Dị Giới Thương Nhân

Chương 7: Chiêu hồn



Chương 7: Chiêu hồn

Tin tức Lý Đại c·hết giống như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim của người Lý gia, cú bóp đột ngột, mạnh mẽ làm bọn hắn không thở nổi.

Tổ đội săn của Lý Đại gồm có 5 người, ấy vậy mà ngoài trừ Vạn Cường thân hình thấp lùn ra thì còn lại bốn người đều c·hết thảm, h·ung t·hủ là một con hổ già cao hơn 2m. Lúc đó đội săn đang lần theo dấu vết của một con hươu sao thì đột nhiên bị lão hổ từ trong bụi rậm lao ra tập kích, Vạn Cường bởi vì là người đi trước dò đường cho nên may mắn thoát một kiếp, bốn người còn lại không được may mắn như vậy, tất cả đều bỏ mạng trong miệng hổ, tới t·hi t·hể cũng không thu về được.

Đi săn vốn dĩ là một nghề rất nguy hiểm, đa phần thời gian đều là người săn thú nhưng có đôi lúc lại là thú săn ngược lại người, mỗi năm đều có n·gười c·hết. Tuy nhiên một lúc c·hết liền 4 tên thợ săn như thế này thực sự hiếm thấy, tin tức này làm cho trên dưới Thạch Thôn chấn động một phen.

Vạn Cường tuy không thể mang về t·hi t·hể của bốn người đồng đội nhưng sau khi lão hổ rời đi, hắn đã quay trở lại hiện trường nhặt đồ đạc của bốn người thợ săn xấu số đưa về cho gia đình. Lúc Ngũ Nương hai tay run run nhận lấy chiếc cung tên của Lý Đại nhuốm đỏ máu từ tay Vạn Cường, người phụ nữ khổ cực nửa đời người không chịu nổi đả kích nữa đã ngất xỉu tại chỗ.

Lý An và Lý Tiểu Hoa vội vàng đỡ mẫu thân vào trong nhà, Lý Tiểu Hoa nhanh chóng chạy đi múc một gáo nước đưa tới, Lý An khó khăn cạy miệng Ngũ Nương ra đút cho bà từng ngụm nhỏ.

Vạn Cường bởi vì còn có v·ết t·hương do hổ cào trên vai, thêm nữa hắn còn phải đi thông báo tin dữ cho nhà một người thợ săn nữa cho nên vội vã rời đi y như cách hắn vội vã tới, chỉ có tin dữ do hắn mang tới là ở mãi với những người Lý gia.

Một đêm qua đi trong đau khổ mà nước mắt, tới sáng ngày hôm sau Ngũ Nương mới tỉnh dậy.

Lúc Ngũ Nương tỉnh dậy, bên cạnh, Lý Tiểu Hoa đã nằm ngủ trên đất từ lúc nào, chỉ có Lý An đang ngồi dựa vào tường, đôi mắt sáng rõ chăm chú nhìn người đàn bà.



“ An nhi! Phụ thân của con c·hết rồi, nhà chúng ta sau này phải biết làm sao đây.” Ngũ Nương nói với giọng đứt quãng, vô lực.

Lý An ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Ngũ Nương, khẽ nắm lấy đôi tay xương xẩu của người đàn bà số khổ: “ Mẫu thân đừng khóc, sau này Lý gia sẽ do con gánh vách thay phụ thân.”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi giọng nói điềm tĩnh, chắc nịch của người con trai 10 tuổi, Ngũ Nương ngừng khóc, hai mắt thẫn thờ nhìn bộ quần áo của người chồng đã rời đi đang treo trên tường. Dưới chân tường là chiếc cung tên đã cũ, thân cung lấm tấm những chấm máu đỏ tươi chói mắt, đây chính là chiếc cung tên đã theo Lý Đại săn bắn hơn 20 chục năm, tới bây giờ vật còn nhưng người đã mất.

Ngũ Nương đứng đậy nhặt lên cây xung, siết chặt thân cung được cuốn vải vụn trong tay, bà thần thờ đi ra cửa.

