng Vị Thần mà Thác Mã Tư nhắc đến rồi!

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Tử Thần tại thượng, Viện trưởng Viện Thượng cổ Thần Tế Tự Bố Lôi Trạch, Phất Lạp Địch Nặc xin chào ngài!"

Không rõ đối thủ thuộc trận doanh nào, nên trong lúc hoảng loạn, Sở Thiên lôi hết cả ba Thần tộc lớn vào, rồi cười rất Thần Côn: "Không biết là vị miện hạ nào giá lâm? Không biết chừng chúng ta còn là bằng hữu!"

Phì!

Bộ dạng của Sở Thiên khiến người trước mặt phì cười, "Yên tâm, ta không giết ngươi đâu!"

"Ta vẫn luôn yên tâm. Vì ta tin một Thần tộc cao quý như ngài sẽ không làm khó con người bình thường!" vẻ Thần Côn của Sở Thiên ngày càng được phát huy.

Bóng người đó không để ý đến Sở Thiên nữa mà nhìn Tiểu Hùng Miêu "Anh bạn nhỏ thật đáng yêu…"

"Á~~~~" Tiểu Hùng Miêu thét lên, "Đừng có thơm ta!!"

"Ủa? Sao ngươi biết ta muốn thơm ngươi?"

Dần dần bóng người đó biến thành vật chất thực, thì ra là một phụ nữ trung niên mặc áo choàng xám, trông không có gì đặc biệt. Dung mạo bình thường, thậm chí hơi mập, nếu ném ra đường chắc chăn người ta sẽ nghĩ là một nữ tỳ làm cơm của một gia đình quý tộc nào đó.

Nhưng thứ ánh sáng đỏ chập chờn ẩn hiện trên người lại cho thấy đây là một vị Thần, một Thượng Vị Thần có tứ trùng Thần Lực.

Tiểu Hùng Miêu ngại ngùng chui vào lòng Sở Thiên, "Mỗi lần có người nói ta đáng yêu thì sau đó nhất định sẽ muốn thơm ta! Ài, thật đau khổ!"

"Thế cho ta thơm một cái có được không?" vừa nói người phụ nữ ấy giang tay về phía Tiểu Hùng Miêu, nhìn thật giống một đại thẩm dễ gần nhà hàng xóm.

Sở Thiên vội vã giơ Tiểu Hùng Miêu ra, "Cứ tự nhiên, ha ha ha, cậu nhóc này thật sự rất đáng yêu!"

Vị đại thẩm bế Tiểu Hùng Miêu lên, vuốt vuốt chỗ thịt ở cổ Tiểu Hùng Miêu, rồi thơm một cái lên trán, có vẻ rất yêu chiều cậu nhóc.

Sở Thiên cười: "Miện hạ là ai vậy? hà hà, ta là Quang Minh thánh đồ của nữ thần Sinh Mệnh!"

Rồi nói Sở Thiên liếc nhìn phản ứng của vị đại thẩm này, thấy sắc mặt không hề thay đổi, có lẽ là một trong các Quang Minh Chúng Thần rồi.

Không ngờ, sắc mặt đại thẩm không thay đổi, hơn nữa hai mắt vẫn đang trêu đùa Tiểu Hùng Miêu, nhưng miệng lại nói: "Nói như vậy, điện hạ là tín đồ của Quang Minh Chúng Thần rồi? Nếu ta nhớ không nhầm thì rất nhiều năm trước ta cũng từng giết vài Quang Minh Thần tộc!"

"Tử Thần tại thượng!" Sở Thiên lập tức đổi sắc mặt, "Nhưng ta vẫn luôn thờ phụng Tử Thần! Không tin thì đến xem đảo Bố Lôi Trạch của ta, ta nuôi đến mấy trăm Hắc Ám pháp sư! Nếu còn nghi ngờ, ta có thể bảo Hắc Ám Thần Điện sắc phong ta thành Hắc Ám thánh đồ!"

