Dị Giới Thương Nhân

Chương 15: Đỉnh đồi giấu bảo vật



Chương 15: Đỉnh đồi giấu bảo vật

Vạn Cường nhanh chóng đi xa khỏi làng, chẳng bao lâu hẳn đã đi tới một ngọn đồi vô danh nằm cách Thạch Thôn khoảng 1 dặm.

Ngọn đồi này trọc lóc trọc trơ, thấp lùn giống như mô đất, ở trên mọc nhiều giống cỏ răng cửa cao quá đầu người, lá cỏ răng cưa có những mấu sắc như dao, hễ có ai đi lên ngọn đồi này kiểu gì cũng bị cắt tới máu chảy đầm đìa. Cũng vì vậy mà nơi này dù nằm ngay bên cạnh làng nhưng lại chẳng có ai lui tới, dù có là bọn con nít thò lò mũi xanh cả ngày chạy khắp nơi cũng coi đây là cấm địa.

Giữa đêm, tầng mây đen kịt che đi toàn bộ ánh mặt trời, ngọn đồi trông như bóng đen của một con quái vật khổng lồ đang nằm ngủ, gió đêm lạnh như đao cắt, thổi vô số cây cỏ răng cưa nghiêng nghiêng ngả ngả, tiếng rào rạt vang tới tận dưới chân đồi.

Vạn Cường thọc hai tay vào trong tay áo, cổ rụt lại, cắm đầu chui vào trong đống cỏ răng cưa cao lút đầu.

Xung quanh tối om, vô số cỏ răng cưa như tóc người bay trong gió, dù Vạn Cường đã làm nghề thợ săn được hơn 10 năm nhưng vẫn hơi sợ hãi.

Lần mò trong đám cỏ khoảng 30 phút, hắn mới đi được lên tới đỉnh ngọn đồi. Đây còn là nhờ bản lĩnh cả đời đi săn của hắn, nếu đổi thành người bình thường muốn vào một đêm không trăng không sao như thế này lần mò trong vô số cỏ răng cưa cao lút đầu người để mà tìm được đến đây thì khó lắm, gần như là bất khả thi.

“ Ha ha ha! Không ngờ Vạn Cường ta cũng có ngày đổi đời. Con ả tiểu th·iếp của Vương Tài kia, ả chỉ là con kỹ nữ mà suốt ngày ra vẻ đạo mạo thanh cao, đợi bổn đại gia có tiền rồi xem mày có tình nguyện bò lên giường ta hay không! Ha ha.” Vạn Cường càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ máu nóng càng sôi sục, trong nhất thời quên mất cái lạnh cắt da cắt thịt trên đỉnh đồi lộng gió.

Hắn ở trên đỉnh đồi tìm đông tìm đây một hồi, cuối cùng dừng lại trước hai tảng đá lớn bằng mặt cái ghế được xếp chồng lên nhau, xung quanh cỏ răng cưa vẫn mọc lút đầu, nếu không phải biết trước từ sớm thì sẽ chẳng có ai tìm ra được nơi này.



Vạn Cường cẩn thận bê hai hòn đá đi chỗ khác, sau đó dùng hai bàn tay đào lên từng lớp đất một.

Trời lạnh thấu xương làm cho đất giống như sắp đóng thành băng tới nơi, chạm tay vào chỉ thấy lạnh buốt, may mắn đất ở bên dưới hai tảng đá rõ ràng đã được đào xới từ trước sau đó được người ta lấp lại cho nên Vạn Cường dù dùng tay đào cũng không gặp nhiều trở ngại.

Chẳng mấy chốc bên cạnh hắn đã xuất hiện một đống đất lớn, trước mặt có một cái hố đường kính khoảng 1 gang tay, sâu khoảng 2 gang tay.

“ Đây rồi!” Vạn Cường thấy đáy hố lòi ra một góc của tấm vải bố màu xám nhạt cũ kỹ thì lập tức dừng tay, vui mừng khôn xiết hét nhỏ lên một tiếng.

Dùng hai bàn tay như tay gấu, khắp nơi đầu là vết sẹo, hắn cẩn thận từng chút một moi ra từ đáy cái hố một bọc vải lớn hơn bàn tay một chút. Tay hắn run run, chỉ giám di động từng chút một, giống như một đứa trẻ đang bê món đồ cổ giá trị liên thành.

Một mùi thơm dễ chịu nhàn nhạt từ bọc vải phiêu lãng mà ra, Vạn Cường đưa lên hít hà mấy hơi, mặt lộ vẻ say mê như điên.

“ Không hổ là linh chi trăm năm, hít một hơi thôi cũng đủ làm tăng mấy năm tuổi thọ.”

