Dị Giới Thương Nhân

Chương 12: Lần đầu tiên kinh doanh



Chương 12: Lần đầu tiên kinh doanh

Chiều tối cùng ngày, Lư Anh đang ngẩn người đứng trong nhà trông ra màn mưa lất phất, trong lòng tính toán vu vơ thì thấy Lý Tiểu Hoa chạy nhanh trở về, trong tay không ngờ lại cầm theo một con cá trắm đen dài bằng gang tay.

Một ngọn cỏ xanh biếc xuyên qua mang cá, buộc lại với nhau làm quai xách, Lý Tiểu Hoa tay cầm cá đung đưa trước sau, vui tới quên hết trời đất.

Lý An không để ý con cá trắm, giận tím mặt, đợi Lý Tiểu Hoa vừa vào tới nhà liền sấn tới xách tai cô bé lên, truy hỏi: “ Áo phao ta làm cho tỷ đâu? Không phải đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được cởi nó ra hay sao.”

Lý Tiểu Hoa cũng không phải hiền lành, lập tức đảo khách thành chủ, tay trái không cầm con cá sách ngược lỗ tai Lý An lên cao: “ Mấy ngày không đánh đệ đệ liền làm phản à? Có tin ta kéo đứt lỗ tai đệ cho con tiểu Hoàng ăn không hả?”

Lý An thân thể yếu như cọng bún, nào đâu ra sức lực mà chống tại tên đại ma vương này, hắn dành nhẫn nhịn: “ Tỷ bình tĩnh đã, có gì thì cũng bỏ tay ra rồi hãy nói! Thân thể đệ yếu lắm, cận thận đứt tai thật đấy, tới khi đó máu sẽ chảy ra như n·ước l·ũ sông Bạch Vân ngoài kia kia.”

Lý Tiểu Hoa tưởng tượng tới cảnh từ cái tai đứt lìa của đệ đệ cuồn cuộn chảy ra cơ man là máu thì trong lòng hơi sợ hãi, do dự một chút rồi cũng bỏ bản tay gầy trơ xương ra khỏi tai Lý An. Cô hắng giọng một cái, theo thói quen bắt chước người lớn trong thôn: “ Trời đất có phân cao thấp, con người cũng vậy, đệ là tiểu nhân, ta là đại nhân, tiểu nhân thì phải nghe lời đại nhân, rõ chưa?”

Quả thực là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, Lý An suýt xao cái tai đỏ rần, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Lý Tiểu Hoa khoanh tay trước ngực nói tiếp: “ Lúc sáng ta đeo cái Áo Ngao tới gặp bọn Tiểu Hoa, Tiểu Minh, lúc đầu bọn hắn còn cười ta bộ dạng ngu ngốc nhưng sau khi gặp ta trình khiển khả năng không cần bơi nhưng vẫn có thể nổi trên mặt nước cho bọn nó xem, chúng nó liền sợ hãi thán phục không thôi, đứa nào cũng đòi thử đeo áo ngao vào một lần. Cuối cùng vẫn là Tiểu Minh nhịn không được, dùng con cá trắm này đổi áo ngao với ta. Mới đầu ta còn do dự nhưng nghĩ lại không phải chỉ là một cái áo ngao thôi sao, đệ suốt ngày ở nhà rảnh rỗi muốn làm bao nhiêu cái mà chẳng được cho nên ta đổi luôn.” Lý Tiểu Hoa vẫn lấy làm đắc chí lắm, ra vẻ vừa chiếm được món hời, cười nói.



“ Áo Phao chứ không phải là áo ngao!” Lý An nhỏ giọng nhắc nhở, không giám dẫm lên vét xe đổ đi phê bình Lý Tiểu Hoa nữa.

