Dị Giới Thú Y

Chương 97: Đế Đô không chiến sự 10



Xích Diễm quay đầu đi, cơ hồ không thấy hảo ý của Sở Thiên, "Chuyện của ta không cần ngươi lo!"

"Tạp Nạp Tư đại ca cũng không muốn nhìn thấy ngươi bị thương như vậy đúng không?" Sở Thiên vô cùng phiền muộn, nếu không phải sợ liên lụy, Sở đại thiếu gia lại không tiếc cho Xích Diễm uống thuốc sao chứ? Từ khi phát hiện Long Hoàng ngược đãi NMD, Sở đại thiếu gia đã sớm đưa lũ rắn mối ở A Cổ Lạp sơn vào trong danh sách kẻ địch của mình!

"Hừ!" Nhắc tới Tạp Nạp Tư, Xích Diễm lập tức thật thà hơn, quệt tay đón lấy bình thuốc, mở nắp lọ, một hơi uống hết thuốc vào người.

"Á! Ngươi…ngươi…" An Đạo Nhĩ bỗng nhìn An Đức Sâm không nói được lời nào, vừa rồi, Sở Thiên và Xích Diễm phân tâm, còn Lôi Đức Nặc ở gần nhất lại không thể ngờ được, vì một viên thuốc, An Đức Sâm lại dùng trường kiếm trong tay mình đâm thẳng vào ngực An Đạo Nhĩ…

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên kinh hãi hô lên, giương Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp bổ thẳng vào An Đức Sâm, có điều, tất cả đã quá muộn, "Khục khục, Phất…Phất Lạp Địch Nặc, cuối cùng…cuối cùng người thắng vẫn là ta…" An Đạo Nhĩ mỉm cười khẽ nấc một tiếng cuối cùng, hắn đã hoàn toàn yên tâm, rất nhiều chuyện sẽ được biến mất, còn về Đức Khắc? Hắn chẳng qua chỉ là một tên đánh đấm chém giết thôi, có thể biết được bao nhiêu bí mật?

Cuộc chiến thanh trừ An Đạo Nhĩ đã kết thúc, Sở Thiên mang Đức Khắc, thi thể của An Đạo Nhĩ cùng đoàn người ngựa đầy thương tích trở về đế đô, chỉ còn lại một đống đổ nát điêu tàn hắt hiu trong gió lạnh để binh sĩ quân đoàn Thổ Long đi thu dọn.

"Phó đoàn trưởng, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Trong tổng bộ binh đoàn đã trở thành hoang phế, một binh sĩ tò mò hỏi phó đoàn trưởng Đan Ni Nhĩ Tư, tối nay, tất cả các binh sĩ đều nhận được một mệnh lệnh vô cùng khó hiểu ---- Toàn bộ đi ra sơn cốc cách tổng bộ mười dặm để huấn luyện!

"Ha ha, đoàn trưởng thấy tổng bộ đã cũ rồi, cho nên kêu ngươi đập để xây lại!" Đan Nĩ Nhĩ Tư cười ha hả nói, là một trong số ít người được biết chuyện tối nay, hắn rất rõ, một tổng bộ đã bị phá bỏ, nhưng sẽ được bồi thường vô số tổng bộ mới!

"Khứa! Phó đoàn trưởng đừng lừa gạt chúng tôi. Ngài coi ta là đồ ngốc à!" Quan hệ giữa các dong binh đều rất tùy tiện ôn hòa, chỉ cần không phải chấp hành mệnh lệnh, vậy giữa một dong binh bình thường và phó đoàn trưởng cũng có thể nói bỡn cợt hay những lời thô tục, "Huynh đệ ta đã trong quân mười năm rồi, ngươi không lừa được ta đâu…" Giữa các binh sĩ, điều chú ý nhất chính là tư lịch, kinh nghiệm mười năm đủ để nói khoác trước nhiều người mới rồi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Mười năm rồi." Đan Ni Nhĩ Tư mỉm cười, "Nếu ngươi đã mười năm làm dong binh, vậy ngươi cũng nên biết, có những chuyện không phải chúng ta có thể biết được…"

"Ồ, thì ra Lôi Đức Nặc đoàn trưởng muốn xây lại tổng bộ à, hắc hắc, sau này có nhà mới rồi." Lời Đan Ni Nhĩ Tư nói không sai, kinh nghiệm mười năm của tên dong binh đó không phải là nói cho có, rất nhanh hắn đã hiểu được ý của phó đoàn trưởng, sau đó chạy vào đám đang xây dựng tổng bộ mới, "con mẹ nó, chỗ gạch đá ngày cũng nặng thật…"

Gió đêm giá lạnh, nhưng trong lòng Đan Ni Nhĩ Tư lại thấy ấm áp, Đan Ni Nhĩ Tư thân là một ma đạo sư cấp bảy, có thể cảm nhận được những tàn dư ma pháp ba động rất rõ ràng trong không khí, trận chiến vừa rồi kịch liệt thế nào! Ha ha, nhưng trận chiến càng kịch liệt, vậy công lao của đoàn trưởng lại càng lớn.