“ Mẫu thân muốn đi đâu? Cơ thể người vẫn chưa khoẻ.” Lý An lo lắng đi theo bên cạnh, không đoán người mẫu thân muốn làm cái gì.

“ Ta phải đi bán chiếc cung này, lấy tiền để làm lễ chiêu hồn và ma chay cho phụ thân của con.” Ngũ Nương dừng bước trả lời.

“ Nhưng không phải t·hi t·hể của cha không được tìm thấy thấy sao? Tại sao lại phải bán cả cây cung này để làm lễ chiêu hồn, trong nhà chúng ta không có tiền, bây giờ phụ thân đã mất rồi, chúng ta càng phải tiết kiệm tiền để sinh sống mới đúng.” Lý An do dự một chút, cuối cùng vẫn là thẳng thắng nói ra quan điểm của mình.

Người c·hết thì cũng đ·ã c·hết, còn người sống thì bắt buộc phải tiếp tục sống, trong nhân sinh quan của một người hiện đại như Lý An, không thể nào vì n·gười c·hết mà hao phí tiền của rồi làm người sống c·hết đói được.

Ngũ Nương hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ứa ra thành dòng, bà đột nhiên vung tay tát con trai một cái đau điếng, khóc nấc lên mắng: “ Đồ bất hiếu! Phụ thân ngươi làm lụng cả đời nuôi cả nhà, bây giờ c·hết nơi xa nhà, nếu như không làm lễ chiêu hồn, ma chay cho đàng hoàng, chẳng nhẽ để cho y trở thành cô hồn dã quỷ lang thang nơi rừng thiêng nước độc, không được về nhà gặp mặt người thân lần cuối, mãi mãi không được siêu sinh.”



Nói xong Ngũ Nương dứt khoát quay người rời đi, tấm lưng vốn đã còng giống như càng còng xuống tới không chịu nổi.

Lý An một tay ôm má, đứng yên tại chỗ. Từ lúc tới đây hắn tiếp xúc với Lý Đại chỉ có nửa ngày mà thôi, nói không được mấy câu, tình cảm cũng không có chút nào, cho nên có lẽ hắn không thể nào hiểu được tình cảm của người vợ đã cùng đầu ấp tay gối với y mấy chục năm.

Động tĩnh bên ngoài đã làm cho Lý Tiểu Hoa thức dậy, cô bé thường ngày già dặn hiểu chuyện là vậy nhưng lúc này lại nằm dưới đất khóc nấc lên, người co lại thành một đoàn.

Lý An thở ra một hơi thật dài, cúi người vuốt lưng cô bé thay lời an ủi. Thực sự mà nói, nơi này không phải gia đình của hắn, hắn cũng không phải là Lý Nhị Ngưu cho nên đối với việc Lý Đại c·hết thảm không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng nhìn hai người thân đã ở cùng hơn tuần lễ đau đớn khôn nguôi như vậy, hắn vẫn cảm thấy khó thở.

Lý Tiểu Hoa đột niên vùng ra khỏi cánh tay của Lý An, cô bé mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi dính khắp mặt mũi, hét lớn: “ Là tại đệ, tất cả là tại đệ. Nếu không phải đai phu nói bệnh của đệ cần có nhân sâm trăm năm mới có thể chữa khỏi thì phụ thân đã không mạo hiểm đi sâu vào trong núi như vậy. Tất cả là tại đệ, tại đệ mà phụ thân mới bị hổ ăn mất.”

Nói xong Lý Tiểu Hoa lại oà khóc nức nở, chạy vội ra cửa.

Lúc Lý An đuổi kịp ra cửa thì cô bé đã chạy mất dạng sau hàng rào tre lùn tịt bao quanh ngôi nhà. Cả ngôi nhà sập sệ với đây còn văng vẳng tiếng nói cười trong chớp mắt liền chỉ còn một mình Lư Anh cùng với dư âm của những tiếng mắng chửi, tiếng khóc nấc nghẹn ngào.



Lý An thững thờ đứng ở cửa một lúc lâu rồi quay vào trong phòng ngủ, trên chiếc bàn thấp bé giữa phòng là 2 chiếc bánh bột ngô cùng một củ khoai núi nướng do hắn chuẩn bị từ sáng sớm.

