Dị Giới Thương Nhân

Chương 1: Sống lại



Chương 1: Sống lại

Hà Nội, ngày 25 tháng 10 năm 2024, lúc 2 giờ 34 phút sáng, bên trong trung tâm trung chuyển hàng hoá của shopee vẫn sáng trưng như ban ngày, những bóng đèn huỳnh quang nhợt nhạt như từng khúc xương thẳng đụt, từng bảng thông báo đủ màu nhấp nháy liên tục tuồn ra từng dòng chỉ dẫn.

Bên trên băng chuyền động, từng gói từng gió hàng nối đuôi nhau trôi về phía trước, nhìn từ xa băng chuyền chẳng khác nào một con sông ngoằn ngoèo chảy chậm. Đây là trung tâm phân phối đơn hàng lớn nhất miền bắc của shopee, thời gian làm việc 24/24 giờ, hàng hoá của cả miền Bắc gần như đều phải thông qua nơi này để tới được tay người tiêu dùng.

Bên trong trung tâm, hơn trăm shipper giao hàng mặt mày mỏi mệt, hai mí mắt cứ đập vào nhau liên hồi, không ít người trong đó đều cầm lấy cốc caffee nốc ừng ực như nước lã, không ai nói với ai câu gì, chỉ có tiếng của mấy anh nhân viên shopee mặc đồng phục màu cam chói mắt quát lên liên tục, không ngừng đốc thúc các shipper lấy hàng.

Những người shipper như những cái xác không hồn, theo thứ tự nhận lấy từng gói hàng lớn nhỏ không đều, trong đó quần áo, dày dép, mỹ phẩm, sách, báo, thậm chí là đao, kiếm,... muôn hình vạn trạng, mắt ai nấy cũng đỏ au, đục ngầu. Nhiều người ăn no rửng mỡ phán rằng làm shipper không cần bằng cấp mà lại nhàn, thu nhập lại cao cho nên hễ có cơ hội là hạnh hoẹ đủ kiểu, những người đó đâu biết rằng muốn kiếm được đồng tiền ấy phải hy sinh bao nhiêu công sức và sức khoẻ.

Trước một cửa phân phối hàng, một hàng khoảng 10 shipper thẫn thờ đứng chờ tới lượt mình, chợt đuỵch một tiếng, một anh shipper trẻ măng ầm ầm ngã xuống đất, đầu đập mạnh xuống nền gạch phát ra một tiếng vang lớn như đánh trống, may mắn anh shipper có đội mũ bảo hiểm nếu không chỉ sợ đã b·ị t·hương nặng.

Những người gần đấy thấy thế tỉnh cả ngủ, vội chạy lại đỡ lấy người thanh niên trẻ tuổi, có người lấy tay vỗ má lay anh dậy nhưng anh ta chẳng phản ứng.

Một nữ nhân viên shoppe đứng tuổi ở gần đó thấy vậy vội chạy tới, trong tay cầm theo chai nước khoáng. Thú thật thì chuyện shipper kiệt sức ngất xỉu thì cô nhân viên này đã thấy nhiều rồi cho nên cũng không kinh hoảng cỡ nào.

“ Người nào đó mau gọi 115 đi!” Cô nhân viên đứng tuổi lo lắng nói lớn, một bên ra sức giải tán đám đông ra để cho người bệnh có không khí để thở.



Mãi một lúc cô nhân viên mới thấy được khuôn mặt của anh shipper bị ngất xỉu, đây chẳng phải là Lý An hay sao! Người này không chỉ có cái tên rất lạ, còn là quán quân doanh thu 12 tháng liền, cậu ta từng một hơi làm việc 3 ngày 3 đêm, đây cũng chính là kỷ lục kíp làm việc dài nhất của công ty từ lúc thành lập tới nay, người như vậy cô muốn quên được cũng khó! Lần này Lý An đã làm việc 3 ngày 2 đêm rồi, nhiều người còn mong chờ anh đi kỷ lục của chính mình nhưng xem ra không được rồi.

