Dị Giới Thương Nhân

Chương 8: Nước lũ dâng cao



Chương 8: Nước lũ dâng cao

Sau khi mời thầy cúng gọi hồn của chồng từ rừng sâu nước độc trở về, Ngũ Nương lấy chiếc áo cũ chồng hay mặc đặt trên bàn cúng cho linh hồn của Lý Đại nhập vào đấy sau đó coi chiếc áo đó như t·hi t·hể n·gười đ·ã k·huất, dùng chiếu cói cuốn lại để ở giữa nhà, chuẩn bị ngày mai đem đi chôn.

Lý Tiểu Hoa cầm chiếc bát mẻ đựng đầy cát, bên trong cắm nửa cây hương cháy dở đặt xuống trước “ t·hi t·hể” của cha. Nàng cẩn thận thổi bùng que thổi lửa rồi châm hương, đoá đáo tia lửa như đàn đom đóm bùng lên rồi nhanh chóng tắt ngụm, đầu que hương chỉ còn dài bằng gang tay bắt lửa, sáng bùng lên, một mùi hương thoang thoảng bao trùm lấy ngôi nhà cùng khổ.

Hương ở thời đại này là một thứ xa xỉ phẩm, bình thường chỉ có người có tiền mới có thể xử dụng được, để có thể mua được nửa cây hương cháy dở này, Ngũ Nương đã tiêu phí mất 3 đồng tiền.

Nên biết 3 đồng tiền đã đủ cho một nhà ba người Lý gia sinh hoạt trong một tuần rồi, đối với những người dân nghèo khổ thì đây tuyệt đối là số tiền trên trời.

Nhưng đối diện với người thân vừa mất đi, không chỉ Ngũ Nương mà tất cả mọi người đều không còn quan tâm được tới chút tiền này nữa, bọn hắn thẳng tay tiêu pha số tiền mà bọn hắn mất cả đời dành dụm, không hề do dự.

Ngũ Nương sau khi vái “ t·hi t·hể” chồng ba cái rồi quay sang bảo các con vái, nam 5 nữ 3, đấy là quy tắc vái lạy ở nơi này, Lý An cung kính quỳ dưới đất, hướng bộ quần áo đã được “ nhập hồn” lạy 5 lạy.

Khi hắn đứng dậy, Ngũ Nương mặt không còn giọt máu, hai mắt đỏ lừ khẽ nắm lấy cánh tay hắn, bà khàn giọng: “ Nhị Ngưu à! Lúc sáng ta đánh con có đau không? Con đừng trách người phụ nữ số khổ này nhé, cha con c·hết làm cho ta quẫn trí mất rồi! Sao ta lại có thể đánh con trai yêu quý của mình như vậy được cơ chứ! Là ta bị điên, ta bị điên rồi.”

Vừa nói, bà vừa dùng tay phải tát liên tục mà mặt mình, từng tiếng bốp chát văng vẳng rất xa trong bóng tối đen nghịt ở ngoài cửa, bà không hề nương tay chút nào, tát chính bản thân mình mạnh hơn lúc lát Lý An lúc sáng nhiều.



Người phụ nữ này có lẽ đang hận ông trời sinh ra bọn hắn đã số khổ, hận con hổ đã ăn tươi nuốt sống người chồng thân thương, hận chính bản thân mình vô dụng chẳng thể ở bên chồng lúc t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, bao nhiêu uất ức bi phẫn cứ thế dồn vào bàn tay nứt nẻ vì lao đồng quanh năm, giáng từng cú tát đau điếng xuống khôn mặt xương xẩu đen nhẻm.

Lý Tiểu Hoa đang quỳ lạy cha thấy thế khóc toáng lên, tiếng khóc xé gan xé ruột.

Chát.... chát.... chát......

Từng chiếc vỗ mặt chát chúa vang lên như trống dồn, Lý An đột nhiên dùng hai tay liên tục tát thật mạnh vào mặt mình, mỗi cú tát đều để lại một hình bàn tay đỏ lừng bên má. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn tự đánh mình dã man như vậy.