Nói rồi hắn cẩn thận vô cùng gỡ từng góc của mảnh vải ra, dần dần lộ ra trước mắt là một cây nấm linh chi cao khoảng 20cm, tai nấm hình tròn hơi bầu, lớn bằng bàn tay người trưởng thành, từ trên tai nấm rủ xuống 6 sợi tơ mỏng như tóc,



Nấm linh chi hay còn được gọi là Tiên thảo, Nấm trường thọ, Vạn niên nhung, là một trong những loài thảo dược quý hiếm bậc nhất, thậm chí so với nhân sâm còn quý giá hơn. Nấm Linh Chi từ 50 năm tuổi trở đi, mỗi mười năm sẽ mọc một sợi râu rồng, người ta xem số lượng râu rồng mà phán định tuổi thọ của nó. Cây nấm linh chi trong tay Vạn Cường đã mọc 6 cái râu, cũng có nghĩa đây là một cây hơn 100 tuổi nấm linh chi.

Do trời quá tối cho nên Vạn Cường không nhìn rõ lắm cây linh chi mà chỉ thấy bóng dáng lờ mờ, nhưng hắn từng chứng kiến cây linh chi này vào ban ngày rồi, nó có màu đỏ tươi như máu, óng ánh như bảo thạch, căng mọng ướt át, không ngừng toả ra mùi thơm mê người, ở trên thân có những đường gân màu xanh lục như mạch máu, vô cùng thần dị.

Linh Chi là vua của muôn loài thảo dược, không chỉ có thể chữa trị được nhiều loại bệnh n·an y· mà còn có tác dụng cố bổ bồi nguyên, bồi bổ thân thể cho người vừa ốm dậy, có thể dùng lâu dài mà không lo bị tác dụng phụ, cho nên trong đơn thuốc của các bậc danh y kê cho các thân vương, đại thần, dù bệnh gì cũng sẽ có cây linh chi trong đó, tuổi thọ càng lớn càng tốt.

Nấm linh chi 10 năm có thể đổi được lượng bạc nặng tương đương, linh chi 50 năm đã là cây thuốc thượng hạng, còn linh chi 100 năm trở lên có thể đổi được vàng kim trăm lượng.

Những người dựa vào núi non kiếm cơm như người hái thuốc, thợ săn,... cơ hội lớn nhất để đổi đời chính là may mắn tìm được thảo dược lâu năm, ở các ngôi làng ven vùng núi bao giờ cũng lan truyền người nọ, người kia ở trong rừng hoặc tìm được nhân sâm, hoặc hái được linh chi, hà thủ ô..... sau đó trong một đêm trở thành đại tài chủ, một bước lên trời. Ở Thạch Thôn còn lưu truyền rằng, nhân sâm trăm tuổi sẽ hoá thành đứa bé nam, linh chi trăm năm sẽ hoá thành đứa bé nữ, trái phải làm thư đồng cho sơn thần, ai ăn vào loại thần dược này có thể xương trắng mọc thịt, cải tử hồi sinh, trường thọ hơn trăm tuổi.

Tất nhiên nhiên những câu chuyện này đa phần đều là hư cấu, nhưng qua đó cũng có thấy thấy được một cây linh chi 100 tuổi có ý vị như thế nào!

Vạn Cường tên thợ săn xấu xí như con gấu này ấy vậy mà lại có được một cây linh chi 100 năm, nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài một chút phong thanh thôi chỉ sợ toàn bộ Thạch Thôn sẽ không có lấy một ngày yên ổn, toàn bộ toà Ứng Châu rộng lớn vô biên này chỉ sợ đều phải rung nhẹ một cái.

Khuôn mặt Vạn Cường núp trong bóng tối nên nhìn không rõ, nhưng thông qua hơi thở ngày một gấp rút của hắn có thể thấy được hắn đang vô cùng kích động.



Vạn Cường dùng đầu ngón tay cẩn thận sờ vào cây linh chi 100 năm, cảm thấy đầu ngón tay giống như đang chạm vào da thịt con người, say mê lẩm bẩm: “ Lý Đại à Lý Đại, ngươi leo lên vách núi cheo leo để đào được cây linh chi 100 năm này cho ta đúng là vất cả cho ngươi rồi. Đáng tiếc linh chi chỉ có một cây, nếu không ta cũng sẽ niệm tình mấy chục năm quen biết mà không g·iết ngươi rồi ta thực sự là bất đắc dĩ, Lý Đại ngươi sống khôn c·hết thiêng, lên trời rồi đừng quay về ám ta nhé! Còn có Hách Mạnh, Tào Tĩnh, Vương Lục ba người các ngươi nữa, xin lỗi nhé! Khạc... khạc....! Vinh hoa phú quý, mỹ nhân rượu thịt, ông đây sẽ thay bọn bay hưởng thụ thoả thích!!!”