............

Cảm giác đầu tiên và cũng là duy nhất chính là đau, đau giống như có ai đó ném hắn vào lò lửa mà đốt, dùng dao cùn mà lóc từng mảnh vụn thịt. Cơn đau tới đột ngột và không rời đi làm linh hồn hắn run rẩy, đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ.

Cảm giác không biết qua bao nhiêu lâu, có thể là một cái chớp mắt lại tựa như là vĩnh hằng, cơn đau nguôi dần trở về phạm vi con người có thể chịu đựng. Lý An muốn mở miệng la hét lên nhưng bên tai chỉ nghe tiếng rên rỉ đau đớn vang khe khẽ, liều mạng gắng sức một lúc lâu hắn cuối cùng cũng mở ra được hai mắt.

Hai con mắt chỉ mở được một khe hở hẹp, cảnh vật phía trước nhập nhoè như màn hình tivi mất tín hiệu, âm thanh bên tai xì xào nghe không rõ, chỉ có mùi thuốc nồng nặc là cực kỳ rõ ràng.

Đúng lúc này Lý An cảm thấy có ai đó vừa cho mình uống thứ gì, một dòng mát lạnh chạy dọc theo cổ vào trong dạ dày, một cơn mát lạnh lập tức lan tràn ra toàn bộ cơ thể, đau đớn chớp mắt giảm đi hơn nửa.

“ Tiểu Ngưu, con tỉnh rồi? Đại phu, đại phu, ngài mau xem,..... con trai của ta tỉnh rồi! Tạ ơn trời phật, tạ ơn trời......ta.....”



Giọng nói kích động vang lên dồn dập làm Lý An càng thêm đau đầu như búa bổ, giọng nói này sao nghe mà thân thuộc như vậy? Rõ ràng hắn chưa từng nghe qua bao giờ!

............

Thạch Thôn là một ngôi làng nhỏ nằm bên bờ Bạch Vân Giang, phía sau thôn cách không xa có một dãy núi không biết rộng mấy ngàn dặm, trong thôn có một con đường đất chạy từ Nam sang Bắc, hai bên con đường lẻ tẻ phân bố hơn trăm hộ dân sinh sống.

Đây là một nơi khỉ ho cò gáy, huyện thành gần đây nhất cũng cách hơn nửa ngày đường, trong thôn đa phần đều dựa vào đánh bắt thuỷ sản, săn bắn động vật, hái thuốc, đốn củi các loại công việc để sinh tồn, ngày ngày trôi qua không dễ dàng.

Đang lúc trời chập tối, mặt trời đã núp bóng sau dãy núi ở phương tây nhưng cảnh vật vẫn có thể nhìn thấy nhập nhèm, từ bên trên dòng sông rộng hơn 3 dặm, vô số sương mù tràn ra như thác đổ, nhấn chìm Thạch Thôn trong cơn sóng bạc lấp lánh. Trong thôn, những mái nhà tranh sơ sác đẫm sương tối, những bức tường đất trộn lẫn rơm rạ uống no nước, nhũn ra như sắp chảy thành bùn, trên con đường đất duy nhất trong thôn, mấy đứa trẻ khiêng những bó củi to gấp 2, gấp 3 thân hình nặng nhọc lê bước trở về nhà.

Những đứa trẻ này đều là con nhà nghèo, làn da đen xạm như gấu, thân hình gầy còm lộ rõ xương sườn, tóc bọn hắn trên đầu đa phần đều cạo trọc chỉ để lại ba chỏm tóc nhỏ. Trên đường khắp nơi đều là bùn lầy, phân động vật khắp nơi, đám trẻ tránh phải tránh trái không ngừng, thoăn thoắt như khỉ núi.

