Dị Giới Thương Nhân

Chương 2: Người thân



Chương 2: Người thân

Mất độ chừng hơn 1 phút lê từng bước, Lý An cuối cùng cũng ngồi được vào bàn ăn.

Chiếc bàn ăn được đóng thô sơ từ gỗ cây Nhu ở trước cổng nhà, xiên xiên vẹo vẹo, trên bàn đặt hai cái bánh bột ngô to bằng bàn tay, một bát canh măng bé xíu, ngoài ra không còn món nào khác. Xung quanh bàn, ba nguời một nhà Lý gia ngồi quây quần, những khúc gỗ hình trụ đường kính khoảng một gang tay được vát phẳng hai đầu làm ghế.

“ Nào, con mới ốm dậy cần ăn nhiều lấy sức, mau ăn đi con.” Người phụ nữ không chút do dự lấy một chiếc bánh bột ngô nhét vào tay con trai sau đó đẩy bát canh măng không có chút mùi vị gì tới trước mặt Lý An, mỉm cười đầy yêu thương nói.

Cô bé thấy cảnh này nhíu mày, khó chịu: “ Bánh này là do con dùng tiền bán củi mua về, măng là con hái trên núi trong lúc đi chặt củi, dựa vào đâu mà mẫu thân lại đưa hết cho đệ đệ? Vậy chúng ta ăn gì?”

“ Nó suốt ngày ngồi trong nhà làm trò điên khùng, chúng ta mới là người cần ăn để lấy sức làm việc mới đúng? Nếu không cả nhà sớm muộn gì cũng c·hết đói mất. Tại sao mẫu thân lúc nào cũng thiên vị cho nó, nó thì được ăn no mặc ấm mà con lại phải làm quần quật hơn cả trâu bò?” Cô bé ấm ức cắn chặt môi, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, đoạn nói xong cô đứng dậy xoay người chạy vào trong phòng.

Có thể làm cho một đứa bé hiểu chuyện, lớn sớm như cô bé uất ức như vậy, có lẽ chuyện người phụ nữ thiên vị cho con trai không phải là ngày một ngày hai.

Người phụ nữ ái ngại nhìn bóng lưng con gái khuất sau tấm màn che nối vào phòng ngủ, lấy một chiếc bánh ngô còn lại bỏ vào trong chiếc bát mẻ rồi đậy một tấm vải lên bên trên. Xong xuôi, người phụ nữ ấy nói với Lý An: “ Con đừng buồn, tỷ tỷ của con mệt quá mới nói lời khó nghe như vậy chứ thực ra nó là người yêu thương con nhất, còn nhớ nửa tháng trước lúc tưởng con đ·ã c·hết nó còn khóc nấc tới ngất xỉu. Lát nữa nó nguôi dận đi ra thì hãy bảo nó ăn chiếc bánh ngô này nhé!”



Nói xong, người phụ nữ quay người vào trong góc nhà lấy ra chiếc quốc rỉ sét rồi rời khỏi nhà, lương thực trong nhà đã hết rồi, nàng phải tranh thủ lúc này đi đào ít khoai núi làm lương thực cho cả nhà.

Lý An im lặng nhìn qua một màn, đặt chiếc bánh ngô xuống bàn rồi quay ra cửa, bóng người phụ nữ đã khuất dạng.

Đây chính là gia đình mới của hắn, người phụ nữ là mẫu thân của hắn, tên là Ngũ Nương, nhìn một đầu tóc bạc và tấm lưng còng làm cho người phụ nữ giống như đã ngoài ngũ tuần nhưng thực chất mới hơn 30 một chút mà thôi. Còn cô bé đang giận giỗi trốn trong phòng là chị gái của hắn, hơn hắn 2 tuổi, tên là Lý Tiểu Hoa, tuổi còn nhỏ nhưng đã là trụ cột trong nhà những lúc phụ thân đi săn rồi.

Ngoài ra còn có 1 người phụ thân làm nghề thợ săn tên là Lý Đại, bởi vì chữa trị cho Lý An mà trong nhà đã dùng hết của cải tiết kiệm, Lý Đại đành phải kết bạn cùng mấy người thợ săn nữa đi sâu vào trong Bạch Vân Sơn Mạch mạo hiểm, đã hơn tuần rồi ông chưa trở về nhà.