"Hà hà, không ngờ điện hạ ứng biến nhanh như vậy!" đại thẩm nhìn Sở Thiên, "Thật ra, ta cũng từng giết Hắc Ám Thần tộc, vì ta là Thú Thần!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Ai dà, vậy thì không phải người ngoài rồi!" Sở Thiên lập tức rút ngắn khoảng cách, "Miện hạ, nếu sau này thân thể có chỗ nào không khỏe, trực tiếp đến gặp ta, đảm bảo khỏi bệnh!"

Đại thẩm nhìn Sở Thiên cười gượng, "Không ngờ Phất Lạp Địch Nặc vang danh đại lục lại vô lại đến vậy!"

Sở Thiên thản nhiên tiếp nhận "lời khen".

Đại thẩm thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Ta đến cho ngươi biết một chuyện, tất cả những kẻ có ý đồ cướp thi thể của nữ thần đều đã bị ta giết! Kẻ sau này có ý nghĩ đó cũng sẽ bị ta giết!"

Sở Thiên nheo mắt, hỏi dò: "Ý của miện hạ là…"

"Giống như ngươi, không muốn nhìn thấy thi thể của nữ thần rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch!"

Bà ta đến bảo vệ nữ thần?! Sở Thiên nhất thời không dám khẳng định suy nghĩ đó của mình.

"Bên đó có mấy kẻ Lan Nguyệt Thú cũng muốn cướp thi thể của nữ thần, nhưng hình như điện hạ đã đạt được hiệp ước với chúng. Không biết điện hạ định xử lý chúng thế nào?"

Sở Thiên thầm thở phào, tính mạng của cả nhà Thác Mã Tư nằm trong một câu nói của mình rồi.

Nghĩ một lúc, Sở Thiên cười: "Họ đều là thân thích của ta, hơn nữa cũng đã đồng ý với ta sẽ bảo vệ nữ thần, vì thế xin miện hạ nương tay!"

"Được, chỉ cần chúng không tham Thần mộ thì có thể sống!" khi nói ra câu này, vị đại thẩm mới để lộ ra bá khí và cao ngạo của Thượng Vị Thần! Nhưng lập tức vỗ về Tiểu Hùng Miêu đang sợ hãi, "Tiểu bảo bối đừng sợ, a di không nói ngươi!"

Khách Thu Sa tuy mới ba tuổi nhưng tên nhóc này rất tinh ý. Thấy vẻ mặt cười gian xảo của Sở Thiên, và cả khí tức của vị đại thẩm đang ôm mình, nó lập tức cười ngọt ngào: "A di à, ta không sợ, a di đừng dọa người ta!"

Ánh mắt đại thẩm bỗng dịu dàng vài phần.

"Điện hạ yên tâm, không có ai có thể mạo phạm Thần mộ của nữ thần!" cười nhạt một tiếng, đại thẩm thay đổi sắc mặt, "Ngoài ra còn một chuyện khác. Xin điện hạ hãy cho ta biết nơi ở của vua của ta!"

"Vua của miện hạ?"

Sở Thiên cảm thấy mơ hồ, lén nhìn biểu cảm của đại thẩm, không có gì giống đang đùa, bèn thận trọng hỏi: "Xin hỏi quý danh của miện hạ?"

"Tô Sách Na, đến từ phía đông Biển Cấm!"

Thủ hạ của Bào Uy Nhĩ? Sở Thiên dựa vào thói quen nhiều năm luyện được mới có thể gắng gượng giữ được vẻ mặt Thần Côn, nhưng bên trong thì đang vô cùng khiếp đảm. Mỹ nhân ngư bị hắn dùng kế đá bay vào địa ngục, giờ binh tướng của người ta tìm đến rồi.

Bụng thầm nghĩ đối sách, miệng thì nói: "Hà hà, Tô Sách Na đại tỷ, tỷ xưng hô thế nào với Sa Lỗ?"