Trưa hôm đó, Ngũ Nương trở về, trong túi mang theo 20 đồng tiền, cây cung cũ kỹ sử dụng lâu năm chỉ bán được giá ấy. Bà nhanh chóng dùng số tiền đó mua về một con gà trống, 3 cái bánh bột gạo làm thành một mâm đồ cúng thịnh soạn, cộng thêm nửa que hương đã cháy dở cắm vào trong chiếc bát đựng đầy cát sông, mời một thầy cúng ở trong huyện thành.

Tối hôm đó, trong khoảng sân nhà họ Lý sác sơ lá rụng, gió đêm quất vào mặt đau rát, giữa sân đặt một chiếc bàn, trên bàn có một con gà luộc và 3 chiếc bánh bột gạo, phía trên có một cái chén mẻ dựng đầy cát, thẳng đứng cắm một cây hương chỉ còn có một nửa. Phía trước bàn cúng, một bà lão lưng còng tóc trắng xoá, mặc một chiếc áo khoác màu tím có hoa văn đầu rồng, tay cầm một chiếc cờ chiêu hồn trắng đen hai màu đang nhảy một vũ điệu kỳ quái, miệng thỉnh thoảng lại hú lên như điên dại.

Nhảy một lúc lâu, bà thầy cúng đừng bước, cầm chiếc hồ lô bên hông uống một ngụm nước rồi ngửa đầu phun ra một ngọn lửa dài chừng 1 m, ánh lửa đỏ rực chói mắt trong đêm tối giống như một ngọn đèn kêu gọi những cô hồn dã quỷ ở phương xa trở về.

Bà thầy cúng cuối cùng cũng làm xong nghi lễ tiêu tốn tuổi thọ của bản thân này, thở phào giao phó với gia chủ mấy câu rồi thoải mái nhận từ bàn tay gầy guộc đen nhẻm của người phụ nữa thôn quê nhận lấy 10 đồng tiền. Chẳng bao lâu sau bà ta đã cùng với người hầu rời khỏi căn nhà nghèo khổ này, miệng luôn mồm nói chuyện với âm hồn n·gười đ·ã k·huất vừa được gọi trở về.

Trước khi đi, tên người hầu còn nhanh tay thu lấy mất con gà luộc và ba chiếc bánh bột gạo, bảo rằng đây là đồ người âm đã ăn rồi, người sống không thể đụng vào được nữa nên đem đi.

Ngũ Nương xúc động vô cùng, quỳ dưới đất mà lạy, khóc lóc: “ Phu quân ơi là phu quân, sao ngươi nỡ lòng nào bỏ lại vợ con mà đi trước……….”

Bên cạnh nàng, Lý Tiểu Hoa cùng quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe nhìn chiếc bàn trống rỗng, cô bé đã không còn sức mà khóc lóc gào thét nữa rồi.

Lý An đứng ở cửa nhà, nhìn hết quang cảnh vào trong mắt, hắn thở dài một cái rồi quay vào trong nhà. Ở nơi nào cũng vật, thời đại nào cũng vậy, luôn có những kẻ mang hình người mà dạ sói, lợi dụng bất hạnh của người khác mà kiếm chác tới béo núc.

Dù đã quay ngươi đi nhưng hắn vẫn nghe rõ tiếng bà thấy cúng đang cùng với người hầu cười ru rú như điên, bọn hắn bắt đầu bàn nhau chia 10 đồng tiền và đồ cúng như thế nào. Tên người hầu được phân tới 2 cái cánh của con gà luộc, không kịp chờ mà ăn ngấu nghiến, tiếng nhóp nhép vọng thẳng vào tai Lý An như tiếng quỷ khiếu.

“ Khà… khà… Lại lừa được một con mụ vừa mất chồng. Có 10 đồng bạc này ta có thể mua được một đứa người hầu.” Bà thầy cúng khạc khạc cười, không hề cố kỵ.

Tên người hầu xum xoe bảo phải, mắt vẫn láo liếc nhìn con gà trong tay bà thấy cúng.