Dị Giới Thương Nhân

Chương 11: Phát minh



Chương 11: Phát minh

Cơn mưa hiếm có hơi ngưng một chút, mây đen tản đi làm bầu trời sáng lên hẳn. Phương đông, có thể thấy được lờ mờ ánh mặt trời lấp ló, phóng mắt nhìn ra bên ngoài đâu đâu cũng chỉ thấy mênh mông bát ngát n·ước l·ũ, đã không thể phân biệt được vị trí của Bạch Vân Giang ban đầu nữa rồi.

Người dân Thạch Thôn sống bên bờ Bạch Vân Giang không biết đã bao nhiêu năm tháng, đối với chuyện nước sông dâng cao nhấn chìm mặt đất hoàn toàn không xa lạ chút nào, sớm đã nhìn mãi thành quen. Nhà trong làng đều được xây ở nơi có địa hình cao hơn hẳn với xung quanh, nhà nào trong thôn có điều kiện một ít đều có một chiếc thuyền, không lớn thì nhỏ.

Ở đây, mùa nước sông dâng cao không gọi là m·ùa l·ũ mà gọi là mùa nước nổi, mỗi năm khi mùa nước nổi tới lại là mùa hoạt động hết công suất của đám ngư phu. Nước lũ dâng cao không chỉ mang theo bùn đất mà còn mang theo vô số sinh vật dưới nước, đánh bắt thuỷ sản vào mùa này dễ dàng hơn nhiều, cũng bớt nguy hiểm hơn vì không phải đối mặt trực tiếp với dòng nước siết như trước.

Thành thử ra lúc này nước sông đã nhấm chìm hơn nửa ngôi làng nhưng thôn dân không ai tỏ ra khó chịu, ai cũng tranh thủ mò tôm bắt cá, nhất là mấy đứa trẻ choai choai trong thôn, bọn hắn từ sớm tới tối cầm theo nơm cá, cần câu, lăn lộn ở mấy chỗ nước nông. Khi tới cuối ngày đám trẻ đều sẽ lấm lem bùn đất chỉ chừa lại đôi mắt nhưng đa phần đều bắt được 1, 2 con cá nhỏ.

Tất nhiên nước sông dâng cao đối với ba người Lý gia là bất hạnh không thể nghi ngờ, nếu là mấy năm trước cò còn có Lý Đại dùng lưới bắt cá nhưng bây giờ người không còn, lưới cũng đã bán đi từ lâu, Ngũ Nương vì muốn kiếm lương thực cho các con mà bôn ba tới cực khổ hơn ngày thường gấp bội.

Hoàn cảnh nhà bọn hắn vốn đã không tốt bây giờ càng trở nên hỏng bét, ngay cả việc duy trì ăn uống hàng ngày cũng trở thành vấn đề nan giải.

Nhân lúc trời tạnh mưa, Lý An cùng với Lý Tiểu Hoa dắt tay nhau lội nước đi tới phía trước nhà. Phía trước đã là đoạn nước n·gập s·âu, Lý An dừng lại nói với Lý Tiểu Hoa: “ Tỷ đứng thẳng người, giơ hai tay lên.”

Lý Tiểu Hoa không hiểu đầu đuôi thế nào nhưng vẫn làm theo.



“ Khép hai bàn tay lại với nhau.” Lý An nói tiếp.

Lý Tiểu Hoa ngoan ngoãn làm theo, hai tay giơ lên cao, lòng bàn tay khép vào nhau, cả người trở thành một đường thẳng giống như cây cột.

Sau đó hắn lấy chiếc khung gỗ hình chữ nhật mà mình làm luồn qua hai cánh tay gầy guộc của Lý Tiểu Hoa, một mực luồn khung gỗ tới ngang ngực rồi bảo cô bé hạ tay xuống.

Ở bốn góc của khung gỗ có buộc bốn sợi dây thừng nhỏ, đầu kia bốn sợi dây nối lại với nhau tạo thành một hình tròn, Lý An cẩn thận luồn hình tròn đó vào cổ của Lý Tiểu Hoa.

“ Trông hơi xấu! Nhưng không sao, chiếc áo phao siêu cấp thực dụng đã ra đời.” Lý An lùi lại một bước, ngắm nghía thành quả của mình, vô cùng hài lòng.

Lúc này khung gỗ được dây thừng cố định treo lủng lẳng ở phần ngực của Lý Tiểu Hoa, hai cạnh ngắn nhỏ hơn nằm dưới hai bên nách của cô bé, hai cạnh dài lớn hơn thì ngang ở trước ngực và sau lưng. Bộ dạng trông có vẻ hơi khôi hài.

“ Đệ rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta không có thời gian chơi với đệ đâu, còn phải cùng với đám tiểu Minh đi bắt cá đấy.” Lý Tiểu Hoa hơi vặn vẹo người, đeo thứ đồ chơi này vào làm cô bé hơi khó chịu, nếu không phải tội nghiệp đệ đệ năn nỷ mãi thì cô còn lâu với đeo thứ với vẩn này vào người.



Lý An cố ý làm ra vẻ thần bí, hai tay chắp sau lưng, bảo: “ Tỷ khoan hãy vội, hãy đi tới đoạn nước sâu thử xem!”

“ Để làm gì?”

“ Thì tỷ cứ đi rồi sẽ biết! Chẳng nhẽ là sợ rồi, như vậy không cần đi cũng được.” Lý An nhún vai, giọng điệu đầy khinh thường.

