Dị Giới Thương Nhân

Chương 3: Bạn nối khố



Chương 3: Bạn nối khố

Ngày hôm sau, gà còn chưa gáy Lý An đã mò dậy khỏi giường, hắn mệt nhọc đi ra ngoài sân, vươn vai xoay người mấy cái, hít lấy hít để không khí trong lành của buổi sáng sớm.

Hắn từ nhỏ đã có thói quen dậy sớm, bây giờ đã sống lại một cuộc đời mới rồi mà vẫn không bỏ được.

Trời hãy vẫn còn lâu lắm mới sáng, bầu trời đen kìn kịt như chậu mực, ở phương đông, bên kia bờ Bạch Vân Giang, nền trời hơi sáng lên một chút, có thể thấy được mấy đoá bạch vân nhàn nhạt lững lờ trôi.

Thạch Thôn nằm ngay bên bờ Bạch Vân Giang, đứng ở trong sân có thể nghe được tiếng nước cuộn lên từng đợt, trước cổng nhà, gốc Nhu già rụng lá đung đưa sào sạc, một bầy se sẻ chừng hơn 10 con chao liệng đáp xuống một cành cây rồi lập tức phóng đi mất, bốn phía tiếng dế mèn kêu inh ỏi.

Đăm chìm trong khung cảnh thiên nhiên lúc sắp hửng đông, Lý An cảm thấy thư thái vô cùng, mảnh trời đất quá đỗi xa lạ nơi đây bỗng chốc trở nên thân quen tới lạ.

Ọt... ọt....

Tiếng bụng rỗng kêu ọt ẹt vang lên trong không khí tĩnh lặng như tiếng trống, Lý An xoa bụng, cười khổ: “ Sống ở nơi này đúng là hơi đói bụng, nhưng cũng không sao, một sinh viên kỹ sư thi đại học được 29 điểm như mình chẳng nhẽ lại có thể c·hết đói ở cái thế giới cổ đại này hay sao! Chỉ là không biết đây là nơi nào, mình là trở về triều đại nào trong quá khứ hay sao?”

Thông qua mọi bản thân quan sát cùng với thăm dò xung quanh, Lư Anh phát hiện nơi này đang ở thời kỳ cổ đại, mọi thứ đều vẫn còn rất nguyên thuỷ. Đừng nói là điện thoại hay tivi, điện ga gì đó, dù là xe lửa đầu máy hơi nước những phát minh thuộc cuộc cách mạng khoa học công nghệ lần thứ nhất này, Ngũ nương và Lý Tiểu Hoa cũng chưa nghe thấy bao giờ. Người ở nơi này mặc đồ may từ da thú, kiểu cách kỳ lạ, bọn hắn nói một thứ ngôn ngữ nào đó mà Lý An chưa từng nghe thấy trước đó.

Quái lạ là Lý An nghe và nói ngôn ngữ mới này rất thành thạo, giống như tiếng mẹ đẻ vậy. Hắn đoán chừng ngôn ngữ này đã khắc sâu vào trong óc của thân thể này rồi, dù linh hồn hắn có là khách từ phương xa tới nhưng vẫn có thể hiểu và nói được tiếng địa phương ở đây.



Nhưng những ký ức khác của Lý Nhị Ngưu thì Lý An không nhớ được, cho nên hắn đành lựa chọn giả vờ rằng bản thân mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết.

Cộng thêm hắn vì muốn biết bản thân đang ở thời đại nào trong lịch sử, hắn thường xuyên hỏi mấy câu như hoàng đế họ gì, các ngươi đã thấy qua ngọn đèn treo ngược chưa, thấy qua xe ngựa không có ngựa kéo bao giờ chưa, thấy qua chim sắt lớn như căn nhà bao giờ chưa,…. Cũng vì vậy mà người khác đều cho rằng hắn sau khi ốm nặng một trận cửu tử nhất sinh thì não đã hỏng rồi, cũng không ai suy nghĩ nhiều.

Lúc vừa tới đây, nhớ tới nhân vật chính trong những cuốn tiểu thuyết xuyên không về lịch sử mà hắn từng xem, bọn họ dùng kiến thức và tư duy của người hiện đại lăn lộn ở thời cổ đại tới phong sinh thuỷ khởi, nếu không trở thành tuyệt thế cao thủ thì cũng là vương gia hoàng tộc, trong tay nắm trọng quyền, hậu cung có 3000 giai nhân, Lý An kích động vô cùng. Đời này hắn không mong muốn có thể “ lúc tỉnh chưởng khống thiên hạ, lúc ngủ say giấc trong vòng tay mỹ nhân” hắn chỉ muốn một cuộc sống ấm no thoải mái, giàu có tất nhiên là càng tốt, thế là bao nhiêu kế hoạch làm giàu tuôn ra trong đầu hắn như n·ước l·ũ chảy xuôi.

