Dị Giới Thương Nhân

Chương 16: Đêm tối giết người



Chương 16: Đêm tối giết người

Trên đời này cảm giác nào là khó chịu nhất, bị đao chém dao cắt, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ? Nếu như hỏi Vạn Cường, hắn chắc chắn sẽ không do dự trả lời là cảm giác cầm trong tay cả núi tiền núi bạc mà hàng ngày vẫn phải đói tới hoa mắt chóng mặt, đêm về ngủ lạnh tới run cầm cập như cầy sấy.

Khốn khổ chịu đừng như vậy hơn một tháng, cuối cùng Lý Cường cũng không nhịn được nữa. Đêm nay nhân lúc không trăng không sao, trời lạnh như cắt, trong thôn nhà ai cũng đóng cửa tắt đèn, hắn liền lén lút mò tới ngọn đồi hẻo lánh này để đào cây nấm linh chi vô giá mà hắn giấu trước đó.

Hơn nữa hắn cùng sợ nếu như một mực chôn linh chi dưới đất thì sẽ bị chuột ăn mất, còn như linh chi có bị hỏng hay không thì hắn không sợ. Dược liệu càng lâu năm thì càng khó bị ẩm mốc, tới mức như cây linh chi trăm năm này, để mặc mấy năm chưa chắc nó đã hỏng, chất lượng giảm sút thì tất nhiên là có nhưng Vạn Cường không để tâm, điều này chẳng khác nào chín trâu mất một cọng lông.

Nhất là vào lúc trời lạnh giá thế này, dù là thịt cá lương thực hay là thảo dược đều bảo quản được rất lâu.

Nghĩ tới lúc bán đi cây linh chi, thu vào tay không biết bao nhiêu vàng kim lấp lánh mà kể, Vạn Cường hý hửng huýt sáo, đời này hắn vẫn còn chưa từng nhìn thấy qua vàng kim đâu, bạc cũng chưa thấy được mấy lần.

Trong đầu không ngừng tính toán sau khi có tiền thì nên ăn món gì, uống rượu ở đâu, tìm người phụ nữ nào, Vạn Cường hưng phấn quên cả giá rét, theo đường cũ trở về, vừa đi hắn vừa không nhịn được nhún nhảy giống như sắp bay lên trời tới nơi.

Đường núi khó đi, trời đêm tối đen như mực, bốn phương tám hướng chỉ thấy bạt ngàn nào là vô số cây cỏ răng thưa lá dài thẳng đuột, gai nhọn sắc như tỷ tỷ lưỡi dao cạo.

Vạn Cường hưng phấn mà đi, mảy may không quan tâm vô số lá cỏ răng cưa cắt cho hai bàn tay rớm máu, phần mặt cũng bị rạch cho mấy vết đỏ chót.



Bởi vì trời tối quá, đường đi gần như không nhìn thấy gì, nếu là bình thường Vạn Cường lấy kinh nghiệm mấy chục năm đi săn, lần mò từ từ tiến lên thì không có vấn đề gì, đàng này đêm nay hắn hưng phấn quá độ, đi đường giống như đang nhảy nhót, mấy lần vấp phải mô đất đột nhiên nhô cao lên hay hòn đá mà suýt thì ngã nhào.

Đi tới lưng chừng ngọn đồi, Vạn Cường vươn tay bẻ bớt mấy cây cỏ răng cưa ra cho dễ đi, bước nhanh về phía trước thì đột nhiên cảm thấy dưới chân mắc vào cái gì đó, thân hình lập tức mất đi trọng tâm rồi ngã nhào, đầu đâm thẳng xuống đất. May mắn vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Vạn Cường dùng thân thủ đã được rèn luyện qua nhiều năm đi săn, hông phát lực, cơ thể ở trên không xoay sang bên phải một chút, dùng phần lưng tiếp đất thay cho đầu.

Bịch một tiếng, Vạn Cường nặng nề gã uỵch xuống đất đau điếng, may sao hắn ngã vào bụi cỏ dày, bên dưới cũng không có đá cho nên chỉ đau một chút mà thôi chứ không b·ị t·hương nặng gì.

Vạn Cường không kịp quản xem mình có chảy máu hay không, vội vội vàng vàng mở bọc vải xem cây linh chi có bị tổn thường gì không. May mắn trong lúc ngã xuống hắn vẫn luôn ôm chặt cây linh chi vào trong ngực, dùng cơ thể bản thân để bảo vệ nó cho nên cây linh chi vẫn nguyên vẹn, điều này làm hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi.

“ Khốn thật! Nếu như lúc ngày ta ngã c·hết thì diêm vương sẽ ôm bụng cười đến c·hết mất!” Vạn Cường không tức giận, hắc hắc cười.

Đoạn sau khi đứng dậy hắn vớ lấy một cây gậy dài, đi tới đâu thì dùng đầu gậy dò đường trước tới đó, như vậy sẽ không bởi vì trời quá tối mà vấp phải tảng đá, cành cây sau đó ngã lăn quay. Đây là một mẹo nhỏ của những người thợ săn, bọn hắn có thể lăn lộn trong rừng thiên nước độc nhiều ngày, thậm chí là nhiều tuần, trong tay có rất nhiều mẹo sinh tồn mà người bình thường không biết được.

