Dị Giới Thương Nhân

Chương 6: Tin dữ



Chương 6: Tin dữ

Bầu trời xanh ngắt vạn dặm không mây, không khí oi nóng, lá cây Nhu già trước của nhà Lý An đã mềm oặt xuống như bột. Phương xa, Bạch Vân Giang lấp lánh như con rắn bạc, ngoằn nghèo bò ra mãi xa.

Lý An ngồi tên lưng Dương Siêu, chăm chú đánh giá gốc cây Nhu.

Cây Nhu có thân cây lớn, lá có ba cạnh, to hơn bàn tay trẻ con một chút, cây không mọc hoa, mùa thu lá cây sẽ chuyển sang màu đỏ rất đẹp. Kiếp trước Lý An chưa thấy qua loài cây này bao giờ, đoán chừng chỉ có ở nơi này mới có.

Một đặc điểm rất thú vị nữa của loài cây Nhu này chính là gỗ của nó rất nhẹ, một khúc gỗ lớn như cái bàn chỉ nặng cỡ 1, 2 cân mà thôi, dù ốm yếu như Lý An hắn cũng có thể khuân vác dễ dàng.

“ Mệt mỏi cả buổi cuối cùng chẳng được cái gì! Tất cả là tại tên vụng về nhà ngươi.” Dương Siêu ngồi xuống cho Lý An leo xuống rồi khó chịu ra mặt mắng, hắn sau một sáng lặn lộn thì cả người đã đầy bụi bẩn.

“ Ta đã xin lỗi không biết bao nhiêu lần rồi mà! Đợi khi nào ta phát tài sẽ làm một ngọn núi bánh bột gạo cho người nằm ngủ ở bên trên.” Lý An đuối lý nhưng vẫn cứng miệng, tỏ vẻ không để ý chút nào.

Đoạn nói xong cũng không đợi Dương Siêu trả lời đã quay người đi vào nhà.

“ Hừ! Đợi ngươi có tiền mua nhiêu bánh bột gạo như vậy thì ta đã lấy được Vương tiểu thư rồi.” Dương Siêu hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, quay người trở về nhà, hắn thực sự không có thâm trạng vào nhà Lý An ngồi chơi nữa rồi.

Lý An trong lòng thấy rất có lỗi với người bạn thật thà này nhưng chẳng còn cách nào, chỉ có thể nhớ kỹ chuyện này trong lòng, hắn đẩy tấm phên tre dùng làm cửa ra thì thấy Lý Tiểu Hoa và Ngũ Nương đang ngồi ở trong sân.



Ngũ Nương vừa đưa Lý Tiểu Hoa ra bờ sông tắm rửa về, trên người cô bé lúc này chỉ mặc một chiếc quần được sắn cao, lớp bụi bẩn không biết tích tụ bao nhiêu năm tháng đã được rửa sạch, đầu tóc ướt sũng đang được Ngũ Nương rũ cho khô nước.

Lý An nhìn thấy rõ khung xương của cô bé, trên người cô dường như chỉ có một lớp da bọc lên xương, mấy chiếc xương sườn trông như sắp chọc thủng da ngực chui ra tới nơi. Đã 12 tuổi rồi nhưng Lý Tiểu Hoa chỉ trông như vừa lên 7, lên 8, cao chưa tới 1m.

Thấy Lý An về, Lý Tiểu Hoa vui mừng hớn hở: “ Đệ đi c·ướp bánh bột gạo đúng không? Có c·ướp được chiếc nào không.”

Giọng cô bế tràn đầy mong chờ, ánh mắt giống như đang cầu xin làm cho Lý An mãi mới lắc đầu một cái, trong lòng càng hối hận vì mình đã bỏ lỡ mất hai chiếc bánh bột gạo.

Lý Tiểu Hoa đầu tiên là ỉu xìu thở dài một cái như bà lão, rồi cô nhanh chóng đứng dậy mặc áo vào rồi vào trong nhà lấy ra cái sọt tre mà cô vẫn hay dùng để đựng củi.