Đáng tiếc sự thật nhanh chóng đánh cho hắn một quyền đau điếng người, hơn nữa còn là một quyền đánh thẳng vào hạ bộ. Xuyên không tới đây đã gần một tháng, thân thể của hắn vừa ốm dậy quá mức yếu đuối, ngoại trừ ở nhà cặm cụi đan chiếu cói ra thì không thể làm việc gì khác.

Thường ngày mẫu thân hắn sẽ lên ngọn núi gần thôn cắt cây cỏ cói về phơi khô rồi dùng để đan chiếu. Trước kia Lý Nhị Ngưu ngoại trừ ăn chính là ngủ, suốt ngày làm một kẻ chân chính vô dụng, Lý An cảm thấy sống như vậy thật là quá mức vô liêm sỉ cho nên đã nhất quyết đòi tiếp nhận công việc đan chiếu cói cho bằng được.

Kết quả chính là không qua mấy ngày, tay nghề đan chiếu của hắn đã đạt tới cảnh giới thâm sâu, tốc độ so với Ngũ Nương làm nghề này mấy chục năm không hề thua kém chút nào, nhược điểm duy nhất chính là hắn không làm được lâu, bình thường sau khi đan 1 chiếc chiếu hắn sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu.

Chỉ là giá cả của đống chiếu mà Lý An thức khuya làm này thực sự làm cho người ta nhụt chí, một bó 10 chiếc chiếu cói mới bán được 1 đồng tiền, bằng giá của một chiếc bánh bột ngô.

Thế là cuộc sống sau khi xuyên không của Lý An có thể tóm gọn như thế này, ăn ngủ, đan chiếu, đan chiếu, đan chiếu rồi lại đan chiếu, làm lụng vất vả là thế mà mỗi ngày lúc trước khi đi ngủ hắn đều đói tới hoa mắt chóng mặt, da bụng sắp dính vào da lưng tới nơi rồi. So với kiếp trước còn không bằng.

Nghĩ tới đây Lý An không còn tâm trạng chờ bình minh nữa, hắn xoay người vào nhà để uống nước thì thấy Lý Tiểu Hoa tóc rối như tổ quạ đi ra. Nhìn cô bé mười hai tuổi tóc dựng đứng như bị sét đánh, mặt mày nhem nhuốc bùn đất, trên người chỉ khoác một chiếc áo rộng thùng thình may từ da thú, toàn thân da bọc xương, hắn mỉm cười xoa đầu Lý Tiểu Hoa một cái rồi đi vào nhà.



“ Khốn kh·iếp! Nó bị điên hay sao mà dám soa đầu mình!” Lý Tiểu Hoa vừa mới ngủ dậy nên đầu óc hơi chậm chạp, đợi một lúc cô mới kịp phản ứng mắng ầm lên.

Phía trong nhà Ngũ Nương nghe thấy tiếng động tưởng hai đứa lại đánh nhau cho nên vội vàng chạy ra.

Lý An giang hai tay tỏ vẻ mình vô tội, tới chiếc chum trong góc nhà múc một gáo nước uống ừng ực rồi bắt đầu cặm cụi làm nốt chiếc chiếu cói đan dở từ tối hôm qua.

Ở nơi này người ta không ăn sáng, mỗi ngày chỉ ăn một nữa trưa và một bữa tối. Nơi đây tất nhiên là không có kem đánh răng, dầu gội đầu các thứ rồi, muốn tắm rửa cũng chỉ có thể ra bờ sông để tắm, điều này làm cho một người mắc chứng sạch sẽ như Lý An rất chi là buồn phiền, khổ nỗi không có cách nào khác.

Chẳng bao lâu mẹ con Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa đã rời khỏi nhà, Ngũ Nương là đi đan lưới cá thuê cho nhà địa chủ trong thôn, còn Lý Tiểu Hoa thì lên rừng đốn củi. Lý An một mình ở nhà, sau khi đan trong 1 chiếc chiếu cói hắn cảm thấy lưng đau như sắp gãy liền bất đắc dĩ đứng dậy rướn người một cái, vừa đứng dậy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“ Khốn khổ cái thân tôi! Trước kia cái gì cũng không có nhưng ít ra vẫn có một thân sức lực để lao động, bây giờ thì muốn làm cũng chẳng còn sức mà làm rồi.” Lý An vô cùng bất mãn nhìn lên trời, hắn cảm thấy không thể cứ sống trong nghèo khổ cùng cực như thế này mãi được.

Nghỉ ngơi uống chút nước, Lý An cầm lên chiếc chổi quét trong nhà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Chiếc chổi là dùng một nhánh cây làm thành, cầm lên không những không nặng mà còn quét rất sạch, hắn bắt đầu quét sạch bụi bẩn trong nhà sau đó quét mạng nhện, đem bát đĩa dùng nước rửa một lần, quét sân, mất không bao nhiêu thời gian mà cả căn nhà đã sáng sủa hẳn lên.