Lý Tiểu Hoa khinh thường hừ lạnh một tiếng, bổn cô nương có vũng nước nào chưa lội, ngọn đồi nào chưa trèo, lý nào lại sợ vũng nước nhỏ ở trước cửa nhà chứ. Không hề do dự, cô nhanh nhẹn lội nước ra chỗ nước sâu.

Mới đầu còn không có cảm giác gì, tuy nhiên chẳng bao lâu sau cô đã cảm thấy khung gỗ nổi trên mặt nước nâng thân hình của cô lên, thanh gỗ ấn mạnh vào phần nách có hơi đau một chút. Đợi tới khi Lý Tiểu Hoa ra tới vùng nước sâu, chân đã hoàn toàn không chạm tới mặt đất nhưng người vẫn nổi bỗng bềnh trên mặt nước, từ phẩn cổ trở đi lộ hoàn toàn ra bên ngoài không khí.

“ Thật lợi hại! Có thứ này rồi thì không cần sợ c·hết đ·uối nữa.” Lý Tiểu Hoa thử vung vẩy hai tay đẩy thân hình di chuyển xung quanh một chút, càng chơi càng vui, bật cười khanh khách không ngừng.

Lý An nhìn thấy kết quả thử nghiệm vô cùng hài lòng, khung gỗ được làm bằng gỗ Nhu có trọng lượng riêng vô cùng nhẹ, sau khi đeo vào người thì lúc xuống nước nó sẽ giúp nâng đỡ trọng lượng của cơ thể, giúp cho phần đầu giữ ở ngoài mặt nước, khung gỗ Nhu đóng vai trò là một chiếc áo phao phiên bản cực kỳ đơn giản.

Dây thừng buộc vào phần cổ giúp cố định khung gỗ lúc đi lại trên cạn, hai thanh gỗ nhỏ kẹp vào phần nách, hai thanh gỗ lớn ép chặt vào ngực và lưng sẽ giúp cho khung gỗ không bị rơi ra lúc ở trong nước hay trong quá trình vận động, đây là thiết kế đơn giản do Lý An đêm qua thức trắng nghĩ ra. Nếu muốn chắc chắn thêm có thể dùng dây thừng buộc chặt khung gỗ với thân người, như vậy dù có bị nước siết cuốn đi chăng nữa thì khung gỗ cũng sẽ không bị rơi mất.

Nghe có chút buồn cười nhưng kết quả thì không buồn cười chút nào, khung gỗ đơn giản này hoàn toàn có thể cứu Lý Tiểu Hoa một mạng lúc cô rơi xuống vùng nước sâu. Trọng lượng riêng của gỗ Nhu thực sự rất nhẹ cho nên chỉ cần một đoạn nhỏ gỗ Nhu là đã có thể nâng đỡ cơ thể nổi trên mặt nước, sẽ không gây nhiều bất tiện, hoàn toàn có thể vừa đeo khung gỗ trên người vừa hoạt động bình thường.



Lý An cảm thấy sáng chế này của mình thực sự rất lợi hại, chỉ cần đeo thứ này vào thì Lý Tiểu Hoa có nhảy xuống dòng Bạch Vân Giang cũng không sợ c·hết đ·uối.

Lý Tiểu Hoa chơi một lát rồi cũng chán, hai chân quẫy mạnh một hồi liền bơi tới vùng nước nông chỗ Lý An đứng. Tới nơi này cô bé đã có thể đứng thẳng người, nước chỉ ngập ới eo, thanh gỗ không còn sức nâng của nước bị trọng lực kéo xuống nhưng bị bốn chiếc dây nối với cổ Lý Tiểu Hoa cố định chặt lại.

Lý Tiểu Hoa nhún người mấy cái, cảm thấy khung gỗ rất nhẹ, dù đeo ở cổ cả ngày cũng sẽ không mệt.

Lý An kiểm tra lại mối nối dây thừng một chút, nghiêm túc dặn dò: “ Đeo chiếc áo phao này sẽ giúp tỷ không bị c·hết đ·uối. Nhớ kỹ, dù có chuyện gì cũng tuyệt đối không được cởi nó ra, dù đứng trên bờ cũng không được cởi.”

“ Áo phao? Thứ đồ chơi này gọi là áo phao sao? Là đệ nghĩ ra à?” Lý Tiểu Hoa không trả lời mà hỏi một tràng.

“ Cứ xem như là như vậy đi, tóm lại là tỷ nhớ tuyệt đối không được cởi chiếc áo phao này ra, nhớ kỹ chưa.” Lý An hai tay nắm lấy hai vai của Lý Tiểu Hoa, nghiêm túc dặn dò.

Lý Tiểu Hoa vui vẻ gật đầu đáp ứng, sau đó tung tăng vào nhà lấy chiếc nơm tre rồi chạy đi bắt cá với đám bạn, cô bé đang rất háo hức muốn khoe mới đám bạn về chiếc đồ chơi mới gọi là áo phao này, không biết khi bọn hắn thấy cô không cần bơi mà vẫn có thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước sẽ bất ngờ trợn mắt há mồm tới mức nào. Nghĩ tới đây Lý Tiểu Hoa bước chân nhanh hơn, trên đầu mưa lại bắt đầu rơi nặng hạt.

Mấy chục năm sau, khung gỗ Nhu đơn giản được Lý An gọi bừa là áo phao này lại trở thành đồ dùng không thể thiếu trong nhà, dù nhà có nghèo tới nỗi không có giường để ngủ nhưng ở chân tường hoặc dưới bếp bắt buộc phải có một khung gỗ như thế này. Cũng chính “ phát minh” đơn giản tới mức ngớ ngẩn này đã cứu sống không biết bao nhiêu mạng người mà nói!

Tất nhiên tất cả những chuyện này đều là sau này mà nói!