Ở đáy biển không biết ngày đêm, khi Sa Lỗ đến chỗ Sở Thiên, hắn mới biết đã là là sáng ngày hôm sau rồi.
"Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, Sa Lỗ phụng mệnh ở bên cạnh ngài!" Vừa gặp mặt, Sa Lỗ đã ôm quyền hành lễ, không hề giống với bộ dạng của kẻ giám sát, lễ tiết giống như một người thân thuộc chào hỏi chủ của mình, điều này khiến Sở Thiên lại càng có thêm nhiều cảm tình với Sa Lỗ.
Sở Thiên đang ngồi trên ghế san hô ở đình viện chơi đùa với con trai mình, vừa nhìn thấy Sa Lỗ, hắn liền đứng dậy, bế con trai đến trước mặt Sa Lỗ, đưa tay của con trai mình lên đung đưa, "Mạt Khắc Nhĩ tiểu bảo bối, gọi thúc thúc đi nào!"
Sa Lỗ vội vàng thoái lui một bước, chắp tay cúi đầu, hoảng sợ nói: "Vương tử Mạt Khắc Nhĩ là nghĩa tử của vua ta, ta không dám để Mạt Khắc Nhĩ gọi là thúc thúc!"
"Ồi! Có chuyện gì mà không dám chứ? Sau này người sẽ phải thường xuyên ở Bố Lôi Trạch, vậy thì cũng là người nhà rồi. Mạt Khắc Nhĩ, gọi thúc thúc nào!" Sở Thiên một tay bế con, một tay kéo Sa Lỗ ngồi xuống chiếc ghế san hô.
"Chào thúc thúc!" Chú nhóc vừa ra đời không lâu, phẩm hạnh chưa ổn định, gần đây được Sắt Lâm Na và Sở Thiên dạy dỗ, vì vậy đang có xu hướng từ tên tửu quỷ háo sắc trở thành một đứa con ngoan.
"Bái kiến tiểu vương tử." Sa Lỗ lập tức đứng dậy, chắp tay đứng thẳng trước mặt Sở Viêm.
"Ha ha, sao ngươi lại đứng dậy làm gì? Không phải đã nói rồi sao, sau này là người nhà rồi! Nào, đến xem cháu của ngươi đi!" Sở Thiên trao con trai mình vào ngực Sa Lỗ, Sa Lỗ không dám chậm trễ, vội vàng cẩn thận đón lấy chú nhóc, nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Sở Viêm, hắn bất giác nhoẻn miệng cười.
Sở Viêm mở to hai mắt, ngây người nhìn chiếc miệng của Sa Lỗ, kinh ngạc kêu lên: "Răng, răng"
Sở Thiên liếc nhìn, lúc này mới phát hiện, răng của Sa Lỗ khác với con người, đó là một hàm rằng của cá mập.
Sa Lỗ thoáng hiện sự ngượng ngùng, khom người cười nói: "Bệ hạ, Thí Thần Thất Hải Thú chúng ta ngoài Tô San Na đại tỷ ra, những người còn lại không có một cơ thể con người trọn vẹn."
Sa Lỗ thì ra là một con cá mập, lúc trước mình đã không đoán sai! Sở Thiên chợt đắc ý, có điều lúc này hắn cũng không cần lấy thịt của Sa Lỗ để chế thành thuốc tráng dương cực phẩm.
Thân mật vỗ vai Sa Lỗ, Sở Thiên cười nói: "Ta hiểu, đối với các dũng sĩ Thú Thần bách chiến bách thắng, nhiều khi sở trường đặc biệt của mình còn tiện ích hơn là cơ thể con người! Chắc hắn năm xưa không ít kẻ đã bị chiếc miệng sắc nhọn của người xé nát nhỉ? Ha ha!"
Sa Lỗ ngay lập tức có một cảm giác như gặp được tri kỷ, xúc động nói: "Vua ta cũng đã từng nói như vậy, không ngờ sự hiểu biết sức mạnh của bệ hạ cũng thâm sâu như vậy!"