Vạn Cường càng nói càng đắc ký, cuối cùng chỉ có thể ôm bụng đứng cười. Nhớ tới gần 2 tháng trước, hắn cùng với Lý Đại và ba người khác nữa là Hách Mạnh, Tào Tĩnh, Vương Lục kết bạn cùng vào sâu trong rừng săn thú. Bọn hắn đều là thợ săn lâu năm ở vùng này, 5 người tụ tập cùng một chỗ muốn đi săn hổ, định không làm thì thôi, làm một lần là đủ ăn suốt đời.

Năm người khí thế bừng bừng tìm kiếm rất lâu, cuối cùng ở sâu trong rừng tìm được một con hổ dữ cao hơn 2 m, bọn hắn bàn kế với nhau dùng cung tên, bẫy rập vây g·iết con hổ. Không ngờ hổ dữ mạnh quá, đảo khách thành chủ g·iết luôn ba người là Hách Mạnh, Tào Tĩnh, Vương Lục, Vạn Cường hắn nếu không phải Lý Đại kịp thời bắn mù mắt con hổ thì cũng nối gót 3 người bạn vào trong bụng hổ rồi.

Sau đó Lý Đại cùng với Vạn Cường bởi vì chạy trốn con hổ truy đuổi mà chạy và một hạp cốc rậm rạp. Vừa bước vào hạp cốc, cả hai người đều phát hiện ra mùi hương mê người trong không khí, đoán chắc là có thảo dược quý ở xung quanh cho nên bọn hắn vội vàng tìm kiếm, tìm hết một ngày một đêm, quả thật để bọn hắn tìm được cây nấm linh chi hơn 100 năm tuổi này.

Nấm linh chi mọc ngay trên vách đá, vách đá này cao hơn 50m, bề mặt dựng đứng, cỏ cây không mọc nổi, khỉ vượn không giám leo. Vạn Cường không giám trèo lên, bàn trở về chuẩn bị thang mây rồi lần sau hãy tới hái, không ngờ Lý Đại nhất quyết không chịu, tay không leo lên vách đá cheo leo hái linh chi.

Lý Đại còn có biệt danh là Lý Hầu Tử, từ nhỏ đã giỏi leo trèo, lớn lên làm thợ săn càng có thể đi lại qua các tán cây như khỉ, hắn sau một hồi hữu kinh vô hiểm thì thực sự hái được cây nấm linh chi giá trị liên thành xuống.

Đang khi Lý Đại mừng rỡ như điên, bấm bụng chỉ cần nửa cây nấm linh chi này thôi thì con trai hắn có thể chữa dứt khỏi bệnh hen, khỏe mạnh như người thường. Nhưng đáng tiếc, đúng lúc này một cây rìu bổ thẳng vào đầu của hắn, hắn chỉ kịp quay lại chém mạnh một dao sau đó ngã bịch xuống đất, chớp mắt tắt thở, sau khi c·hết hắn bị ném vào rừng cây cho hổ tha báo gặm, từ đầu tới cuối trong con mắt mở to tràn đầy ngạc nhiên và đau đớn, còn có hổ thẹn.

Vạn Cường lúc đầu cũng không có suy nghĩ g·iết người đoạt bảo, hắn thậm chí còn vô cùng lo lắng Lý Đại sẽ từ trên vách đá rơi xuống. Nhưng giây phút Lý Đại đặt chân xuống đất, trong tay là cây nấm linh chi tỏa hương thơm ngào ngạt, hai mắt hắn vằn lên tia đỏ, gần như vô thức xách cây rìu còn dính máu hổ g·iết chế người đồng đội.

Sau khi g·iết được Lý Đại, Vạn Cường giả vờ thành đoàn người bị hổ dữ ăn thịt hết, mình hắn may mắn sống sót, vì niệm tình làng nghĩa xóm mà không ngại mạo hiểm mang di vật n·gười đ·ã k·huất về với gia đình. Thực chất, hắn lén lút đem cây nấm linh chi chôn ở ngọn đồi vắng vẻ này, dự định để mọi chuyện qua đi rồi lại đem cây nấm linh chi vào huyện thành bán, tiền vừa tới tay liền rời khỏi Ung Châu tới Kinh Thành, trải qua cuộc sống như vua chúa.

Giấu nấm linh chi ở đây mà không đem đi bán ngay bởi vì, thứ nhất, hắn bị Lý Đại trước khi c·hết chém trúng vai, sau này hắn cắn răng tự chém mình 2 nhát nữa rồi giả làm bị hổ cào để tăng tính thuyết phục cho câu chuyện mà hắn kể, v·ết t·hương rất nặng buộc hắn phải tĩnh dưỡng nhiều ngày mới có thể hoạt động bình thường. Thứ hai, nếu như 4 người Lý Đại vừa c·hết thảm trong rừng sâu, Vạn Cường hắn một mình sống sót lại lập tức bán ra cây nấm linh chi giá trị liên thành này thì chắc chắn người ta sẽ liên hệ hai chuyện này lại với nhau, hắn sợ quan phủ sẽ bắt hắn rồi c·ướp nấm linh chi của hắn.