Dị Giới Thương Nhân

Chương 4: Sinh nhật



Chương 4: Sinh nhật

“ Ngươi ốm nặng một phen hỏng cả não rồi! Ôi bạn tôi, đáng thương quá đi thôi! Ông trời thật là bất công.. hu…. Hu……” Dương Siêu ngẩn người nhìn người bạn một lát rồi dùng đôi tay cuồn cuộn cơ bắt siết chặt lấy đối phương, oà khóc lên nức nở.

“ Này, này, có thôi đi không thì bảo. Đàn ông đàn ang gì mà hở tý là khóc, người ta nhìn vào còn tưởng là ta bắt nạt ngươi. Thử nói suốt ngày khóc lóc như ngươi thì có cô nương nào chịu lấy.” Lý An ghét bỏ vô cùng đẩy người bạn ra, vô cùng nghiêm túc lên án hành động của đối phương.

Dương Siêu khịt mũi mấy cái, lấy bàn tay to như tay gấu lau mặt rồi đi quanh người Lý An một vòng, hai mắt quan sát từ đầu tới chân: “ Sao từ khi ngươi ốm dạy ta thấy ngươi đổi tính hẳn, trở nên rất chi là đáng ghét.”

“ Cái đấy người ta gọi là trưởng thành, trẻ con như ngươi không hiểu đâu. Mà hôm nay ngươi tới sớm như vậy có việc gì?” Lý An mặc kệ đối phương, bắt đầu ngồi xuống chuyên tâm nhổ cỏ dại mọc trong sân.

Dương Siêu cũng học theo ngồi xuống nhổ cỏ, miệng nói liên hồi: “ Ngươi không nhớ à? Hôm nay là ngày sinh nhật của con gái Vương trưởng thôn đó!”

“ Thì? Chúng ta quen cô ta à?” Lý An không hiểu hỏi.

“ Không quen! Loại người như chúng ta làm sao quen được Vương tiểu thư chứ! Mà ngươi nói vậy là sao? Tự nhiên ở đây nói hưu nói vượn cái gì vậy?” Dương Siêu đứng phắt dậy, lại đưa tay gãi đầu như bị ghẻ, không biết là do thói quen hay hắn bị ghẻ thật nữa.

“ Ngươi quên rồi à! Nửa tháng trước ta ốm nặng một chầu, tỉnh dậy xong thì cái gì cũng không nhớ nữa. Đại phu nói là não của ta hỏng rồi.” Lý An ngán ngẩm nói lại lý do mình tự bịa ra, tay vẫn không ngừng nhổ cỏ.



“ Ồ! Vậy bây giờ ngươi là thằng ngốc rồi. Thôi không nói nữa, mau đi thôi không muộn mất.” Dương Siêu nhìn người bạn nối khố của mình mà trong lòng thấy tiếc cho người bạn của mình, hắn từ nhỏ đã ốm yếu đã đành, bây giờ não cũng hỏng mất, chỉ là không muốn làm bạn thương tâm nên hắn nhanh chóng dừng cuộc đối thoại, cầm tay kéo Lý An đi ra cổng.

Lý An mang theo vô vàn câu hỏi trong đầu, bị sồng sộc lôi đi, cổ tay vị Dương Siêu nắm chặt đau nhói.

“ Này này từ từ thôi, ta sắp mệt tới c·hết rồi.” Lý An thở hồng hộc, không thể không lên tiếng bảo bạn đi chậm lại. Hắn biết đối phuơng đã cố ý chậm bước chân rồi nhưng khổ nỗi thân thể của hắn thực sự quá yếu, mới đi bộ khoảng 50m thôi mà hắn đã thở hồng hộc, mặt đỏ ửng như quả ớt.

“ Cứ thế này thì ngày mai mới tới được nhà Vương trưởng thôn mất, thôi để tao cõng mày.” Dương Siêu sốt ruột dậm chân liên tục, cuối cùng hắn dứt khoát cúi xuống đế Lý An leo lên lưng rồi cõng bạn chạy băng băng, tộc độ so với lúc này nhanh hơn không biết nhiêu lần.