Ngũ Nương cả kinh, quên cả tự đánh chính mình, vội vàng ngăn con trai lại, giọng đau khổ: “ Nhị Ngưu, con ơi! Sao con lại làm như vậy? Con có lỗi gì mà phải tự h·ành h·ạ bản thân mình như thế chứ.”

“ Vậy mẹ có lỗi gì chứ?” Lý An dừng tay, ôm lấy người mẹ đang run rẩy.

“ Bây giờ phụ thân đã không còn rồi, mẫu thân phải chăm sóc cho con và tỷ tỷ, nhất định không được tự mình làm khổ mình như vậy.” Lý An lắc đầu, cười ngặt nghẽo. Đoạn nói xong hắn đi xuống khu bếp bê lên 2 chiếc bánh bột ngô màu nêu đen, nhét vào tay Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa.

“ Phụ thân đã đi rồi nhưng chúng ta vẫn còn sống, nếu vậy thì phải sống cho tốt! Nếu không linh hồn phụ thân trên cao thấy được mọi người khóc lóc thê thảm như lúc này chắc chắn sẽ người sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp, sống một kiếp người tốt đẹp hơn.” Lý An nhìn hai người, chậm chậm nói.



Lý Tiểu Hoa cắn chặt môi, cố hết sức nín khóc.

Ngũ Nương nhìn người con trai cao chưa tới ngực mình, lần đầu tiên cảm thấy con mình đã trưởng thành lúc nào không hay.

Thiếu vắng mất người trụ cột trong gia đình, cuộc sống của ba người nhà họ Lý trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Ngũ Nương ngoại trừ hàng ngày đan lưới đánh cá đổi lấy tiền, đêm về còn phải đi đào khoai núi ở dãy núi phía sau thôn, Lý Tiểu Hoa gánh củi cũng nhiều hơn gấp đôi, đêm về hai bờ vai gầy yếu đều đau tới tái xanh mặt mày.

Lý An sau khi tuyên bố sẽ gánh vác Lý gia thì vẫn sống vô dụng như vậy, ngoại trừ mỗi ngày cố gắng đan thêm một cái chiếu cói ra thì không làm được cái gì khác. Thường ngày, hắn vẫn luôn trăn trở suy nghĩ làm sao để có thể giúp gia đình thoát khỏi cảnh khốn cùng này nhưng hết cách, một kẻ đi bộ mấy bước liền thở hồng hộc như hắn thì có khác nào chứ.

Tháng sáu trôi qua trong những tiếng khóc và giọt mồ hôi của ba người Lý gia như vậy, tháng bảy tới kéo theo những cơn mưa dài đằng đẵng, kéo theo những biển mây đen xì cuồn cuộn che khuất cả ánh mặt trời.

Một tháng sau khi Lý Đại c·hết, cũng có nghĩa là giữa tháng bảy, một cơn bão đổ ập xuống đầu người dân trong Thạch Thôn. Một cơn mưa như trút kéo dài nhiều tuần lễ mà vẫn không có dấu hiệu muốn dừng, mỗi ngày mây đen che kín trời, gió giật từng cơn khủng kh·iếp, nhiều lúc không thể nào phân biệt rõ được là ngày hay đêm.

Nước sông Bạch Vân Giang dâng cao nhanh như thổi, chẳng bao lâu nước đã tràn bờ, Thạch Thôn bị nhấn chìm trong dòng n·ước l·ũ đục ngầu không chịu nổi.

Lý An sờ tay bào bức tường đất nhà mình, tấm phên tre bạc màu dùng làm cửu không chắn được gió lạnh thốc từ bên ngoài vào, gió cuốn theo nước mưa lạnh lẽo thốc vào mặt hắn đau như đao cắt.



Bên cạnh, từng giọt từng giọt nước mưa len lỏi qua mái nhà lớp bằng lá cọ, tí tách nhỏ xuống thành dòng. Sàn nhà không lát đá, gặp nước mưa liền trở nên lầy lội như bùn, thành thử ở trong nhà mà không khác ở bên ngoài là bao nhiêu.

“ Nếu gió bão vẫn cứ tiếp tục như thế này thì căn nhà này sẽ không chịu được bao lâu nữa.” Lý An miết bức tường chủ yếu làm từ đất trộn lẫn rơm rạ đã mền ra trông thấy, nhíu mày. Thú thực mà nói, căn nhà tạm bợ này có thể chống trọi gió bão tới tận bây giờ đã là ngoài dự đoán của hắn lắm rồi.