Không phải nguyên lý sinh học động vật sao? Có gì là khó chứ, Sở Thiên thầm nghĩ, có điều mặt vẫn lộ nụ cười, "Trong thuật thượng cổ Tế Tự có mấy mật pháp chuyên dùng để cường hóa răng, sau này có thời gian ta sẽ giúp ngươi có một hàm răng như ý nguyện!"
Sa Lỗ kích động nói: "Đa tạ bệ hạ!"
Dứt lời, Sa Lỗ ngay lập tức khống chế niềm vui được thăng cấp của mình, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, vua ta mời ngài dẫn theo người nhà đi xuống địa huyệt biển sâu ở dưới Hải Vương Cung, vua ta muốn nói chuyện với ngài về việc của phu nhân Chu Lệ Á."
Sở Thiên rất bội phục công phu hàm dưỡng của Sa Lỗ, hắn gật đầu, gọi người nhà ra rồi cùng hắn đi qua động san hô, đến dưới vực sâu nơi đang đặt thi thể của Đức Khố Lạp.
Chu Lệ Á vẫn đang bảo vệ cho cơ thể gia gia nàng, vẻ mặt thoáng hiện sự tiều tụy, còn Bào Uy Nhĩ đã đứng ở một bên chờ đợi.
Đi thẳng vào vấn đề, Mỹ Nhân Ngư trực tiếp nói: "Ngày đó ở vương quốc Ai Nhĩ Sâm, linh hồn của phu nhân Chu Lệ Á đã chia làm hai, một linh hồn trong số đó, và thần lực tầng thứ ba sau khi nàng ta thức tỉnh đều ở chỗ ta. Ta có thể trả lại cho nàng ta. Tuy nhiên có thể sẽ có chút biến đổi.
"Huyết thống của Chu Lệ Á đã thức tỉnh, để phu nhân trực tiếp có thần lực tầng thứ ba, việc này thật sự rất hiếm gặp trong Thú Thần tộc, có điều ta đã lấy đi linh hồn khác và thần lực của nàng ta, pháp tắc nguyên tố dĩ nhiên cũng sẽ xảy ra ở Biển Cấm của ta. Vì vậy cơ thể của Chu Lệ Á phu nhân không trải qua sự trải nghiệm của pháp tắc nguyên tố, nếu như bây giờ ta trực tiếp trả lại thần lực tầng thứ ba, cơ thể của phu nhân sẽ có chút thay đổi nhỏ!"
Bào Uy Nhĩ giải thích về lai lịch của pháp tắc nguyên tố, thì ra nó không chỉ khảo nghiệm người thành thần, mà còn giúp người thành thần tu luyện về cơ thể của mình, hiện nay cơ thể của Chu Lệ Á chỉ thích ứng với thần lực tầng thứ nhất, nếu như cứ cố tiếp nhận thần lực tầng thứ ba, tuy rằng không có trở ngại lớn, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi lạ trong cơ thể.
Đăm chiêu nhìn Sở Thiên, Bào Uy Nhĩ chắp tay nói tiếp: "Ngoài ra, hai linh hồn của phu nhân Chu Lệ Á là cùng một nguồn gốc, trong thần lực tầng thứ ba cũng có phẩm hạnh của linh hồn kia, sau khi dung hợp, tuy rằng cơ thể của phu nhân vẫn là nàng làm chủ, nhưng tính tình ít nhiều cũng bị ảnh hưởng chút ít!"
Tính cách của Chu Lệ Á cũng thay đổi! Sở Thiên ngây người ra, người vợ tính tình hiền lành hòa nhã không tranh với đời của mình, sẽ không biến thành cuồng bạo như linh hồn kia chứ?
Bào Uy Nhĩ nhìn Sở Thiên, gật đầu cười nói: "Thần lực tầng thứ ba này cần hay không cần, ngươi hãy tự quyết định đi!"
"Bệ hạ nói sai rồi, đây là chuyện của Chu Lệ Á, ta không có quyền quyết định thay nàng!" Nói rồi Sở Thiên gọi Chu Lệ Á qua, nói cho nàng nghe điều thiệt lợi trong đó.
Mỹ Nhân Ngư rất ngạc nhiên, trên đại lục bất luận là thần tộc hay là con người, nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân trong gia tộc lớn, địa vị đều chỉ là một con cờ chính trị, quan niệm lấy chồng theo chồng thậm chí còn nghiêm khắc hơn với thời cổ đại ở địa cầu.