Lý An cúi người nhìn vào trong sọt tre, thấy đáy sọt có đựng 3 quả chuối rùng lớn bằng 2 ngón tay, vỏ chuối vàng ươm trông rất đẹp mắt.

“ Đệ đừng buồn, dù là người lớn cũng khó c·ướp được bánh bột gạo huống chi là đệ. Hôm nay bọn ta lên núi chặt củi tìm được một buồng chuối rừng đã chín, đáng tiếc quả chuối đã bị dơi ăn hơn nửa rồi, ta chỉ được chia 3 quả thôi đệ mau ăn đi.” Lý Tiểu Hoa vừa lấy một quả chuối đưa cho Lý An, một bên lấy ra một quả đưa cho Ngũ Nương.

Ngũ Nương mới đầu nói là không thích ăn, nhất quyết từ chối nhưng dưới sự nài nỉ của Lý Tiểu Hoa cuối cùng vẫn phải ăn nửa trái. Lý Tiểu Hoa sau khi phân phát xong thì bẻ đôi quả chuối của mình, một mùi hương thơm ngọt xộc lên vào mũi, cô bé cười híp cả mắt lại, tiếng cười khanh khác vang khắp căn nhà nghèo khổ cùng cực.

Ngũ Nương cũng nếm thử một chút rồi nhét phần còn lại vào tay con gái, quay vào nhà chuẩn bị bữa trưa. Bởi vì thời tiết nắng nóng nên một nhà ba người ngồi dưới gốc cây Nhu ăn cho mát, bữa ăn chỉ có 2 cái bánh bột ngô màu nâu xỉn và một bát canh lá khoai dựng trong cái bát mẻ, bữa ăn nhà nghèo cũng chỉ có vậy.



Lý An vẫn chưa bóc quả chuối của mình, sau khi ngồi xuống bàn thì ném nó sang cho Lý Tiểu Hoa, cô bé theo phản xạ đưa tay bắt lấy.

“ Tỷ ăn đi, đệ không thích thứ này đâu, vừa chua vừa chát.” Lý An tỏ vẻ chán ghét, hai hàng lông mày nhăn tít nói.

Lý Tiểu Hoa khó hiểu nhìn đệ đệ của mình, tên ngốc này không khỏi cũng quá ngốc đi, quả chuối ngon nhất mà cũng không thèm ăn. Hừ! Tên ngốc ngươi không ăn thì càng tốt, một mình ta ăn hết. Nghĩ tới đây cô bé vui vẻ bóc quả chuối ra ăn, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.

“ Nhị Ngưu mau ăn đi con, con vừa ốm dậy còn yếu cho nên không thể để đói bụng được.” Ngũ Nương cầm một chiếc bánh ngô để trước mặt Lý An, tay kia đẩy bát canh lá khoai tới bên cạnh, giọng nói đầy yêu thương.

Lý Tiểu Hoa đang mải mê với quả chuối rừng, không để ý mẫu thân lại thiện vị đứa em trai, vui vẻ cười khúc khích. Ngũ Nương thấy thế trìu mến xoa đầu đứa con gái, xé miếng bánh bột ngô còn lại thành 2 phần, phần lớn thì đưa cho con gái, phần nhỏ bằng đầu ngón tay thì về phần mình, cũng hiếm có mỉm cười.

Dưới gốc cây Nhu, gió thổi hiu hiu, tiếng cười nói của người nhà trầm bổng trôi đi xa.

Lý An cầm chiếc bánh bột ngô, nhai mấy miếng chỉ thấy nghèn nghẹn ở cổ, hắn quay mặt đi nhìn ra Bạch Vân Giang xa xa, cố không để “ người nhà ” thấy hai giọt nước mắt lấp lánh.

Ăn xong bữa trưa, ba người vào trong nhà nằm nghỉ, chỉ là vừa đặt lưng xuống giường chưa được bao lâu thì bên ngoài đã có tiếng người sồng xộc chạy tới.

