Dị Giới Thương Nhân

Chương 9: Gặp nạn



Chương 9: Gặp nạn

Lý An đội chiếc mũ rơm lên đầu, ngồi chồm hổm ở trước của nhà, tay dùng đao bổ củi cạo vảy của con cá rô bé tý. Đao bổ củi vừa to vừa nặng, lưỡi vừa cùn vừa mẻ cho nên không việc rất khó khăn, hắn phải loay hay mãi mới đánh sạch vảy của con cá.

Làm xong, hắn đem con cá đặt vào một cái bát rồi cất trong tủ gỗ trong nhà. Hết việc để làm, hắn lại ngán ngẩm ra ngắm mưa rơi ầm ầm bên ngoài.

Mới đó thôi mà hắn đã xuyên không tới nơi này được hơn 1 tháng rồi, khoảng thời gian ngắn thôi nhưng sao máy tính, điện thoại, những ngôi nhà cao tầng lấp lánh lại trở nên xa xôi với hắn thế, tựa như 21 năm sống ở thời hiện đại chỉ là ảo ảnh còn cuộc sống cùng cực nghèo khổ nơi đây mới thực sự là cuộc sống của hắn.

Sau khi xuyên không, thân thể đau yếu, thường xuyên đói bụng, ăn mặc cũng không đủ ấm nhưng thời gian trôi qua so ra dễ chịu hơn trước kia, bởi vì hắn không còn một mình lủi thủi sớm chiều nữa, hắn bây giờ đã có người nhà yêu thường chăm sóc.

Tất nhiên Lý Tiểu Hoa và Ngũ Nương yêu thương không phải Lý An mà là Lý Nhị Ngưu không biết hồn phách ở nơi nào, nhưng Lý An không bận tâm chuyện đó. Lần đầu tiên trong đời hắn biết được người thân yêu thương là như thế nào.

Đang ngẩn người thì đôi tai Lý An khẽ động đậy, hắn nghe thấy có người đang tới gần, dù cho tiếng mưa rơi có ầm ĩ, tiếng sấm có đinh tai nhức óc nhưng thính giác siêu việt của hắn vẫn bắt được tiếng bước chân bì bõm của người nọ.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Dương Siêu khoác một chiếc áo tơi hồng hộc chạy vào trong nhà Lý An. Lý An chú ý tới bên hông hắn đeo một cái giỏ cá, bên trong có 3 con cá bống và một con tôm lớn bằng ngón tay cái.

Vẻ mặt Dương Siêu cắt không còn một giọt máu, hắn kinh sợ tột độ hét: “ Tiểu Hoa bị đuối nước c·hết rồi! Ở đầu thôn, ngươi mau đi xem.”

Một cú giáng nặng nề vào thẳng đầu Lý An, hắn biết mình không nghe nhầm, không nói không rằng chạy ra khỏi nhà.



Vừa bước ra khỏi căn nhà, vô số hạt mưa quất và mặt lãnh buốt, đau rát, gió thốc lên từng cơn làm hắn đứng không vững, chân phải thụt vào vũng bùn trong sân làm hắn ngã sõng soài, cả người đều là bùn.

Dương Siêu vội tới đỡ bạn dậy, mưa lớn không làm hắn phát hiện được hai mắt Lý An đã đẫm nước mắt.

“ Cõ..n..g...ta...!” Lý An đứt quãng nói, trong lòng vô tận bàng hoàng.

Dương Siêu không nói không rằng cõng bạn mình trên lưng rồi ầm ầm lao đi trong cơn mưa xối xả. Đi được một lúc thì bắt đầu đến đoạn ngập nước, Dương Siêu vừa cõng Lý An vừa khó nhọc lội đi trong làn nước lạnh lẽo, mới đầu n·ước l·ũ chỉ ngang bắp chân rồi dần dần cao lên, chẳng bao lâu đã ngang ngực.

Khoảng 15 phút sau hai người tới được chỗ đầu làng, nơi đây bởi vì gần Bạch Vân Giang hơn nên nhiều chỗ trũng thấp đã ngập lút đầu người trưởng thành, có những ngôi nhà chỉ còn nhìn thấy được nóc.

Nổi bật trong màn mưa, căn nhà rộng rãi vững chắc của Vương trưởng thôn được xây trên một mô đất cao hơn hẳn với địa hình xung quanh, giữa mênh mông n·gập l·ụt căn nhà như một hòn đảo nổi đơn độc. Những cơn gió giận giữ gào thét không thế mảy may lay chuyển bức tường đá chút nào, Lý An lờ mờ nghe thấy trong nhà ấy truyền ra tiếng cười đùa, tiếng nhạc cụ, còn có mùi thịt nướng thoang thoảng.

Trước của lớn đóng chặt của nhà Vương trưởng thôn, mấy người đang ông đang đứng xúm sụm lại nói cái gì, phía trước bọn hắn nằm một người, tóc đen bết dính che kín khuôn mặt, tuy nhìn nhiên y phục cùng với thân hình giống Lý Tiểu Hoa như đúc.

Lý An không nghe được đứa bé đang nằm thở, cũng không nhìn thấy lồng ngực phập phồng, rõ ràng đ·ã c·hết rồi.



