Dị Giới Thương Nhân

Chương 13: Đòi nợ



Chương 13: Đòi nợ

Một tuần sau, cơn bão qua đi, trời bắt đầu chuyển lạnh.

Nước lũ chân trước vừa rút khỏi Thạch Thôn, bão tuyết chân sau đã tới, cả vùng trời mới đó còn ngập nước mênh mông bát ngát nay lại trắng xóa bởi gió xương.

Một buổi sáng nọ, trời còn chưa tỏ, Lý An theo thói quen dậy sớm đi ra ngoài, thấy trên trời mây đen trầm thấp, hạt hạt tuyết trắng như lông ngỗng nghiêng nghiêng rơi phủ kín cả mặt đất.

Trên người hắn chỉ mặc độc một bộ áo da thú đã cũ, rét tới lạnh run, vội vàng vào nhà đóng cửa. Đáng tiếc tấm phên tre được dùng làm cửa không đủ chống trọi lại gió rét, bước tới trong nhà rồi nhưng gió lạnh vẫn thổi như dao cắt.

“ Khốn thật! Cái đất này quả thực không dành cho người ở mà! Mấy ngày trước còn m·ưa b·ão l·ũ l·ụt, thoát cái đã đổ bão tuyết.” Lý An lầm bà lầm bầm mấy câu sau đó quay vào nhà nhóm củi đun nước nóng, từ miệng mũi hắn tỏa ra vô số khói trắng giống như đang thôn vân nhả vụ.

Trước kia hắn chưa từng nhìn thấy tuyết bao giờ cho nên hôm đầu tiên có tuyết hắn còn hãy hào hứng lắm, dù sao ai mà chẳng muốn đứng dưới tuyết ước hẹn uyên ương với người mình yêu, đêm rét ôm nhau sưởi ấm! Chỉ là, đây là đối với người giàu nhà cao cửa rộng mà thôi, tuyết rơi làm cho sinh hoạt của bọn dân chúng cùng khổ lại càng trở nên cùng khổ gấp bội.

Trời lạnh quá làm cho đất đóng băng cả, nước cũng đóng thành băng nốt, căn nhà xệp sệ không ngăn được lạnh giá ùa vào từ bên ngoài, mỗi ngày thức dậy Lý An đều thấy một lớp băng mỏng đóng trên lông mi của mình, rét tới nói năng không rõ.

Vào mùa đông, dù có lạnh tới đâu thì nước sông Bạch Vân Giang cũng sẽ không đóng thành băng, nhưng bão tuyết lại ngăn người ta ra đấy đánh bắt cá, những công việc như đốn củi, hái thuốc, đào khoai núi,... càng bởi vì đất đóng thành đá hết mà không làm được, thành thử ra rất khó có thể kiếm được tiền. Mỗi năm, các gia đình đều sẽ từ mùa thu đã bắt đầu dự trữ lương thực cho mùa đông, nhà của Lý An cũng là như vậy.

Nhưng năm nay khác biệt, Lý Đại c·hết thảm, lương thực để dành trong nhà đều đã bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho Lý An rồi, cộng thêm cái lạnh kéo tới quá mức đột ngột làm cho Ngũ Nương trở tay không kịp, một nhà ba người đối diện với nguy cơ c·hết đói mất.



May mắn Ngũ Nương đã tìm được một công việc đốt than ở thôn bên cạnh, dù công việc có khổ cực, thu nhập ít ỏi nhưng tạm thời một nhà ba người Lý gia vẫn có cái để bỏ vào miệng.

Làng bên cạnh cách Thạch Thôn hơn 1 giờ đi bộ, mỗi ngày để kịp giờ làm Ngũ Nương đều dậy từ lúc nửa đêm, chiều đến tối muộn mới trở về tới nhà, mỗi lần trở về đều bị bụi than phủ kín từ đầu tới chân, đen kịt như cục than cháy. Nhưng bởi vì miếng ăn cho các con, bà dù mệt tới gần c·hết nhưng vẫn cắn răng lê bước làm việc, hơn nữa còn siêng năng hơn bất cứ ai. Bởi nhẽ chỉ cần người chủ béo mập kia phát hiện ai lười nhác dù một chút thôi thì sẽ đuổi cổ đi ngay lập tức, dù sao ngoài cửa còn có không biết bao nhiêu người đang xếp hàng xin vào làm.

Lý An ngồi bên đống lửa hơ tay cho ấm, nghĩ tới tình cảnh nhà mình thì thở dài, sống ở nơi này thật sự không dễ dàng, nhất là phải một mình nuôi hai đứa con nhỏ trong nhà.

Không phải là hắn không muốn phụ giúp gia đình, nhưng quả thực không còn cách nào khác. Thời tiết lạnh lẽo như thế này, lấy thể phách cọng bún của hắn thì chỉ cần rời xa đống lửa một chốc thôi thì sẽ lạnh tới tím tái ngay, cho nên hắn muốn bước chân rời khỏi nhà còn không được chứ chớ nói kiếm được việc để làm trong cái trời đông c·hết tiệt này.

Nói ra cũng thực buồn cười, một sinh viên kỹ sư đứng đầu lớp, thế hệ trẻ đầy triển vọng của thế kỷ 21 tới nơi còn nguyên thủy như này lại muốn c·hết đói, ngày ngày ăn bám mẹ và em gái. Nghĩ tới đây Lư Anh chán thản chọc chọc cây củi vào đống lửa cho lửa c·háy l·ớn hơn một chút, kiếp trước dù có cực cổ như thế nào hắn cũng chưa từng làm một tên vô dụng ăn bám người khác, đây là loại người mà hắn bình sinh ghét nhất.