Đan Ni Nhĩ Tư cũng đang mơ mộng đến cuộc sống sung sướng sau này, lập đại công cho đế quốc, lại có sự chiếu cố của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, vậy thì tương lai của binh đoàn này sẽ vô cùng xán lạn!

"Phó đoàn trưởng, cái này giải quyết thế nào?" Một tiếng hỏi khiến Đan Ni Nhĩ Tư tỉnh lại từ trong cơn mơ mộng, nhìn theo hướng giọng nói đó, một binh sĩ chỉ vào một thi thể lộ hết xương trắng ra trộn lẫn với máu thịt đang đợi mình trả lời.

"Thi thể?" Đan Nĩ Nhĩ Tư cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ném đại ra ngoài là xong!" Nếu thi thể đó là thủ hạ của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, điện hạ nhân từ sẽ không thể nào không thu lại thi thể của hắn, nếu điện hạ ngay cả việc thu lại thi thể này cũng không có hứng thú, vậy nó chắc chắn là kẻ địch rồi, cho nên vứt thẳng đi là xong! Đan Ni Nhĩ Tư đã đoán đúng, thi thể đó chính là An Đức Sâm!

Hành động An Đức Sâm giết cha, đã hoàn toàn kích nộ Sở Thiên, Sở Thiên tuy bản thân rất vô sỉ, cũng không được cho là người tốt, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận chuyện này! Không đập nát thi thể của An Đức Sâm đã là một sự nhân từ của Sở đại thiếu gia rồi, thu lại thi thể? Đó là chuyện không thể nào!

Sở Thiên với người mình thì không có gì để nói, các cấm quân trận tử vong vừa rồi được hắn ra lệnh cho người thu lại, chuẩn bị mai táng long trọng. Còn thi thể thủ hạ của An Đạo Nhĩ cũng được Sở Thiên kêu người tiện tay vác về, ai biết trong chúng có thể có được manh mối gì? Cho nên, chết rồi cũng không được yên thân chỉ có mình An Đức Sâm mà thôi.

Mấy binh sĩ bịt mũi lại, ném thi thể của An Đức Sâm ra một nơi thật xa, cho dù là những binh sĩ đã quen nhìn thấy cảnh đao quang kiếm ảnh, cũng bị thảm trạng của An Đức Sâm dọa suýt ngất, sau khi ném thi thể không thành hình người ấy đi rồi, đám binh sĩ chạy nhanh như bay khỏi đó, tốc độ của họ đủ để các Phong hệ ma pháp sư phải hổ thẹn.

Trong đêm vắng, vầng trăng đỏ đã bị mây đen che kín, trên đồng cỏ rộng thênh thang, thi thể An Đức Sâm cô độc lạnh lẽo nằm trên đó, sau đó… bị một cánh tay nhấc lên!

"Ha ha ha ha, có ý tứ!" Thân ảnh của Mặc Phỉ Đặc lại xuất hiện trong hư không, dùng tay nhấc An Đức Sâm sau đó đạp vào hai chân, "Ta đạp chết cái tên khốn kiếp thối tha ngươi! Con mẹ nó, ngươi đã giết An Đạo Nhĩ, sau này ai trả tiền cho ta!?" Tiếp đó, Mặc Phỉ Đặc lại cười, "Ha ha ha ha, không ngờ An Đạo Nhĩ lại chết dưới tay ngươi, thật thú vị, hắc hắc, không biết lúc ngươi gặp mặt An Đạo Nhĩ dưới địa ngục sẽ thế nào nhỉ? Chờ đợi xem vậy…"

Bỗng nhiên, Mặc Phỉ Đặc không chà đạp lên An Đức Sâm nữa, dùng tay vuốt cằm mình, nghiêng đầu một bên, chớp chớp mắt, tự lẩm bẩm một mình: "Không đúng! Theo ước định của chúng thần, người giết chết phụ thân mình, chết rồi thì mãi mãi bị ném vào huyết luyện ngục a?"

Nói rồi, Mặc Phỉ Đặc ưu tư gãi đầu, "Làm sao nhỉ? An Đạo Nhĩ ở địa ngục, An Đức Sâm lại ở huyết luyện ngục, vậy chúng sao có thể gặp mặt chứ? Thế thì không hay lắm…" Bỗng nhiên, hai mắt Mặc Phỉ Đặc lóe sáng, quang mang màu xanh đục và ngũ sắc lập tức đan vào nhau, "Ha ha ha, ta nghĩ ra rồi!"

Mặc Phỉ Đặc tinh nghịch thè lưỡi, dùng tay vạch một gạch trong hư không, một hắc động xuất hiện trên An Đức Sâm, sau đó Mặc Phỉ Đặc đá phăng thi thể An Đức Sâm vào hắc động, "Hắc hắc, ta sẽ để cho phụ tử các ngươi gặp nhau, ha ha ha ha, thật là thú vị quá…"