Dị Giới Thương Nhân

Chương 5: Cướp bánh



Chương 5: Cướp bánh

Sự xuất hiện của năm người làm đám đông lộn xộn hẳn lên, bắt đầu có người chen lấn muốn tiến lên phía trước, mấy người phụ nữ chua ngoa lập tức mở miệng mắng sang sảng, khoảng đấy trống một giây trước còn yên tĩnh lập tức trở nền ầm ĩ.

Bởi vì tới sớm nên hai người Lý An đứng khá gần năm người Vương trưởng thôn, lúc năm người vừa xuất hiện, Dương Siêu liền nhanh tay nhanh chân kéo Lý An chạy tót lên hàng đầu tiên.

Đám người Vương trưởng thôn dừng lại cách đám thôn dân chừng 10 bước, nắng nóng giữa trưa làm cho cái mặt béo mập của y bóng nhẵn mồ hôi, y thở hồng hộc như con lợn xề lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa lau trán.

Vợ của Vương viên ngoại xinh đẹp yêu kiều, thấy thế cũng lấy ra một chiếc khăn lụa phụ chồng lau mồ hôi ở cổ, trong cặp mắt đẹp đầy tình chàng ý th·iếp làm Vương trưởng thôn vui vẻ cười to. Thực ra người phụ nữ này cũng không phải vợ cả của Vương trưởng thôn mà được lão chuộc thân đưa về nhà làm lẽ vào 3 năm trước, trước đây là hoa khôi của Vấn Nguyệt Lâu, một thanh lâu nổi tiếng trong huyện thành.

Vương trưởng thôn tên thật là Vương Tài, hắn sau khi nghỉ ngơi lấy hơi một chút thì vươn cao cổ hắng giọng với đám thôn dân đang chờ: “ Hôm nay là sinh nhật của Sương nhi, chúng ta sẽ phát bánh bột gạo như thường lệ. Các ngươi nên nhớ, đây là ân huệ mà Sương nhi ban cho các ngươi, trong lòng phải biết ơn, dù sau khi c·hết đi cũng phải nhớ kỹ ân huệ của nó.”

Vương Tài nói xong thì phất tay, cổ tay đeo một cái vòng vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phía sau hắn, hai người nhanh chóng từ chiếc gùi tre sau lưng lấy ra từng xấp từng xấp bánh gạo trắng muốt đưa cho chủ nhân của mình ở phía trước.

Lý An đứng cách đó không xa, thấy từng chiếc bánh bột gạo không nhịn được vô thức nuốt nước bọt một cái. Bình thường gia đình cùng khổ bọn hắn ăn đều là bánh bột ngô, nhìn từ bên ngoài đen đen nâu nâu như khúc than củi cháy, không chỉ vị nhạt nhẽo còn dễ bị ghẹn, tiêu hoá cũng khó khăn, dù sao ở thời hiện đại bột ngô cũng chỉ được dùng làm thức ăn của động vật. Còn bánh bột gạo thì khác, bánh này dùng bột gạo làm thành, mỏng dẹt, hình tròn, lớn chừng bàn tay, trắng muốt như bánh bao, bình thường người ta sẽ trộn lẫn một chút muối trắng vào đó, không chỉ mềm mại tơi xốp mà vị còn rất ngon, ăn vào vô cùng chắc bụng, thôn dân nghèo khó trong thôn bình thường chỉ có vào lúc lễ tết cúng bái mới được nếm thử một chút.

Đang lúc Lý An còn tưởng Vương viên ngoại sẽ từng chiếc một phát bánh cho đám thôn dân đang thi nhau nuốt nước bọt ừng ực thì một việc ngoài dự đoán của hắn đã xảy ra, Vương viên ngoại tay đẫm mồ hôi cầm chiếc bánh cao cao ném vào trong đám người đang chen chúc đứng cánh đó mười bước.



Bởi vì là người đứng ở hàng đầu, không biết may mắn thế nào là chiếc bánh ở trên không vẽ nên một đường cong hoàn hảo rồi rơi thẳng xuống đầu Lý An.

Bịch một tiếng! Chiếc bánh bột gạo quý giá như vàng đập vào ngực Lý An rồi rơi xuống mặt đất bên cạnh chân hắn làm một nhúm bụi vàng tung bay. Hắn vậy mà không đưa tay bắt lấy chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Chỉ trực chờ có như vậy, lập tức có một người phụ nữ đã luống tuổi, trên đầu có 3 phần tóc bạc lập tức chồm xuống như một con thú dữ, nhặt lấy chiếc bánh bột gạo ôm ghì trong trong lồng ngực, chiếc bánh vốn màu trắng lúc này đã lấm lem bùn đất và rác bẩn, bị siết tới biến dạng. Những người khác còn đang định ra tay đã không còn kịp, chỉ có thể ghen ghét nhìn chăm chăm người phụ nữ.

“ Ngươi bị ngu à! Miếng ăn tới miệng rồi mà còn không bắt được!” Dương Siêu mặt đỏ gay, tức giận vỗ vai Lý An một cái.

Lý An bị vỗ tới đau điếng, biết mình làm sai nên không dám cãi lại câu nào, biện minh: “ Lúc nãy đột nhiên ta đau đầu quá nên không phản ứng kịp, xin lỗi!”

Dương Siêu thở dài một cái, cơ hội tốt đẹp như vậy lại bay mất, nhưng cũng không còn cách nào khác hắn đành tập trung chú ý chờ đợi chiếc bánh tiếp theo được ném qua.