"Hắn gọi ta là đại tỷ!"

Khốn kiếp! Quả nhiên là thủ lĩnh của Thí Thần Thất Hải Thú, tuyệt đại hung nhân năm đó cùng Bào Uy Nhĩ đi tàn sát Chúng Thần!

Tô Sách Na vẫn giữ dáng vẻ như vậy, giống như vị đại thẩm ở nhà bên đến gọi Sở Thiên đi ăn cơm. Nhưng Sở Thiên biết tuyệt đối không thể kéo dài nữa, nếu không có nói sự thật cũng chẳng ai tin.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Trước đây không lâu, ta và ma sủng A Mạt Kỳ còn cả Anh Cách Lạp Mỗ từng gặp Bào Uy Nhĩ bệ hạ một lần!"

"Điện hạ, điều này ta biết rồi!" Tô Sách Na nhẹ nhàng, "Xin điện hạ cho ta biết Hồng Nguyệt Thành và vua của ta ở đâu?"

"Cái này… ta cũng không được rõ lắm!" vẻ mặt Sở Thiên vô cùng thành khẩn, ngượng ngịu xoa tay vào nhau, "Lúc đó Bào Uy Nhĩ bệ hạ và Ba Đế thành chủ nói chuyện không hợp nên động thủ. Miện hạ chắc cũng biết khi Bào Uy Nhĩ bệ hạ và Ba Đế thành chủ trao đổi Thần kỹ thì với thực lực của ta, căn bản là không thể lại gần được!"

"Ừm, đúng là như thế. Khi bệ hạ dùng toàn lực thì bảy tỷ muội ta cũng không thể đến gần!"

"Vì thế, ta cũng không nhìn thấy kết quả của trận chiến giữa hai người họ!" Sở Thiên nheo mắt cười khổ, "Cuối cùng ta chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng vụt qua, cả tòa Hồng Nguyệt Thành biến mất. Ài, thực lực của ta quá kém, nên cuối cùng A Mạt Kỳ cho ta biết, ánh sáng trắng đó có lẽ là Bào Uy Nhĩ bệ hạ phá vỡ không gian cùng với Hồng Nguyệt Thành đến một không gian khác rồi!"

"Nhưng họ đến không gian nào thì ta không biết được!" Nói rồi, Sở Thiên nhân lúc Tô Sách Na ngửa mặt lên nghĩ ngợi, nháy mắt với Tiểu Hùng Miêu --- tìm hiểu mọi điều về con người này cho ông chủ!

Đã nhận lệnh! Tiểu Hùng Miêu lập tức hiểu ý, liền ra vẻ nũng nịu: "A di ơi, ông chủ bảo ta tìm hiểu về a di, a di có thể cho ta biết được không?"

Sở Thiên muốn phát điên luôn!

"Nhóc thú vị thật!" Tô Sách Na cười, nhưng vẫn trả lời, "Chỉ có một mình a di ở đây, đệ đệ và muội muội của ta đi đến các nơi khác hết rồi!"

"Ồ, người ta hỏi xong rồi!" Tiểu Hùng Miêu quay đầu ra Sở Thiên, "Ông chủ còn gì muốn hỏi không?"

Tiểu Hùng Miêu lúc bình thường đâu có thành thực như vậy? Sở Thiên đỏ mặt, cười khan, "Tô Sách Na miện hạ, cái đó… hắc hắc, tại sao miện hạ lại đến bảo vệ Thần mộ của nữ thần?"

"Ý nguyện của bệ hạ ta là trên đại lục không có tranh chấp nữa. Tuy giờ người không có ở đây, nhưng chúng ta cũng phải thực hiện ý nguyện của bệ hạ!"