Lý An cảm thấy ngồi trên lưng của Dương Siêu rất sóc nảy, cảm giác giống như ruột gan phèo phổi sắp đổi chỗ cho nhau tới nơi nhưng chẳng còn cách nào khác, hắn đành cắn răng chịu đựng.

Từ khi xuyên không tới đây, hắn chỉ quanh quẩn trong nhà, cùng lắm là bước ra cổng mấy bước để ngắm nhìn Bạch Vân Giang cuồn cuộn nước chảy, đây là lần đầu tiên hắn thực sự rời khỏi nhà từ khi tới đây. Trên đường đi, dù thân thể đau nhức không thôi nhưng vẫn không thể ngăn hắn hứng thú bừng bừng quan sát đánh giá trên dưới Thạch Thôn.

Thạch Thôn cùng hình tượng một thôn quê nghèo thời cổ đại trong nhận thức của Lý An không khác nhau nhiều lắm. Hai bên trong đường đất duy nhất trong thôn là những ngôi nhà thấp bé, sập sệ nằm cách xa nhau. Những ngôi nhà ở đây đựng làm bằng cách dùng bùn trộn lẫn với rơm xây thành, mái nhà thì dùng lá cây cọ lớp lại, chiều cao bình thường đều không quá 2 m, từ mái xuống sàn đều óng lên một màu vàng ươm đẹp mắt. Phía trước những ngôi nhà trong thôn thường có một khoảng sân nhỏ, xung quanh có hàng rào tre khoanh lại, trước nhà hoặc trong trong sân thường trồng một cây cổ thụ cao lớn.

Con đường đất đã lâu năm không được tu sửa, nứt nẻ khắp nơi, lúc nắng nóng thì bụi vàng mịt mù không chịu nổi, mưa xuống một chút liền hoá thành đầm lầy. Trên đường, lá cây vàng úa phủ kín một lớp dài, động vật phóng uế bừa bãi khắp nơi, trong không khí lúc nào cũng có một mùi thum thủm rất khó chịu.

Bình minh mới ló dạng một nửa thôi nhưng người nhà nông thức dậy sớm, hàng rào tre thấp bé không thể che giấu được cảnh tượng ben trong, Lư Anh thấy được có người đàn ông râu quai nón vác lên lưới đánh cá chuẩn bị rời nhà, có người phụ nữ đang lúi húi vác chậu quần áo đi ra sông giặt,.. cuộc sống nông thôn nhàm chán đơn điệu, mỗi người đều vì mưu sinh mà tất bật vất vả.



Đi chừng độ hai khắc thời gian, Dương Siêu đã cõng được Lý An tới khoảng đất trống ở đầu làng. Khoảng đất chỉ rộng cỡ 50m, bề mặt được nhổ sạch cỏ, trung tâm trồng một cây đa già cao v·út, trong làng mỗi khi có việc gì trọng đại đều sẽ tổ chức ở chỗ này.

Bạch Vân Giang nằm cách nơi đây chỉ khoảng 100m, tiếng nước sông cuồn cuộn nghe rõ mồn một.

Nhưng thứ chân chính thu hút sự chú ý của Lý An đó chính là ngôi nhà cao lớn nằm bên cạnh khoảng đất rộng. Ngôi nhà ấy được xây bằng đá, cao khoảng 5m, mái được lớp bằng ngói màu nâu đen, xung quanh có một hàng rào đá cao hơn đầu người chặn lại tầm nhìn, đứng ở bên ngoài chỉ có thể thấy được mái ngói cong cong và phần trên của bức tường đá vững chãi.

Phạm vi của ngôi nhà chỉ sợ còn rộng hơn cả khu đất trống dưới chân, khó có thể tưởng tượng ở nơi nghèo khổ thế này lại xuất hiện một kiến trúc vững chãi và đẹp đẽ như vậy.

Lý An ngắn nhìn ngôi nhà một chốc rồi quay sang hỏi Dương Siêu: “ Đây chính là nhà của Vương trưởng thôn hay sao!”

“ Đúng vậy!” Dương Siêu gật đầu, đưa mắt nhìn những người xung quanh với ánh mắt thù địch.