“ Ừ! Đệ mau làm thêm cho ta mấy cái áo ngao đi, mai ta lại đem đi đổi cá với bọn Tiểu Hoa, xem bộ dạng chúng nó hôm nay cũng muốn đổi lắm nhưng khổ nỗi chẳng bắt được con cá nào.” Lý Tiểu Hoa vỗ vai Lý An một cái, giao nhiệm vụ xong liền quay vào trong nhà lấy đao chẻ củi làm thịt cá.

Lý An gật đầu, một ý tưởng kinh doanh khởi nghiệp nhanh chóng manh nha trong đầu hắn.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng Dương Siêu gọi với vào.

“ Nhị Ngưu! Tam Ngưu! Tứ Ngưu!” Dương Siêu đứng trước của nhà cứ không vào, gào giọng giống như đang tập đếm số.

Lý An không biết tên này tự nhiên giở trò gì chỉ có thể nhanh chóng ra xem.

Dương Siêu cười toe toét, giơ sâu cá trong tay lên: “ Hôm nay ta bắt được nhiều cá lắm, cho ngươi 2 con này.”

Đoạn nói rồi hắn tháo từ xâu cá xuống hai con cá rô đưa cho Lý An, hai con cá chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, không phải lớn nhất trong xâu hơn 10 con cá nhưng tuyệt đối cũng không phải nhỏ nhất. Lúc Lý An nhận lấy hai con cá vào tay chúng nó còn quẫy mạnh lên không thôi, nếu không có Dương Siêu kinh nghiệm phong phú trợ giúp thì một khi để chúng nó rơi xuống nước thì có mà bắt đường trời!



Lý An không khách khí nhận lấy hai con cá, không nói không rằng kéo Dương Siêu vào trong nhà. Sau đó hắn lại gọi Lý Tiểu Hoa tới, ba người châu đầu ghé tai bàn bạc với nhau cả buổi, trông có vẻ kịch liệt lắm.

Đêm hôm đó Dương Siêu ngủ ở nhà Lý An, ba người thức trắng đêm, tới sáng hôm sau trước mặt ba người đã đặt một chồng 14 cái khung gỗ cây Nhu.

Lý An đứng dậy vươn cái lưng tưởng chừng như sắp gãy, hắng giọng nói: “ Hai người các ngươi học thuộc câu này cho ta! Khung gỗ này gọi là áo phao, được làm thủ công từ gỗ cây Nhu lâu năm, đeo nó vào thì dù người không biết bơi không mau rơi xuống nước cũng sẽ không sợ bị chìm, lúc bình thường đeo cũng sẽ không ảnh hưởng tới hành động. Một chiếc áo phao đáng giá mạng người này chỉ bán giá 1 đồng tiền, cũng có thể dùng tôm cá, lương thực để đổi. Một đồng tiền đổi một mạng, tuyệt đối lời to! Không mau mua thì sẽ hết, hết thì phải đợi 1 tuần mới có hàng.”

Dương Siêu giơ cao tay phát biểu: “ Không phải một đêm chúng ta có thể làm được mười mấy cái khung sao? Sao lại phải đợi một tuần!”

Không đợi Lý An trả lời, Lý Tiểu Hoa đã chán ghét nhìn sang: “ Đồ ngu! Nói như thế thì đám Tiểu Hoa kia mới vội vội vàng vàng đi mua chứ.”

Lý An gật đầu, cảm giác mình giống như đám đa cấp mặc quần tây đóng sơ vin đi l·ừa đ·ảo nhưng vì miếng cơm manh náo nên cũng không có cách nào khác. Hắn gật đầu: “ Tỷ tỷ nói đúng lắm, cái này gọi là giới hạn thời gian quyết định của khách hàng! Sau đâu hai người các ngươi chia làm hai nhóm, Lý Tiểu Hoa cầm theo 7 cái áo phao nhỏ đi lừa, à không! Đi bán cho những bạn nhỏ đang ngày ngày gặp nguy hiểm c·hết đ·uối. Còn Dương Siêu thì cầm 7 cái áo phao lớn đi bán cho những người ngư phu trong thôn.”