Đấy coi là lý do sao? Sở Thiên đương nhiên không tin, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều – tuy hắn rất muốn biết tại sao không có ai bảo vệ Long Thần mộ. Nói chuyện với một đại thẩm biệt hiệu Thí Thần, vạn năm trước hai tay nhuốm máu thì cần rất nhiều dũng khí.

"Được rồi, ta có việc phải đi! Điện hạ, xin cáo từ!" Tô Sách Na quay người đi.

"Ài, đợi đã!" Tiểu Hùng Miêu chề môi, "A di à, có thể trả người ta lại ông chủ không?"

"Hà hà, xin lỗi, ta quên mất!" Tô Sách Na có chút luyến tiếc trả Tiểu Hùng Miêu lại cho Sở Thiên, "Ngươi từ đâu có được anh bạn nhỏ này vậy?"

Tiểu Hùng Miêu nằm bên cạnh chân Sở Thiên, cười hì hì: "Huynh đệ ta nhà ở Nam Hải, đại hiệu Ni Cổ Lạp Tư, tiểu hiệu Khải Kỳ, biệt danh Nam Hải Nhất Phiến Lục…"

Sở Thiên đứng với vẻ rất Thần Côn, Tiểu Hùng Miêu thì cõng hũ rượu nằm bên cạnh, nhìn cảnh tượng này Tô Sách Na lắc lắc đầu, "Giống thật, nhưng đáng tiếc hơi trẻ, hơi nhỏ, sức mạnh cũng kém quá nhiều!"

Nói rồi, Tô Sách Na biến mất trong không khí.

……

Nửa tháng sau đó, với sự ngầm bảo vệ của Tô Sách Na, Sở Thiên không còn nhìn thấy bất cứ kẻ nào lẻn vào dãy núi Lạc Nhật nữa, vì thế hắn trải qua nửa tháng yên bình cùng cả nhà Thác Mã Tư trong không khí quý tộc.

Nửa tháng sau, thời gian giao hẹn với Mạch Khẳng Tích đã đến, Sở Thiên nói với An Đông Ni về chuyện của Tô Sách Na. Được sự đồng ý của An Đông Ni, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ tạm thời bảo vệ Sắt Lâm Na, sau khi con Sở Thiên ra đời thì lại đến bảo vệ nữ thần.

Mọi cái đều rất thuận lợi, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ vì hấp thụ rất nhiều khí tức nên tiến bộ vô cùng nhanh, đặc biệt là A Mạt Kỳ. Tốc độ hấp thụ của hắn bằng với Sở Thiên, khiến Mạch Khẳng Tích và Hoàng Kim Long tộc ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Sở Thiên lo Mạch Khẳng Tích sẽ cảm nhận được khí tức của Long Thần trên người Mặc Phỉ Đặc, vì thế địa điểm hẹn ở một vùng hồ băng cách xa Cực địa băng nguyên.

"Tam ca của ngươi thật sự không xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?" Sở Thiên hỏi tiểu Mặc Phỉ Đặc, chúng cộng sinh hàng nghìn năm nay, đương nhiên sẽ có một mối liên hệ nào đó, mấy ngày trước tiểu Mặc Phỉ Đặc thường xuyên không được khỏe, khiến Sở Thiên lo rằng Sát Kiếp Giả ở dưới địa ngục gặp nguy hiểm.

"Ừm, tam ca không sao cả!" tiểu Mặc Phỉ Đặc nói chắc nịch, "Tim ta chưa thấy đau!"

Cuối cùng, khi vầng Hồng Nguyệt lên cao nhất, hồ băng trước mặt Sở Thiên xuất hiện một cái hố đen ngòm.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên mừng rỡ tiến lên, "Ha ha, cuối cùng ngươi… Lĩnh Vực, Cầm Cố!"

Hồ băng rất lạnh, nhưng tim Sở Thiên còn lạnh hơn, vì đi ra, à không, xông ra từ địa ngục thông đạo không chỉ có Mặc Phỉ Đặc mà còn một đoàn quái vật dữ tợn.