Lại nói tới việc hắn cùng với Dương Siêu và Lý Tiểu Hoa bán áo phao mà thực chất chỉ là một khung gỗ Nhu cho người trong thôn, khoảng 1, 2 ngày đầu quả thực có vài người dùng lương thực đổi lấy nhưng chẳng qua bao lâu, người trong thôn đều đã dựa theo thiết kế của hắn mà tự làm cho mình một cái rồi, thậm chí còn tốt hơn những mấy đứa con nít bọn hắn làm nhiều.

Chuyện này Lý An đã đoán sớm từ trước, cũng chẳng có bao nhiêu thất vọng nhưng Dương Siêu cùng với Lý Tiểu Hoa vừa mới nếm được chút ngon ngọt thì vô cùng thất vọng.

Một ngày trôi qua nhàm chán bên bếp lửa khói bay mù mịt, buổi trưa, Lý An đang than ngắn thở dài thì nghe tiếng bước chân từ xa đi tới, tiếng bước chân dẫm lên tuyết kêu sào sạt nghe sao mà bức bối khó chịu.



Lý An không có việc gì làm, phủi tay ra cửa đứng chờ người tới, quả nhiên khoảng 1 phút sau, lờ mờ thấy đứng phía xa có một bóng người đi tới.

Tuyết rơi rất dày, người đàn ông độ khoảng 40 tuổi, trên người mặc một bộ đồ da thú rất dày, đầu đội mũ len, dù vậy nhưng y vẫn lạnh tới tái mặt, nước mũi chảy ra sụt sịt.

Người này thân hình không cao nhưng vô cùng lực lưỡng, để một bộ râu đen rậm, thân hình lúc đi cứ khom xuống như vượn.

Lý An không biết người này, nhưng nhìn phương hướng thì hắn đúng là hướng nhà bọn hắn đi tới rồi.

Người nọ rẽ bão tuyết đi vào nhà Lý An, đầu tiên là phủi rơi tuyết trên người rồi mới khàn giọng hỏi: “ Nhà Lý Đại phải không?”

Lý An gật đầu.

“ Vợ Lý Đại có ở nhà không?”

Lý An lắc đầu.

Ngươi nọ không khách khí chút nào đi tới bên đống lửa hơ tay cho ấm, đoạn nói tiếp: “ Ngươi là đứa con trai bị bệnh hen suyễn của chúng nó đúng không! Lý Đại cha ngươi vào mùa thu năm nay có vay của Vương trưởng thôn nhà chúng ta 30 đồng tiền, hạn tới đầu mùa đông trả, nay ta tới để thu nợ.”

Lý An trong lòng thầm than không ổn, dù vậy ngoài mặt vẫn như thường, đáp: “ Ông là ai con không biết! Mẫu thân con sang thôn bên làm việc rồi, có việc gì xin ông hãy đợi tới khi mẫu thân về rồi nói chuyện với bà ấy!”



“ Ngươi không biết ta à? Ta là quản gia nhà Vương trưởng thôn, đừng nói là người trong cái Thạch Thôn này, dù là các bậc đại gia trong huyện thành cũng biết mặt ta cả đó.” Người nọ hơi bất ngờ.

Thì ra người đàn ông họ Trương tên Cáp, từ nhỏ đã là người hầu nhà họ Vương, bởi vì biết một chút võ công lại là người khôn khéo cho nên có chút danh tiếng trong vùng. Đúng là người trong Thạch Thôn này đều biết mặt biết tên lão nhưng Lý An không phải là người Thạch Thôn này.

Hừ! Ngươi cũng không phải là mỹ nhân đẹp nghiên nước nghiêng thùng, cũng không phải quái vật ba đầu sáu tay hai chân giữa, sao ta phải biết! Lý An nghĩ thầm trong bụng.

Đúng lúc này Lý Tiểu Hoa cũng từ phòng ngủ đi ra, thấy Trương Cáp liền vội vàng cúi người chào.

Trương Cáp gật đầu nhếch miệng cười cười, đoạn từ trong ngực lấy ra một tấm giấy rồi ném cho Lý Tiểu Hoa, nói: “ Về nói với mẫu thân nhà ngươi, thời hạn đã tới, đừng nghĩ tới việc bội nghĩa với Vương lão gia. Không cần lão gia mở miệng, Trương Cáp này một tay cũng có thể vặn cổ hết cả ổ nhà bọn mày, tới khi đó sẽ không có ai vì các ngươi đánh trống kêu oan đâu.”

Nói xong hắn ta cũng không quản hai đứa trẻ, quay người rời đi.

Lý An đón lấy tờ giấy, giở ra đọc thì chợt nhớ ra mình không biết chữ, bên trong viết ngắn ngủi mươi chữ, ở phía dưới góc có 2 dấu điểm chỉ đỏ chót.

Văn tự ở nơi này trông giống như chữ hán nhưng có phải là chữ hán không thì Lý An không biết được, hắn xoay nghiêng xoay dọc một hồi rồi bất đắc dĩ trả tờ giấy về cho Lý Tiểu Hoa.

Lý Tiểu Hoa nhận lấy tờ giấy, khuôn mặt buồn bã vô cùng quay vào trong nhà.

Trưa đó hai người bọn hắn không ăn trưa, tới tối khuya, Ngũ Nương cả người đen xì bụi than trở về. Trong tay bà sách theo 2 chiếc bánh bột ngô vừa mua được, nghĩ tới các con làm bà hơi mỉm cười nhưng sau khi thấy tờ giấy trong tay Lý Tiểu Hoa đưa tới thì bà lập tức biến sắc, hai cái bánh trong tay rơi hết xuống đất lúc nào không biết.