“ Nhớ kỹ nếu có người nào nghi ngờ tác dụng của áo phao thì các ngươi lập lức nhảy thẳng xuống nước thị phạm cho bọn hắn xem.” Lý An bổ xung thêm.

Dương Siêu cùng với Lý Tiểu Hoa gật đầu lia lịa, lại bàn bạc một chút liền lĩnh mệnh rời khỏi nhà, trong tay cầm theo một đống khung gỗ cây Nhu. Bọn hắn thầm tính toán, những khung gỗ này đều là mình tự làm, gỗ cây Nhu thì cứ ra trước cửa cúi người nhặt là có, nếu như có thể dùng bọn chúng đổi lấy cá thì đúng là lời to rồi.



Lý An mỉm cười nhìn hai bóng lưng đi ra xa, hắn cũng không mong mấy khúc gỗ bị mình gọi bừa là áo phao này có thể thực sự bán được bao nhiêu tiền hay là đổi được bao nhiêu con cá. Thực sự là bởi vì quá rảnh rỗi cho nên mới kiếm việc cho mình làm mà thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khung gỗ này thực sự trong lúc nguy cấp có thể cứu được mạng người, đoán chừng đổi được chút cá tôm cũng không khó. Tuy nhiên muốn dựa vào cái này kiếm ăn lâu dài thì đừng mơ, dù sao một cái khung gỗ thì ai chẳng làm được.

Cơn bão dường như đã qua đi, mây đen tản đi ít nhiều, chân trời xuất hiện lấm tấm những cột sáng mờ nhạt.

Gió bão đã thôi rít gào, mưa cũng gần như ngừng hẳn, chỉ thỉnh thoảng rơi xuống một trận mưa bụi, chỉ có vô số n·ước l·ũ đục ngầu mùi đất vẫn không có dấu hiệu nào sẽ biến mất, ngược lại mực nước càng ngày càng dâng lên cao dù trời không mưa.

Trời còn chưa tối hẳn, Lý Tiểu Hoa cùng với Dương Siêu nối đuôi nhau trở về.

Lý An chờ cả buổi, hào hứng đi ra đón, quả nhiên kết quả kinh doanh không khiến người ta thất vọng.

Lý Tiểu Hoa bán cho đám con nít trong thôn được 3 chiếc áo phao tự chế, đổi được 2 con cá bé xíu bằng hai ngón tay, còn có một tên đang khất nợ bởi vì cả ngày không bắt được con cá nào. Thực ra thì lúc Lý Tiểu Hoa cầm áo phao tự chế ra thì đứa con nít nào cũng muốn đổi, nhưng khổ nỗi trong đám bọn hắn chỉ có 2 tên nhóc bắt được cá mà thôi.

Bên phần Dương Siêu chỉ bán đi được 2 chiếc áo phao tự chế mà thôi, nhưng người mua lại là ngư phu, bọn hắn không dùng 1 đồng tiền mua áo phao mà đều dùng cá để đổi. Lúc Dương Siêu trở về hai tay sách hai con cá trắm dài bằng cánh tay, miệng cười tới không khép lại được.

Chứng kiến sáng kiến của mình có thể đổi lấy nhiều thức ăn như vậy, Lý An trong lòng vui sướng như vừa nhặt được tiền, nhưng trong lòng hắn cũng biết những vị khách hàng ngày hôm nay đổi áo phao tự chế của hắn chẳng qua là vì nhất thời hứng thú, trầm trồ trước công dụng của nó mà thôi, đợi qua ngày hôm sau muốn bán tiếp áo phao chỉ sợ không được nữa rồi.

Sự thực chứng minh suy đoán này của Lý An không sai chút nào, chẳng bao lâu người trong thôn đều đã tự làm cho mình một cái áo phao tương tự, thậm chí nhiều người còn làm được được tốt hơn nhiều.