Lúc trời sắp trưa, Lý An tựa tay vào cây chổi thở hồng hộc, mỉm cười nhìn thành quả lao động của mình, đã quyết tâm đời này làm một kẻ vô dụng nằm chờ c·hết nhưng cái thói quen hăng say lao động của hắn vẫn không xửa được.

Lúc nhìn căn nhà kiếp này của mình, trong đầu của hắn lập tức nhớ tới câu “ trong nhà chỉ có bốn bức tường”. Thực sự là vậy, trong căn nhà thấp bé xiên vẹo của hắn chỉ có một chiếc giường, một cái tủ nhỏ, một cái bàn cùng bốn cái ghế, tất cả đều là phụ thân của hắn tự tay làm, ngoài ra thì không còn món đồ nào khác nữa. Ngoài sân thì có một chiếc chuồng gà bỏ không, nghe nói trước kia bên trong có 1 con gà rừng, là tài sản quý giá nhất trong nhà, thỉnh thoảng có thể đẻ vài ba cái trứng nhưng đã bị Ngũ Nương làm thịt bồi bổ cho Lý An rồi.



Còn nhớ lúc đó con gà gầy còm sau khi nhổ hết lông đi thì chỉ còn lớn bằng nắm tay, miễn cưỡng lắm mới nấu được một tô cháo gà, toàn bộ đều đút cho Lý An lúc đó nằm giường không gượng dậy nổi. Lý Tiểu Hoa đứng một bên thèm quá, năn nỉ Ngũ Nương mãi cho mình một miếng nhưng người phụ nữ cứng rắn vô cùng, dù con gái có khóc lóc van xin như thế nào cũng không quan tâm.

Tới cuối cùng vẫn là Lý Đại hứa lần tới đi săn sẽ hái một bó to dâu rừng, Lý Tiểu Hoa mới chịu nín khóc.

“ Nhị Ngưu! Ngươi làm gì mà thất thần thế, ta đứng sau lưng nãy giờ mà cũng không biết?”

Đang thất thần nhìn cái chuồng gà trống không, Lý An bị giọng nói oang oang phát ra ngày bên cạnh làm sợ thót tim.

“ Tên khốn Dương Siêu nhà ngươi, không sớm thì muộn ta cũng sẽ bị ngươi doạ c·hết.” Lý An hùng hổ trợn mắt nhìn tên “ bạn nối khố” của mình, chỉ hận không thể đánh cho hắn một cú.

Dương Siêu ngây ngốc hắc hắc cười, tay phải gãi đầu liên tục như bị ghẻ. Hắn là bạn nối khố với Lý Nhị Ngưu và Lý Tiểu Hoa, trời sinh thân hình cường tráng, mới 11 tuổi mà đã cao hơn Lý An một cái đầu rồi.

“ Lý Nhị Ngưu ngươi sao mà nhát gan quá vậy, hỏi thử sau này làm sao có thể mua cho mình một chiếc lưới, trở thành người đánh cá lợi hại nhất vùng.” Dương Siêu vỗ vai Lý An một cái làm đối phương đau điếng, không cho là phải nói to.

Cuộc đời này của hắn ngoại trừ mục tiêu mua cho mình một chiếc lưới đánh cá, trở thành người đánh cá lợi hại nhất thôn, cưới một nàng dâu sinh con đẻ cái thì đã không còn truy cầu nào khác. Đây chính là cuộc sống mãn nguyện mà hắn hướng tới.

Thân thể này của Lý An tên là Lý Nhị Ngưu, Lý An vẫn chưa quen bị gọi bằng tên này nên mất một chốc mới phản ứng được, hừ lạnh: “ Ai nói với ngươi là ta muốn trở thành người đánh cá giỏi nhất thôn chứ.”

Dương Siêu nhíu mày suy nghĩ một chút, hỏi: “ Hán thúc chính là người đánh cá giỏi nhất thôn chúng ta, mỗi lần ra sông đánh cá đều thu hoạch một mẻ lớn, nhờ vậy không chỉ xây được một căn nhà rộng lớn mà còn lấy được một cô người ở trong nhà Vương trưởng thôn, trải qua cuộc sống ăn no mặc ấm, ngươi lại không muốn được như vậy? Vậy Lý Nhị Ngưu ngươi muốn sau này lớn lên làm nghề gì? Đan chiếu cả đời à?”

“ Ta muốn rời khỏi thôn này, đi xa một chút!” Lý An mỉm cười, hai mắt kiên định nhìn thẳng người bạn mới gặp, phương đông, bình minh cuối cùng cũng ló dạng, ánh nắng đầu tiên trong ngày chiếu rọi lên người Lý An làm hắn giống như đang toả sáng.