Lại một chiếc bánh nữa được ném đi qua, lần này là cô con gái Vương Bích Sương của Vương Tài ném. Thấy con gái yêu ném xong, Vương Tài lập tức vỗ tay khen hay rồi lại đưa cho cô bé một cái bánh gạo khác.

Lần này bánh gạo bay chếch sang hướng khác, Dương Siêu dù liều mạng chen lấn nhưng vẫn không cách nào chạm một ngón tay vào chứ đừng nói là lấy được. Đám người cứ theo chiếc bánh bay đi hướng nào là nháo nhào dồn sang bên đấy, hỗn loạn vô cùng, tiếng mắng chửi, tiếng kêu la inh ỏi.



Lý An vẫn thẫn người đứng yên tại chỗ, nhìn ba người nhà họ Vương đứng cách biệt hoàn toàn với đám thôn dân cách đó không xa. Vương Viên ngoại hắc hắc cười khoái trí, khuôn mặt béo mập chen chúc một chỗ. Vợ ông ta vốn là kỹ nữ, tay cầm một chiếc bánh khẽ nhào nặn tỏ vẻ chán ghét, cô bé Vương Bích Sương mới 11 tuổi, dưới sự khích lệ của cha gắng hết sức ném từng chiếc, từng chiếc bánh gạo đi xa, mỗi lần được phụ thân khen cô bé đều vui vẻ cười to, giọng cười khanh khách như chuông lạc.

Lại quay sang bên cạnh, hắn thấy người phụ nữ lúc nãy đoạt được chiếc bánh bột gạo rơi trúng đầu mình vẫn đang ngồi sõng soài dưới đất, cảnh giác nhìn quanh như sợ có ai c·ướp mất chiếc bánh đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, dính đầy cành cây và lá cây.

Bởi vì đứng rất gần, Lý An có thể rõ ràng nghe được bà ta đang vui mừng nói với cô con gái đứng bên cạnh, cô con gái cũng độ 10, 11 tuổi, cái đầu to quá khổ so với thân hình chỉ có da bọc xương, mặt mũi tèm nhem bụi bận.

“ Con gái nhìn này, mẫu thân lấy được một chiếc bánh bột gạo rồi! Lần này thì con tha hồ ăn cho thoả thích nhé! Thích không!” Người đàn bà ghì chặt chiếc bánh trong vòng tay, mỉm cười nói với con gái.

“ Dạ thích lắm!” Cô con gái nhìn chăm chăm chiếc bánh méo mó, mỉm cười rạng rõ, hai hàng răng vàng khè bẩn thỉu.

Một cảm xúc mãnh liệt xộc lên trong lòng Lý An, hắn vô thức siết chặt nắm đấm.

Đột nhiên, một bàn tay vỗ mạnh vào vai Lý An làm hắn chao đảo. Thì ra là Dương Siêu sau một hồi “ long tranh hổ đấu” trở về, đáng tiếc bởi vì xung quanh đa phẩn đều là người lớn, hắn một đứa con nít 11 tuổi dù có khoẻ mạnh thế nào cũng không đấu lại cho nên vẫn chưa c·ướp được chiếc bánh bột gạo nào.

“ Ngươi còn thẫn người ra đó làm gì? Chúng ta thân hình thấp bé cho nên rất khó có thể đoạt được bánh, ngươi mau ngồi lên cổ ta.” Nói xong Dương Siêu liền ngồi xuống để Lý An leo lên cổ hắn.



Bên kia, bánh bột gạo đã bị ba người nhà họ Vương ném đi gần hết.

Lý An hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ tới hình ảnh “ tỷ tỷ” hiểu chuyện của mình vì một bát canh măng mà khóc thút thít cả buổi, hắn cắn răng một cái leo lên đầu Dương Siêu.

Dương Siêu vóc dáng đã rất cao lớn rồi, Lý An ngồi lên phía trên thì có thể cao hơn những người xung quanh nửa cái đầu.

Cô bé Vương Bích Sương cầm trong tay một chiếc bánh bột gạo trắng muốt, đây đã là chiếc bánh cuối cùng rồi, đã có nhiều lần kinh nghiệm, cô bé khẽ vươn tay về phía sau rồi phát ra một tiếng hô trong trẻo đáng yêu, dùng hết một thân sức lực tý hon ném chiếc bánh lên thật cao.

Ánh mặt trời chói loá làm đám người không nhìn thấy bóng dáng chiếc bánh ở chỗ nào.

Bịch một tiếng! Lý An nghiên người quá mức cho nên rơi khỏi cổ của Dương Siêu, người sau cũng chếch choáng ngồi bệt xuống mặt đất.

“ Bắt được chưa?” Dương Siêu nóng nảy quay sang hỏi.

Lý An nằm sấp trên mặt đất, xương cốt toàn thân sắp bị đụng gãy tới nơi, đau điếng cả người. Nghe bạn hỏi, hăn có nén đau ngồi dậy, tay cầm chiếc bánh bột gạo méo mó quơ quơ, miệng mỉm cuời.

Nhưng ngoài dự đoán chính là hắn thấy khuôn mặt Dương Siêu hoảng hốt, y mở miệng muốn nói cái gì.

Chưa đợi Dương Siêu nói ra tiếng, một cánh tay đen nhẻm đã nhanh chóng vươn ra c·ướp lấy chiếc bánh bột gạo trong tay Lý An.

“ Dcm...!” Lý An đứng hình, quay phắt sang nhìn chỉ kịp thấy một bóng lưng đang chen lấn chạy đi, chẳng bao lâu đã mất dạng.