Khi người kia còn cách nhà hơn 300m thì Lý An đã nghe được tiếng bước chân của kẻ lạ mặt, ngoài ra còn có tiếng kim loại v·a c·hạm kêu lẻng xẻng, hắn nhanh chóng đi ra sân xem có chuyện gì.



Đứng trong sân, đưa tay lên trán che cho khỏi nắng, hắn có thể thấy rõ cách đó hơn 200m có một người đàn ông tầm tứ tuần, râu ria xồm soàm, hai mắt vằn tia máu đang hồng hộc chạy tới. Trên người y có mùi máu tanh rất nồng làm Lý An có một dự cảm bất an trong lòng.

Từ sau khi xuyên không tới đây, Lý An phát giác ra bản thân có một khả năng rất thần kỳ, ngũ giác của hắn n·hạy c·ảm hơn hẳn người bình thường rất nhiều. Ngũ giác bao gồm: Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác, ban đêm dù trời không trăng nhưng vẫn có thể quan sát rõ đường đi, con muỗi vo ve cách đó mấy chục bước có thể nghe thấy tiếng đập cánh, hương hoa bên bờ Bạch Vân Giang theo gió thoảng tới có thể nghe thấy, làn da có thể cảm nhận được không khí lưu động, lưỡi có thể nếm ra vị khác nhau của nước sông, đây tuyệt đối không phải điều mà người bình thường có thể làm được.

Lý An sau khi phát hiện “ siêu năng lực” này của bản thân thì rất vui vẻ, đây cũng chính là hy vọng để hắn có thể trở mình ở thế giới mới này. Chỉ là không biết siêu năng lực này là do Lý Ngưu có từ trước hay sao khi Lý An xuyên không tới mới có được, chỉ là dù như thế nào cũng không quan trọng.

Chỉ là để làm sao lợi dụng siêu năng lực trời ban này để xoay chuyển cảnh sinh hoạt nghèo khổ trong nhà thì hắn vẫn không nghĩ ra cách nào khả thi, trước mắt chỉ có thể đến bước nào tính bước đó.

Người đàn ông tức tốc chạy tới trước cửa nhà Lý An, chống đầu gối thở hồng hộc một chốc, hắn không để ý tới Lý An đứng trước mặt mà ngửa cổ vào trong nhà hét toáng lên: “ Ngũ... ngũ.. ngũ... nương..! Không xon..g.. khô..ng...xong...!”

Lại gần, Lý An có thể thấy gõ bả vai người này có một vết cào đầm đìa máu trông rất đáng sợ, hơi thở dài ngắn không đều, tim đập nhanh mà không có lực, có thể thấy được hắn đã rất suy yếu rồi.

Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa cũng bị tiếng động làm bật tỉnh, vội vàng chạy ra cửa. Hai người nhận ra người đàn ông trung niên tên là Vạn Cường, là thợ săn hay cùng đi săn với Lý Đại.

Ngũ Nương nghĩ tới cái gì, mặt trắng bệch: “ Cường thúc, có chuyện gì, sao thúc lại b·ị t·hương nặng như vậy?”

Vạn Cường dứt khoát ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc một lúc lâu mới có sức trả lời, giọng nói đầy bi thương: “ Chúng ta.. chúng ta.. ở trong núi gặp phải lão hổ, Lý Đại bị hổ vồ c·hết rồi.”

Lời nói ra khỏi miệng như sét đánh ngang tai, Ngũ Nương lập tức ngã ra đất, khóc nấc lên từng đợt. Lý Tiểu Hoa thững thờ chốc lát, lập tức nước mắt trào ra, hai tay ôm cổ giống như không thể thở được.

“ Lý Đại? Là phụ thân kiếp này của mình hay sao? C·hết rồi!” Lý An chậm rãi phân tích câu nói vừa nghe được, thân hình c·hết đứng tại chỗ.