Vạn Cường hoàn toàn không biết, mặt đất phía sau hắn có một sợi dây leo đột ngột vắt ngang đường đi cho nên hắn mới bị vấp vào đấy mà ngã, ở chỗ đáng nhẽ ra hắn phải đập đầu vào trúng đấy, có tảng đá lớn nhọn hoắt bị người ta cố tình di chuyển tới.

Lần này có cây gậy dò đường trước, Vạn Cường cũng tập trung tâm thần đi chậm lại, chẳng bao lâu đã sắp tới được chân đồi.

“Một người thợ săn...... Âm thầm vác cung.... Lang thang vào rừng..... Bầu trời bình minh....... Muôn ngàn tia nắng sớm....”



Vạn Cường vừa đi vừa ngâm nga bài hát truyền miệng của người thợ săn, giọng hát khàn khàn như vịt đực, tràn đầy tiểu nhân đắc chí.

Đoạn sau khi đi qua một tảng đá lớn, trước mặt là một khoảng đất bằng phẳng, bụi cỏ răng cưa đã đổ rạp xuống đất. Vạn Cường trong lòng nghĩ bụi cỏ là do hắn lúc đi lên đồi đạp đổ cho nên không nghĩ nhiều, hồn nhiên dẫm lên bụi cỏ đổ rạp để đi xuống đồi.

Tuy nhiên theo quán tính, hắn vẫn quơ quơ cây cậy trong tay để dò đường, đầu cây gậy vung vẩy nhẹ như không, hoàn toàn không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Đột nhiên, Vạn Cường một lần nữa lại cảm thấy cổ chân vấp phải cái gì, thân thể đang nghiêng về phía trước lập tức mất cân bằng, cả người đổ rạp về phía trước như cái cây bị chặt gốc, đầu chúi thẳng xuống đất.

Chiêu cũ lặp lãi, y xoay hông, thân hình nghiêng sang bên phải, muốn dùng lưng tiếp đất thay cho đầu, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt cây linh chi vào trong ngực.

Bụp!

Một tiếng như rìu bổ vào dưa dấu, Vạn Cường ngã ầm xuống đất, cơ thể đột nhiên co giật như động kinh.



Thì ra nơi Vạn Cường ngã xuống có tảng đá lớn bằng miệng chậu rửa mặt, phía trên hòn đá có một đỉnh nhọn nhô cao lên như một cái chông đá vót nhọt. Hắn ầm ầm ngã xuống, thân thể ùng ục béo như con lợn rừng mang theo quán tín to lớn đập vào tảng đá, đỉnh nhọn như cái chông vừa vặn đâm mạnh vào xương sống cổ của họ Vạn.

Mũi nhọn đỉnh đá phá vỡ lớp da, mang theo lực đạo to lớn đâm mạnh vào đốt sống cổ, máu tươi ấm nóng lập tức tuôn ra như suối. Vạn Cường cảm thấy cổ nhói lên dữ đội, toàn thân mất kiểm soát run rẩy không ngừng, ngũ quan hắn méo sệch, miệng há to như cá đớp mồi, nước dãi nước mũi chảy ra cả.

“ AAAAAAA......!”

Tiếng hét thảm chói tai vang trong trời đêm lạnh lẽo, bị gió lạnh mang đi khắp nơi văng văng như quỷ khiếu, bên trong tiếng hét chất chứa vô vạn đau đớn làm người nghe rợn tóc gáy.

Vạn Cường hai tay ôm đầu, cơ thể vẫn run rẩy dữ đội, kêu la thảm thiết như con lợn bị chọc tiết, cơn đau khủng bố làm hắn gần như mất đi nhận thức, chỉ có thể theo bản năng lăn lộn để phát tiết. Bộ dạng của hắn lúc này chẳng khác nào vô số con mồi đã bị hắn săn g·iết trong mấy chục năm qua, chỉ khác những lần trước hắn là người đứng một bên quan sát, miệng hưng phấn cười to vì con mồi vừa săn được.

Trong cơn đau đớn tột cùng, Vạn Cường thấy trước mặt có một bóng người chầm chậm đi đến, hắn vui mừng vươn tay phải ra, miệng mấp máy cái gì nghe không rõ.

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Bóng đen ngồi xuống bên cạnh Vạn Cường, hai tay nặng nhọc nâng lên tảng đá bên cạnh, dùng hết sức lực đập mạnh phần đầu nhọn hoắt xuống đầu hắn, từng cú từng cú đầu nối tiếp, máu tươi tung toé khắp nơi, tiếng xương gãy răng rắc nghe sao mà rợn tóc gáy.

Dùng tảng đá đập mạnh vào đầu Vạn Cường không biết bao nhiêu lần, tới khi hai tay đau đớn như sắp bị xé rách, Lý An mới vô lực buông tảng đá ra. Tảng đá theo trọng lực rơi thẳng xuống cái đầu be bét không nhìn rõ hình dạng bên dưới làm bắn ra một đoá hoa máu đỏ tươi.

Trong không gian, màu máu tươi cay xè xộc thẳng vào mũi, tiếng máu tươi ào ào phun ra khỏi mạch máu như tiếng sấm, trước mắt là một bức tranh máu thịt đầm đìa, toàn bộ làm những giác quan mẫn cảm vô cùng của Lý An bị kích thích nặng nề.

Hụeeeeeeeeeệ!

Hắn cảm thấy cổ họng cuồn cuộn, không nhịn được nữa cúi đầu nôn thốc thôn tháo, chất dịch dạ dày trộn lẫn cùng với máu tươi ngấm vào mặt đất lạnh buốt.