Dị Giới Thương Nhân

Chương 10: Cái khó ló cái khôn



Chương 10: Cái khó ló cái khôn

Chiều tối, Ngũ Nương cũng trở về, đã làm việc quần quật một ngày một đêm rồi cho nên khuôn mặt bà không còn chút sức sống nào, thân hình đi trong mưa gió lung lay như sắp ngã.

Bởi vì m·ưa l·ũ cho nên công việc đan lưới đánh cá của Ngũ Nương không thể tiếp tục làm, để trong nhà có kế sinh nhai bà buộc phải phụ phụ giúp mấy người ngư dân trong thôn làm việc, lúc thì đi ngâm mình giăng lưới, lúc thì gỡ cá, lúc chặt vẩy,.. làm mấy việc lặt vặt như vậy, nếu như đối phương có hảo tâm thì sẽ cho ít cá tôm làm tiền công, tuy nhiên đa số nhận được chỉ là chút đầu cá cùng với ruột cá.

Hôm nay không may mắn, Ngũ Nương được trả công là 3 cái đầu cá chép lớn cùng với một đống ruột, gan, phèo, phổi tím xanh đủ màu. Nhưng chừng này cũng đủ cho một nhà ba miệng ăn bọn hắn không đói bụng rồi.

Ngũ Nương một bên nghe Lý An kể về chuyện nhầm lẫn tai hại lúc sáng, một bên dùng nước mưa rửa sạch đầu và nội tạng cá, nghe tới đấy khuôn mặt lộ vẻ thương cảm: “ Đứa bé c·hết đ·uối lúc sáng là con nhà Hứu nương ở đầu thôn, đáng thương con bé mới 9 tuổi. Nghe nói con bé trong lúc lội nước mò cá mò tôm thì bị nước siết cuốn đi, chút nữa thôi thì t·hi t·hể sẽ bị cuốn theo dòng Bạch Vân Giang, muốn tìm về cũng không được. May mắn gần đó có mấy người đàn ông đang đánh cá, thấy thế vội vàng chèo thuyền tới vớt t·hi t·hể đứa bé tội nghiệp lên. Đáng tiếc, nếu bọn hắn tới sớm hơn một chút nói không chừng con bé đó đã không c·hết rồi.”

Giọng nói của Ngũ Nương bình bình, giống như đang bàn luận chuyện con gà con chó trong nhà vừa c·hết, Lý An thấy không quen, dù sao cũng là một mạng người.

Ở nơi nông thôn nghèo khó như Thạch Thôn, chuyện trẻ em c·hết yểu thật ra không hề hiếm thấy, trời đổi mùa ốm nặng một trận, ăn nhầm độc vật đau bụng một trận, rắn cắn một cái,... đủ loại lý do có thể khiến cho một đứa trẻ còn yếu ớt c·hết bất đắc kỳ tử. Một đứa bé bị hen suyễn như Lý Nhị Ngưu có thể sống tới tận bây giờ chỉ có thể nói là tổ tiên Lý gia phù hộ.

Đoạn nói xong Ngũ nương quay sang nắm lấy tay Lý Tiểu Hoa: “ Còn con, ra ngoài nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể tuỳ thiện lội xuống chỗ nước sâu nghe chưa.”

Lý Tiểu hoa thương tâm bạn, khóc nức nở, Ngũ Nương phải dặn đi dặn lại mất lần cô bé với chịu gật đầu, hứu sẽ không lội xuống chỗ nước sâu.



Ngũ Nương quay vào trong nhà chuẩn bị bữa tối, Lý Tiểu Hoa cũng hớt hả chạy theo muốn giúp đỡ.

Chỉ vậy thôi! Lý An nhìn bóng lưng hai mẫu tử giống nhau như đúc. Nếu là một người mẹ khác thì có lẽ đã nghiêm cấm con gái mình rời khỏi nhà đi bắt cá tôm rồi nhưng Ngũ Nương chỉ có một câu nhắc nhở Lý Tiểu Hoa cẩn thận! Không phải là bà không yêu thương con gái ruột thịt của mình mà đứa trẻ nhà nghèo vốn định sẵn sẽ phải liều mạng kiếm sống từ nhỏ, thực sự là không có lựa chọn nào khác nữa.

“ Nghèo khổ cũng là một cái tội!” Lý An lắc đầu, lại quay người đi ra cửa thất thần nhìn màn mưa.

Thời gian còn sớm nhưng trời bên ngoài đã nhập nhèm, tầng mây đen xà thấp xuống như với tay là tới, mưa vẫn chưa có chút dấu hiệu nào sẽ dừng lại trong thời gian ngắn, sấm chớp ngược lại đã đỡ đinh tai nhức óc nhưng những con rắn điện vẫn chiếm lĩnh lấy chân trời.

Nước sông Bạch Vân đã dâng tới tận sân nhà ba người Lý An, đoạn phía trước nhà bọn hắn đã ngập tới đầu gối, chỗ gần cổng có một đoạn cành cây Nhu rất lớn trôi nổi bồng bềnh như cái phao lớn.

Trời mưa to làm cho củi ướt hết, hai mẹ con Ngũ Nương vất vả rất lâu với làm xong bữa tối, đợi tới khi đồ ăn được đặt lên bàn thì trời đã tối mịt. Trong nhà không nhìn thấy gì, bên tai chỉ chỉ nghe được tiếng mưa rơi ầm ầm đổ xuống, thỉnh thoảng ánh chớp lại chiếu dọi trong một khoảnh khắc rồi tất cả lại tắt ngúm.