Tuy rằng cũng là thân nữ nhi, nhưng trong mắt của kẻ vương giả như Bào Uy Nhĩ, tăng thêm một vũ lực thần cấp cho gia tộc, chuyện này cũng cần phải thương lượng sao? Tên lừa gạt Phất Lạp Địch Nặc này cũng thật thú vị, Mỹ Nhân Ngư thầm nghĩ bụng.
Nghe thấy Sở Thiên nói rõ thiệt lợi, Chu Lệ Á cúi đầu, mân mê vạt áo lưỡng lự một hồi, sau đó chợt ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: "Ta muốn thần lực!"
Có thần lực, mình sẽ không còn là gánh nặng yếu nhất trong gia tộc, Phất Lạp Địch Nặc cũng sẽ không còn vì mình mà đắc tội với sư nương, vác lấy tội danh lớn bắt cóc cả công hội ma pháp. Gia gia cũng có thể không cần ở nơi đáy vực thâm sâu lạnh lẽo này trút hơi thở cuối cùng.
"Được, ta nghe lời nàng!" Sở Thiên khẽ ôm lấy Chu Lệ Á, kề tai nàng cười nói: "Ta nấu món ngon, đợi sau khi nàng thăng cấp sẽ cùng nhau ăn!"
Chu Lệ Á gật đầu, nhìn Mỹ Nhân Ngư cười nói: "Bào Uy Nhĩ bệ hạ, ta đã chuẩn bị xong rồi!"
Với thực lực của Bào Uy Nhĩ dĩ nhiên đã nghe thấy câu nói của Sở Thiên, nàng nhìn Sở Thiên một cách kỳ dị, sau đó xoay người bước vào một động huyệt. "Ngươi cùng ta tới đây đi!"
Mắt nhìn Chu Lệ Á vào động huyệt, Sở Thiên nắm lấy tay Sắt Lâm Na, cười nói: "Yên tâm, với thực lực của Bào Uy Nhĩ, Chu Lệ Á sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ta lại tin vào thuật thượng cổ Tế Tự của chàng hơn!" Sắt Lâm Na cười nói.
Xoẹt xoẹt, một tia sàng màu đỏ chợt lóe lên trong động huyệt. Tiếp đó bên trong tỏa ra một quang mang màu xanh sáng lòa, sau đó tất cả trở lại yên lặng.
Sở Thiên sốt ruột chờ bên ngoài, miệng thì nói yên tâm, nhưng lại thầm nhớ lại vị trí của bộ dụng cụ phẫu thuật trong không gian giới chỉ, chỉ cần tình hình thay đổi, hắn tuyệt đối có lòng tin sẽ cứu người trong thời gian nhanh nhất.
Lại qua một lúc nữa, trong động huyệt vang lên tiếng bước chân, Mỹ Nhân Ngư bước ra trước, "Phất Lạp Địch Nặc, Chu Lệ Á vẫn là Chu Lệ Á, tuy nhiên vẫn có chút thay đổi!"
"Đây là thứ gì?" Trong động huyệt vang lên tiếng kêu thất thanh của Chu Lệ Á.
Bào Uy Nhĩ giải thích: "Cơ thể trước đây của nàng ta quá yếu, không thể chịu được thần lực tầng thứ ba của Hấp Huyết Bức tộc, không cách nào duy trì được hình thù con người…"
Sở Thiên không đợi Bào Uy Nhĩ nói hết, đã cùng Sắt Lâm Na đi vào động huyệt.
Bên trong động, Chu Lệ Á đang run rẩy ngồi ở một góc, cơ thể yếu đuối ấy không thay đổi, nhưng sau lưng lại có thêm đôi cánh dơi màu xanh tía, lúc này đang ôm mặt khóc.
"Muội muội, chẳng phải chỉ là một đôi cánh thôi sao? Không sao đâu, Phất Lạp Địch Nặc ngay cả cơ thể còn có thể tạo ra, cùng lắm chàng sẽ giúp muội bỏ nó xuống!" Sắt Lâm Na vội đỡ lấy Chu Lệ Á, gạt hai tay của nàng ra, muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng sau đó chính Sắt Lâm Na lại sững sờ.