Đúng lúc này Lý Tiểu Hoa chạy từ bên ngoài trở về, cô bé không mặc áo tơi cũng không đội mũ, thân mình ướt như chuột lột. Tuy vậy khuôn mặt cô bé vẫn tươi cười như hoa, tay phải cầm một con cá rô lớn chừng nửa bàn tay quơ quơ trước mặt, tỏ ra vẻ tự hào lắm. Tay trái cô vẫn cầm chiếc nơm tre do phụ thân đã mất làm vào m·ùa l·ũ năm ngoái.

Lý An mỉm cười, giúp cô bé rũ tóc cho mau khô, nói: “ Lại bắt được cá à! Tỷ lợi hại thực sự, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành người đánh cá giỏi.”

“ Hừ! Tất nhiên là lợi hại rồi! Bọn tiểu Bình, tiểu Hoa lội nước ở đầu thôn sáng giờ mà không bắt được con cá nào kia kìa. Nước lũ đã dâng tới nhà Chương thúc rồi, bắt cá cũng dễ dàng hơn nhiều lắm.” Lý Tiểu Hoa vui vẻ nói, đối với cô bé thì cơn m·ưa b·ão không hề đáng sợ chút nào.

Lý An nhớ lại vị trí của nhà Chương thúc, biết nước sông Bạch Vân đã nhấm chìm hơn nửa Thạch Thôn rồi, đoán chừng chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đem nhà hắn nhấn chìm. Trời m·ưa b·ão liên miên như thế này, công việc đan lưới cá của Ngũ Nương đã không thể đều đặn làm được, cũng không thể lên núi đào khoai núi, Lý Tiểu Hoa cũng không thể đi chặt củi, cũng không có cỏ cói phơi khô cho hắn bện chiếu bán lấy tiền, cơn mưa làm cho mọi nguồn thu của Lý gia biến mất.

Đã một ngày rồi Lý An chưa có chút nào vào bụng, Ngũ Nương đi ra ngoài phụ giúp người ta đánh cá để đổi lấy đầu cá ngươi ta vứt đi từ hôm qua vẫn chưa trở về. Tình cảnh của ba người Lý gia đang rất gay go, trong nhà từ lâu đã không còn chút lượng thực nào.

Nhưng tất cả những điều đó không làm Lý Tiểu Hoa buồn bã chút nào, cô bé trang hân hoan trong niềm vui bắt được con cá rô. Sau khi giao con cá rô cho Lý An xử lý, cô bé lại háo hức vô cùng chạy ra ngoài, quyết tâm phải bắt được con cá lớn hơn.

Lý An mỉm cười, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài mênh mông biển nước, những ngôi nhà thấp bé trong Thạch Thôn như những cái xác tiêu điều núp mình dưới màn nước trắng xoá, trong thôn đã ngập gần hết, có chỗ đã cao tới cổ người trưởng thành rồi, đâu đâu cũng chỉ thấy mặt nước đục ngầu màu đất. Ngoài xa, đã không còn phân biệt được đâu là Bạch Vân Giang, đâu là mặt đất, nước thêng thang mãi tới chân trời.

Cơn mưa xối xả vẫn không có dấu hiệu đuối sức, hạt mưa to tròn như đầu, nghiêng nghiêng đập vào mái nhà, vào cành cây, vào mặt đất, tiếng hạt mưa nổ tung dồn dã như pháo nổ. Trên không, mây đen cuồn cuộn như che dấu con quái vật từ thời thượng cổ, những tia sét xanh lè vằn vèo bò mãi về phía chân trời.

Ấy vậy mà thiên nhiên khắc nhiệt không quật ngã được những con người nghèo khó, bọn hắn bôn ba trong màn mưa trắng xoa, người dùng lưới, người dùng cần câu, người dùng nơm tre, có kẻ đi thuyền cũng có kẻ lội nước, bọn hắn đang nhân cơ hội n·ước l·ũ dâng cao để đánh bắt thủy sản trù phú theo dòng n·ước l·ũ rời khỏi Bạch Vân Giang.