Trời còn chưa sáng hẳn ấy vậy mà bên trong khoảng đất trống đã tụ tập hơn 50 người rồi làm cho Lý An càng tò mò trong lòng. Hiếm có dịp tụ tập đông người như này, Lý An hứng thú quan sát đám đông.



Người ở nơi này ăn mặc đa phần đều là quần áo may từ da thú, rất ít người có thể mặc quần áo vải, nam giới ở đây cắt tóc ngắn, mặc áo ngắn tới hông, mặc quần ngắn ngang đầu gối, chân đi giày rơm. Nữ giới thì tóc vấn cao lên đầu, mặc một đồ nửa áo nửa váy rộng thùng thình, chân váy chạm gót. Lý An đoán chừng đây chỉ là cách ăn mặc của dân chúng nghèo khổ, đoán chừng những người có tiền và địa vị sẽ ăn mặc khác.

Có lẽ bởi vì còn ngái ngủ cho nên đám người không nói chuyện nhiều, khoảng sân rộng rất yên tĩnh.

Dương Siêu yên lặng đứng chờ, Lý An thấy mệt quá cho nên ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc. Hôm nay là sinh nhật con gái Vương trưởng thôn, hắn đoán chừng đám người này tập trung ở đây là để tham gia tiệc sinh nhật đi.

Thời gian yên lặng trôi qua, mặt trời chậm rãi leo lên cao, chẳng mấy chốc đã giữa trưa. Trong khoảng thời gian này, Lý An ngoại trừ thấy một ít người mặc áo vải đi vào trong nhà của Vương trưởng thôn, ngoài ra không có chuyện gì nữa xảy ra, khoảng sân trống càng ngày càng đông nhưng tất cả chỉ có thể chán nản chờ đợi.

Giữa trưa, mặt trời ngự trị trên đỉnh đầu, Bạch Vân Giang ở ngoài xa lấp lánh chói mắt, đám người chen chúc nhau dưới bóng mát của cây đa già tránh nắng.

Lý An mồm miệng khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, khó chịu nói với Dương Siêu: “ Không phải ngươi còn sợ muộn hay sao? Chúng ta đã chờ mấy canh giờ rồi, rốt cuộc là ngươi muốn chờ cái gì?”

“ Chờ một chút nữa thì ngươi sẽ biết!” Dương Siêu hắc hắc cười, mồ trôi làm cho làn da đen bóng gần như toả sáng.

Đợi hắn vừa nói hết câu, hai cánh cửa lớn nhà Vương trưởng thôn chầm chậm mở ra, từ bên trong đi ra năm người, Lý An lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy quan sát năm người lạ mặt.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên thấp bé hơi mũm mĩm, râu mép để dài, trên thân mặc một bộ áo dài màu xanh, hông quấn đai ngọc, chân đi dày vải, trông khá giống cổ phục trung quốc thường thấy trên màn hình, đoán chừng đây chính là Vương trưởng thôn rồi.

Bên phải Vương trưởng thôn là một người phụ nữ trung niên có khuôn xinh đẹp, đáng tiếc đôi môi mỏng dính làm cả khuôn mặt tinh xảo trông có vẻ cay nghiệt, bà ta mặc một chiếc váy màu vàng, trên đầu cắm một cây trâm gỗ, môi đỏ như tô son, so với thôn phụ quê mùa thì đúng là một trời một vực. Bên trái Vương viên ngoại là một cô bé đoán chừng khoảng 12, 13 tuổi, hoạt bát đáng yêu, mặc một chiếc váy màu hồng thêu hình hoa đào, tóc dài được khéo léo buộc thành hai bím tóc nhỏ, cô bé lúc này đang tràn đầy yêu thích ngắm nghía con búp bê gỗ vừa được tặng.

Phía sau ba người là hai tên người hầu mặc áo da thú, bọn hắn tay cầm ô che cho ba vị chủ nhân đi trước, bản thân thì bị nắng rọi tới mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

“ Cách ăn mặc này khá giống cổ phục thường thấy trong phim hoa ngữ, nhưng chính xác là trang phục của thời đại nào thì không thể biết được!” Lý An hứng thú đánh giá năm người vừa xuất hiện, đúng là ở nơi nào cũng vậy, cuộc sống của người có tiền lúc nào cũng rất thoải mái.