Thì ra Chu Lệ Á lúc này không chỉ có thêm một đôi cánh dơi, dung mạo cũng đã có chút biến đổi. Đôi môi đỏ như máu, sắc mặt trắng bệch, miệng mọc thêm hai chiếc răng nanh, điều khủng khiếp nhất là, trên đôi mắt nàng có thêm một đường sẹo đỏ như máu kéo từ dài chóp mũi đến hai bên trán. Nhìn thật đáng sợ!
Sở Thiên nhìn thấy bộ dạng của Chu Lệ Á, nhẹ nhàng bước tới, mỗi tay ôm lấy một người vợ của mình, cười nói: "Đi thôi, về nhà ăm cơm cùng con trai nào!"
Nói rồi, Sở Thiên đỡ hai người vợ dậy, bước xa dần dưới tầm nhìn của Bào Uy Nhĩ, trước lúc biến mất, hắn còn đối lưng vẫy tay với Bào Uy Nhĩ, "Bệ hạ, để chứng minh ta không có quan hệ với Tư Đặc Ân, ngày mai ta sẽ đi đến chỗ người, để người nghiên cứu một tháng!"
Mỹ Nhân Ngư dường như không nghe thấy câu nói trêu chọc của Sở Thiên, vẫn đứng nguyên đó nhìn Chu Lệ Á trong bộ dạng đã biến dị, rồi lại nhìn Sở Thiên như không có việc gì, không biết nói gì hơn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lão rùa háo sắc La Đức Mạn không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng sau lưng Mỹ Nhân Ngư, con mắt mê say nhìn theo bóng lưng của Sắt Lâm Na, bình phẩm: "Tên tiểu tử Phất Lạp Địch Nặc thật không tồi!"
Mỹ Nhân Ngư hừ một tiếng, rõ ràng vẫn rất coi thường tên lừa gạt này.
La Đức Mạn chắp tay sau lưng cười ha hả: "Tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, có điều thuật thượng cổ Tế Tự mà hắn tự sáng tạo ra đúng là có thể sánh với Sáng Thế Phụ Thần, lại sẵn sàng liều mạng vì vợ con. Cái tên Đức Khố Lạp nhặt được đứa cháu rể như vậy đúng là kiếm món hời rồi. Ài, năm xưa nếu Biển Cấm mà có một nữ tế như vậy, tiên hoàng cũng không đến nỗi chết ở Phán Quyết Sơn, bệ hạ người cũng không cần phải bôn ba một nghìn năm…"
"La Đức Mạn thúc thúc!" Mỹ Nhân Ngư nghiêm nghị ngắt lời của La Đức Mạn, sau đó thấp giọng dặn dò: "Phiền người đi nói cho Phất Lạp Địch Nặc biết, Chu Lệ Á chỉ là tạm thời chưa khống chế được sức mạnh của Hấp Huyết Bức tộc, qua một thời gian nữa sẽ trở lại bình thường…"
…………………..
Lại qua thêm một ngày, khi Sở Thiên đang định dùng y thuật chỉnh dung cho Chu Lệ Á, La Đức Mạn lại đến, nói với hắn câu nói của Bào Uy Nhĩ, sau đó tiện đường mời hắn đi gặp Bào Uy Nhĩ.
Sở Thiên đơn độc đến gặp Bào Uy Nhĩ, có điều không phải ở tòa chính vụ của Biển Cấm, hay là bên trái của tháp nhọn. Mà là ở cửa tháp bên phải.
Nhìn cánh cửa được làm bằng sò biển màu ngân bạc, Sở Thiên nhún vai, "Bệ hạ sẽ không nhốt ta trong này một tháng chứ?"
"Có Sa Lỗ ở bên cạnh ngươi, bổn vương sẽ không nhốt ngươi lại nữa!" Bào Uy Nhĩ xoay người đẩy cửa, chậm rãi bước vào trong, "Khi ta đối phó với Mã Lý Ngang, Không Gian Thần Cáp Đạt Uy trước khi chết đã lưu lại cho ta một tin tức, hắn xin ta để ngươi đi gặp Thuấn."