Lý An ngồi vào bàn, trong đầu vẫn là hình ảnh t·hi t·hể đứa bé c·hết đ·uối nhìn thấy lúc sáng. Nếu ở thời hiện đại, đây có lẽ là chuyện kinh thiên động địa, đứng đầu trên tất cả các tờ báo lớn nhỏ đi, nhưng ở nơi đây, ở cái Thạch Thôn bé bằng lỗ mũi, nghèo khổ cùng cực này, vẫn là một mạng người nhưng chuyện lại không có vẻ gì đáng kể, Ngũ Nương cũng chỉ nhắc Lý Tiểu Hoa một câu rồi không đả động gì chuyện đó nữa.



Trên bàn đặt mấy chiếc bát mẻ đã chuyển sang màu đất, đầu cá và nội tạng cá đã được rửa sách, nướng trên lửa tới cháy xém đen xì, ngoài ra còn có một con cá rô nhỏ bằng nửa bàn tay cũng được nướng kỹ.

Từ sau khi trời mưa to làm nước sông Bạch Vân dâng cao tới nay, đây đã là bữa ăn thịnh soạn nhất của ba người Lý gia rồi. Cuộc sống thiếu đi người đàn ông trụ cột trong nhà, Ngũ Nương một mình gồng gánh nuôi hai đứa con nhỏ thực sự vô cùng vất vả.

Ngũ Nương mặt không biểu cảm, xé nửa cái bánh bột ngô đặt vào cái chén trước mặt Lý An, sau đó bà đẩy con cá rô bé tí tới bên cạnh, nói: “ Con mau ăn đi đừng để đói.”

Giọng nói vì ngâm nước lạnh cả ngày mà khàn đặc, khôn còn chút sắc thái.

Lý Tiểu Hoa chăm chăm nhìn còn cá rô vốn là chiến lợi phẩm của cô một hồi lâu nhưng khi thấy Lý An nhìn sang thì vội cúi đầu cầm lấy cái đầu cá chép toàn xương xẩu cẩn thận gặm ăn.

Chỉ có những ai thực sự ở trong tình cảnh này mới hiểu được một con cá rô bé tý, thịt cộng lại không được một nắm có sức hấp dẫn như thế nào, Lý An thầm nuốt một ngụm nước bọt, đưa con cá rô cho Lý Tiểu Hoa. Ngũ Nương can ngăn mấy lần thấy con trái nhất định không chịu thì đành thôi, thấy con gái ăn như l·ũ c·uốn cũng hiếm có mỉm cười.

Đâu phải bà muốn thiên vị con trai mà khinh nhẹ con gái đâu! Chỉ có ai có con bị bệnh mới hiểu được cảm giác của bà, Lý Tiểu Hoa nếu không ăn no có lẽ cũng càng thêm gầy yếu mà thôi nhưng nếu Lý An ăn không đủ chất dinh dưỡng mà đổ bệnh, đó chính là chuyện mạng người rồi.

Buổi to qua loa, ba người cùng nằm trên chiếc giường duy nhất trong nhà ngủ, cả Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa đều ngâm nước một ngày nên mệt lử, vừa đặt lưng xuống giương đã ngủ tới b·ất t·ỉnh nhân sự. Lý An ngược lại thế nào cũng không ngủ được, trở người một hồi hắn đành phải xuống giường đi ra phòng chính.

Một đêm trôi qua trong tiếng sấm chợp đùng đoàng, sáng hôm sau Lý Tiểu Hoa nhập nhèm hai mắt tỉnh dậy, đi ra ngoài tìm nước uống.



Ra tới gian chính, cô thấy đệ đệ ấy vậy mà còn dậy sớm hơn cả mình, nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối mịt, tiếng mưa giòn giã nghe còn lớn hơn cả hôm qua.

Lý An đang ngôi ngồi dưới đất, trong tay loay hoay mấy khúc gỗ nhỏ và mớ dây thừng bện từ dây leo.

“ Mới sáng sớm mà đệ làm cái gì vậy?” Lý Tiểu Hoa một bên lấy gáo múc nước từ trong chum lên uống ừng ực, một bên ngái ngủ hỏi.

“ Đại công cáo thanh!” Lý An vui vẻ hô to một câu, cầm đồ vật trong tay yêu thích không thôi. Hai mắt hắn bởi vì một đêm không ngủ mà hơi thâm quầng, tuy nhiên tinh thần rất tốt.

Lý Tiểu Hoa nhìn đồ vật trong tay đệ đệ, nghiêng đầu nghi hoặc. Đó là bốn khúc gỗ nhỏ được dùng dây thừng buộc thành hình chữ nhật, trong đó có hai cạnh dài là hai thanh gỗ lớn bằng cổ tay, hai canh ngắn thì chỉ lớn hơn hai ngón tay cộng lại một chút.

Gỗ thì cô biết, là gỗ cây Nhu ở trước nhà, chắc là mấy cành cây bị gió quật gãy gần đây, mấy khúc gỗ đã được vót sạch cành nhỏ trông giống như một cái côn gỗ. Nhưng đệ đệ đây là muốn làm cái gì? Lý Tiểu Hoa hoàn toàn đoán không ra.

“ Ngươi cả đêm không ngủ mà ở đây chơi lung tung cái gì, mau vào phòng ngủ đi.” Lý Tiểu Hoa bắt chước điệu bộ của mẫu thân, nghiêm khắc cốc vào đầu đệ đệ một cái.

Bị một cô nhóc 12 tuổi răn dạy, còn bị cóc đầu một cái, Lý An có cảm giác dở khóc dở cười, thôi thì ai bảo mình phận làm đệ đệ làm chi.

“ Đây không phải đồ chơi đâu, thứ này có thể cứu mạng của tỷ trong lúc nguy hiểm đấy.” Lý An bí hiểm nói, cầm khung gỗ trong tay mỉm cười tự tin.