Tới nơi này nước đã rất sâu rồi, Dương Siêu cùng Lý Anh chỉ còn lộ mỗi đầu trên mặt nước, chậm chạp nhích lại gần đám người từng chút một.

Tới khi cách đám người chừng 10m, cánh cửa lớn nhà Vương trưởng thôn đột đột mở ra, một người thiếu niên cường trắng, má phải có một vết sẹo dài đi ra, hết nhìn t·hi t·hể một cái rồi lại nhìn mấy người đàn ông, giọng âm hàn: “ Cho các ngươi 3 hơi thở, mau chuyển cái xác đi chỗ khác nếu không ông xé xác bọn mày.”

Mấy người đàn ông phần vì sợ hãi Vương trưởng thôn, phần sợ hãi người thiếu niên mặt sẹo cho nên vội vàng hợp sức khiên cái xác đi về phía trong thôn.

Nước đã ngập tới cổ rồi, đám người đàn ông hết cách chỉ có thể để cái xác trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dùng tay đẩy đi. Thi thể bồng bềnh như thế một khúc củi mục, tóc đen rủ ra trên mặt nước như lá sen để lộ khuôn mặt ngâm nước trắng bệch.

Lý An giương mắt nhìn, đột nhiên vung tay đánh thật mạnh vào đầu Dương Siêu một cái.

Cú đánh lén đột ngột làm Dương Siêu giật mình, vô thức buông Lý An ra ôm đầu. Người sau lập tức rơi bõm vào trong nước, Lý An trước kia không phải không biết bơi nhưng bây giờ lấy thân thể yếu ớt này thực không làm được, ngụp lặn không ngừng trong dòng n·ước l·ũ màu đất, miệng uống vào mấy ngụm nước vị khó chịu.

Dương Siêu hốt hoảng quá đỗi, phải tốn một phen vật lộn mới đưa được Lý An lên một khoảng đất khá cao, nước chỉ ngập ngang eo.

“ Tên khốn kh·iếp! Ngươi sủa bậy cái gì, làm ta chút nữa đau tim c·hết rồi.” Lý An mặt trắng bệch như cái xác c·hết đ·uối, nhìn đối phương mắng ầm lên.

Dương Siêu ngẩn người.

“ Cái xác kia không phải là Tiểu Hoa! Ngươi chưa nhìn rõ ràng đã hét ầm lên làm ta s·ợ c·hết kh·iếp.” Lý An nghĩ lại vẫn sợ hãi không thôi, trong giọng nói không có tức giận mà tràn đầy vui mừng.



“ Ta.. ta... ta không biết! Rõ ràng là ta nghe đám con gái la hét cái xác kia là Lý Tiểu Hoa, hơn nữa quần áo với dáng người cũng giống như đúc nên.....” Dương Siêu theo thói quen gãi đầu, hắc hắc cười như con gấu. Hắn cũng rất vui mừng vì các xác kia không phải là Lý Tiểu Hoa, chỉ là nghĩ tới bởi vì mình báo tin sai hại Lý An thê thảm như vậy lại thấy hơi có lỗi.

“ Ta cũng không trách ngươi, ngươi là có ý tốt mà thôi. Bây giờ phiền ngươi cõng ta về nhà, mới dầm mưa có một chút mà ta thấy lạnh run rồi.” Hai hàm răng Lý An đánh lập cập vào nhau, rét run nói không rõ.

Dương Siêu vội vàng gật đầu, cởi chiếc áo tơi đang mặc cùng với chiếc mũ rơm đưa cho Lý An rồi cõng hắn trở về.

Lý An mặc vào áo tơi nhưng nhất quyết không chịu đội mũ rơm, thời gian tiếp xúc không dài nhưng có thể thấy được Dương Siêu là thực lòng đối tốt với Lý Nhị Ngưu, mà đối tốt với Lý Nhị Ngưu cũng là đối tốt với Lý An hắn. Hiện giờ không có cách nào nhưng sau này có cơ hội hắn nhất định sẽ báo đáp thật tốt Dương Siêu.

Đợi hai người cõng nhau về tới nhà đã là trưa.

Lý Tiểu Hoa đang chán chường đứng ở cửa đợi mẫu thân cùng đệ đệ trở về, sáng nay bắt được con cá rô nhỏ làm nàng ý chí lên cao, lăn lộn trong bùn đất và n·ước l·ũ cả buổi sáng kết quả ngoài trừ đá cùng cành cây ra thì cái gì cũng không mò được. Đại bại trở về làm nàng rất bực mình, cứ đứng đấm tay dậm chân cả buổi, miệng chu lại.

Thấy đệ đệ cả người ướt sũng trở về cô còn định tiến lại dạy dỗ một phen, đệ người từ nhỏ ốm yếu, dễ mắc mưa một cái là sẽ nằm liệt giường, vậy mà trời mưa gió như thế này còn chạy ra ngoài? Đây là muốn mẫu thân và cô phải thức đêm chăm sóc hắn tiếp đây mà.

Không ngờ vừa vào nhà Lý An liền ôm ghì lấy Lý Tiểu Hoa làm cô bé giật nảy mình.

“ Tạ ơn trời phật.”

Cô nghe được đệ đệ mình nói như vậy, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Dương Siêu.