Theo như lời đại phu nói, thân thể này của hắn mắc bệnh hen suyễn, căn cơ hỏng bét, muốn chữa khỏi dứt điểm chỉ có thể dùng thiên tài địa bảo để bồi bổ căn nguyên, ví dụ như một khúc nhân sâm trăm năm chẳng hạn. Lúc đó người đại phu già chỉ thuận miệng nói một câu vậy mà thôi, loại thiên tài địa bảo này dù có là bậc quan lại quyền quý còn khó có được chứ chớ nói gì là hạng mạt dân nghèo khổ, ít nhất trong cuộc đời 40 năm hành nghề y cứu người của lão chưa từng thấy qua loại đồ vật tương tự.

Người nói vô ý nhưng người nghe lại hữu ý, phụ thân hắn sau khi nghe đại phu nói vậy, sau khi trở về liền kết bạn cùng mấy người bạn vào sâu trong rừng rậm, một bên vì muốn kiếm được món tiền lớn xoay sở tình cảnh nghèo khó trong nhà, một bên vì quyết tâm tìm bằng được thần dược để cứu con. Rõ ràng việc này chẳng khắc nào mò kim đáy bể!

“ Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra? Mấy lão giáo sư đầu hói suốt ngày thao thao bất tuyệt đi c·hết hết đi!” Lý An nhìn bàn tay gầy trơ xương của mình, thấp giọng mắng một tiếng.

Còn hắn, ký ức cuối cùng của kiếp trước hắn nhớ được chính là hắn đang đứng xếp hàng trong trung tâm trung chuyển hàng hoá của Shopee, sau đó thì đầu nhói lên một cái rồi không biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại, trước mắt hắn không phải là bệnh viện mà là một kiếp người khác rồi, hắn trở thành một thiếu niên nhà nghèo bị bệnh hen suyễn.



Mấy loại chuyện xuyên không này không phải hắn chưa từng nghe nói tới bao giờ, thậm chí còn đọc không ít tiểu thuyết xuyên không trên mạng nhưng thú thật, trước kia có đ·ánh c·hết hắn cũng không tin xuyên không là thực. Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã tới nước này rồi, tin thì tin mà không tin cũng phải tin.

Sống lại một kiếp, đáng nhẽ ra Lý An phải mừng như điên mới đúng, bởi vì kiếp trước của hắn hoàn toàn là ví dụ cho câu “ đáy xã hội”. Ở kiếp trước, hắn bị ném trước cổng một ngôi chùa ở tỉnh Thanh Hoá lúc còn đỏ hỏn, sau đó may mắn được sư cô trong chùa nhận nuôi, lớn lên một chút thì ngôi chùa kia bị phá bỏ, hắn lại bắt đầu chuỗi ngày lăn lộn trong cô nhi viện. Cắn răng cắn cỏ mà cố gắng, năm 18 tuổi hắn thi đỗ vào trường Bách Khoa Hà Nội, chuyên ngành kỹ thuật oto, còn nhớ chuyện này lúc ấy đã làm cả cô nhi viện chấn động như gặp đ·ộng đ·ất s·óng t·hần. Vốn tưởng cuộc đời tới đây là sang trang, nhưng học phí đại học và sinh hoạt ở cái đất Hà Nội đắt đỏ vô cùng, hắn một tên không thân không thích chỉ có thể mỗi ngày đều vừa làm vừa học, học thì ít mà làm thì nhiều.

Có những lúc làm 4, 5 công việc làm thêm một lần, mỗi ngày trừ lúc ngủ và lúc đi học hắn đều làm thêm, dù vất vả vô cùng nhưng hắn không oán thán cũng không chán nản. Chỉ cần cố mấy năm thôi, đợi hắn lấy được tấm bằng kỹ sư loại giỏi ra trường thì cuộc đời của hắn sẽ bước sang màu hồng, mọi khó nhọc khổ cực trong quá khứ sẽ mãi ở lại quá khứ.

Nhưng không đợi được tới ngày ấy hắn đã ngã quỵ rồi, đúng là trời đất trêu ngươi, có một số chuyện dù có ý chí sắt đá tới đâu cũng là vô dụng.

Bây giờ nghĩ lại, một đứa thanh niên thiếu ăn gầy còm mà liều mạng làm quần quật như trâu bò như vậy, không đổ sớm thì cũng sẽ đổ muộn.

Cho nên sống lại một đời, Lý An quyết định làm một kẻ vô dụng nằm chờ c·hết.