Trong số đám trẻ có một đứa bé gái tóc búi gọn, độ khoảng chừng 12, 13 tuổi, không phải đứa lớn nhất nhưng bó củi của cô là lớn nhất, cơ hồ cao gấp đôi người cô bé. Khi đám trẻ đi ngang qua một căn nhà sập sệ nằm dưới gốc cây Nhu già rụng lá, cô bé vẫy tay chào chúng bạn rồi trở về nhà.

Căn nhà mới thực sự sập sệ làm sao, miễn cưỡng mà tính thì nó có ba gian nhà, một gian nhà chính, một phòng ngủ và một phòng bếp, tuy nhiên nhìn bức tường nứt nẻ xiên vẹo kia thì e rằng một cơn gió mạnh thổi qua nó sẽ trở về hình dạng một đống đất bùn. Xung quanh ngôi nhà có một hàng rào tre cao ngang ngực người trưởng thành, cửa vào là một tấm phên tre đan lát vuông vắn, có thể xoay quanh trục là một thân tre già nhẵn nhụi.

Cô bé đẩy tấm phên tre được dùng làm cửa ra, thấy trong sân là người em trai nhỏ hơn mình 2 tuổi.



“ Nó lại làm trò điên khùng rồi. Ôi trời ơi!” Cô bé dùng một giọng nói rất dặn than thở một câu rồi quay sang chất bó củi vào trong nhà, thời tiết sắp trở lạnh rồi, cô phải tranh thủ dự trữ củi để sưởi ấm.

Giữa sân, Lý An nằm ngửa trên một tàu lá chuối xanh mướt, hai tay gối sau đầu, nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời xám xịt lúc chập tối, miệng ngâm nga một giai điệu thịnh hành ở thế kỉ 21. Đã lâu rồi hắn mới lại có cơ hội nhàn nhã ngắm bầu trời như thế này, trước kia không phải đang cắm lúi làm thì là cắm cúi học, thời gian uống nước còn không có chứ chớ nói gì tới nằm chơi phơi nắng như hiện giờ.

“ Tiểu Ngưu, mau vào ăn cơm tối, trời sắp tối rồi!”

Từ trong nhà vọng ra tiếng gọi của một người phụ nữ, nghe giọng thì đã khá lớn tuổi.

“ Oke mẫu thân!”

Lý An ngửa đầu hét vào trong nhà, hắn nhìn khoảng cách 10 bước từ nơi đang đứng tới cửa nhà mà thở dài thường thượt, bắt đầu khó nhọc lê từng bước chân một, đợi tới vào được trong nhà thì hắn đã thở hồng hộc như phễu, ngực phập phồng kịch liệt, mặt mũi đỏ bừng, mệt tới không thở nổi.

“ Hzzz! Trời ơi, nếu không đã rủ lòng thương cho con sống lại thì dứt khoát làm người tốt thì làm tới cùng, cho con đầu thai thành vương gia hoàng tộc gì đó chứ, hoặc ít lắm cũng là một bậc trượng phu thân cao tám thước. Sao ông lại cho con sống lại thành một con ma bệnh không chịu nổi như thế này chứ!!!”

Cô bé đã cất xong đống củi đi ra, thấy đệ đệ lại ngửa đầu lẩm bẩm một mình không ngừng thì thở dài ngao ngán. Nửa tháng trước, người đệ đệ này đổ bệnh cực nặng, nhiều lúc thậm chí đã ngừng thở, vốn tưởng phen này c·hết chắc nhưng may mắn đại phu cứu hắn được một mạng, chỉ là từ đó trở đi người đệ đệ vốn thông minh sáng dạ liền trở thành khùng khùng điên điên, suốt ngày thích lẩm bẩm một mình, thường xuyên ăn nói không ai hiểu gì.

Cũng vì cứu người đệ đệ này mà trong nhà đã tiêu hao hết tích luỹ nhiều năm rồi, hơn nữa để tìm nhân sâm trăm năm chữa khỏi bệnh cho đệ đệ mà phụ thân đã vào rừng hơn 1 tuần rồi vẫn chưa về. Nghĩ tới đây cô bé càng thêm sầu não, thở dài quay vào trong.