Hắn sau khi sống lại phát hiện ra bản thân đã trùng sinh vào thân thể của một thiếu niên 10 tuổi tên là Lý Nhị Ngưu, người này bị hen suyễn, từ nhỏ thân thể đã như cọng bún, đụng là gãy đụng là gãy, vào hôm Lý An xuyên không tới thì Lý Nhị Ngưu bị lên cơn hen suyễn rất nặng rồi bỏ mình, cuối cùng bị Lý An tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm luôn bộ thân thể vô dụng này của cậu ta.

Gia cảnh đời này của Lý An cũng không tốt hơn đời kia là bao, duy chỉ có một cái tốt hơn chính một nhà bốn người khoẻ mạnh quây quần bên nhau. Đáng tiếc bây giờ Lý Nhị Ngưu đ·ã c·hết rồi, thay vào đó là một cái Lý An 20 tuổi của thế kỉ 21!

Xuất thần nghĩ ngợi một lát, Lý An lại cầm chiếc bánh ngô lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn hắn vừa lẩm bẩm: “ Các ngươi không ăn thì ta ăn hết. Có đồ ăn lại không ăn thì đáng bị sét đánh.”

Cô bé Lý Tiểu Hoa trốn trong chiếc chăn bạc phếch, mỏng như tấm vải khóc nức nở, cô thấy hối hận và tủi thân quá. Không phải cô không nghe thấy đại phu nói phải chú ý bồi bổ cơ thể cho đệ đệ, tuyệt đối không được để cho nó nhịn đói nhưng mẫu thân cũng quá mức thiên vị nó, bánh bột ngô cho nó một cái thì không nói làm gì, đằng này canh măng mà cô thích ăn nhất mẫu thân cũng không để cho cô uống một ngụm mà đã đưa hết cho đệ đệ. Nên biết vì muốn uống món canh có vị ngọt ngọt thanh thanh này mà cô đã phải leo lên vách núi cheo leo, hơn nữa còn suýt bị rắn cắn.

Chỉ là nghĩ lại măng cũng chỉ có một nhúm như vậy, đệ đệ lại vừa ốm dậy cần bồi bổ, mình là tỷ tỷ không giúp được gì nhiều thì thôi đi còn ở đây khóc lóc dành ăn với đệ đệ thật là không phải. Lý Tiểu Hoa nín khóc ngồi dậy, tự nhủ với bản thân mình: “ Không được khóc, không được khóc, mình là đại nhân còn đệ đệ là tiểu nhân, mình phải nhường nhịn đệ ấy. Hả? Đây là cái gì?”

Lý Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn tấm vải ở cửa phòng, nhìn nó phồng lên như vậy thì bên trong chắc hẳn phải có gì đó. Tò mò, cô nhanh chóng lại gần nhặt tấm vải lên, bên dưới, trong một cái bát mẻ gần nửa là một chiếc bánh bột ngô màu nâu đen, bên cạnh còn có nửa bát canh măng.

Cảm thấy cổ họng có gì đó nghèn nghẹn, Lý Tiểu Hoa vén tấm màn dùng làm cửa nhìn ra phòng khác, thấy có một bóng dáng gầy guộc đang men theo chút ánh trăng mờ nhạt len vào nhà, khom lưng đan chiếu cói.

......

Nửa đêm, mẫu thân của hai người là Ngũ nương mới mệt mỏi trở về tới nhà, nàng tới ngọn núi sau thôn đào khoai núi tới tận bây giờ mới về. Nhìn giỏ tre sau lưng có khoảng 4,5 củ khoa núi to như cánh tay, người phụ nữ kham khổ không nhịn được mà mỉm cười, vậy là sáng mai hai đứa con yêu dấu của bà không phải nhịn đói nữa rồi, bọn chúng sẽ không vì đói ăn mà giận dỗi nhau nữa.

Ngũ Nương vén tấm vải nhìn vào phòng ngủ, thấy hai con đã nằm trên giường ngủ say lúc này mới quay ra cất giỏ khoai, lúc đi ngang qua bàn nàng mới chợt nhìn thấy hai miếng bánh bột ngô đặt bên bàn.

Cầm hai miếng bánh bột ngô lên, Ngũ Nương cảm thấy mệt mỏi do cả đêm làm việc trôi qua không còn một chút nào, thay vào đó là một cảm giác ấm áp từ trong đáy lòng. Hai miếng bánh ngô rõ ràng không phải cùng xé ra từ một chiếc, Ngũ nương đói quá nên ăn một miếng, miếng còn lại cẩn thận cất vào chiếc tủ gỗ trong góc phòng.