Lý An n·ôn m·ửa suốt mấy phút đồng hồ mới có thể dừng lại, bằng đôi tay gầy trơ xương đang run rẩy cực độ, hẳn cẩn thận từ trong ngực t·hi t·hể Vạn Cường đ·ã c·hết lấy ra bọc vải, mở ra thấy bên trong có một cây linh chi hơn 100 năm tuổi thọ.
Dù ở nơi đầy mùi máu như thế này, mùi thảo dược thơm ngát vẫn rất rõ ràng, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đợi một chút, Lý An cuối cùng cũng có sức đứng lên, hắn nhìn quanh một vòng rồi quay người chạy xuống khỏi quả đồi hoang vu này. Chẳng bao lâu bóng lưng thấp bé đã biến mất sau bụi cây cỏ gai cao lớn, chỉ để lại nơi cũ một cái t·hi t·hể đầu nát bét, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi.
Có thể tưởng tượng ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế này, nhiều khả năng t·hi t·hể này sẽ không được ai phát hiện ra, không lâu sau ruồi nhặng, động vật ăn xác sẽ đánh hơi được mùi xác mà bu tới! Có lẽ đây là c·ái c·hết xứng đáng cho k·ẻ g·ian trá tham lam như y.
Lý An một mực đi tới gốc cây lớn bên rìa làng, lúc này mới cảm thấy thân thể hư thoát không còn một chút sức lực, trời rét tới lạnh run, không thể đi tiếp nữa nên đành trốn vào hốc cây gần đó.
Vừa nãy bởi vì kích động và sợ hãi quá độ, cơ thể hắn giống như đã kích phát một tiềm năng nào đó làm cho hắn quên đi đau đớn, mệt mỏi và giá lạnh, bây giờ tạm thời đã an toàn, thần dược cũng đã đoạt được vào tay, tâm thần hắn vừa có chút thả lỏng thì lập tức cái giá lạnh rét buốt từ bốn phương tám hướng lập tức ùa tới dữ đội, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng của hắn, đến nỗi mỗi lần hít thở đều lạnh tới mức tưởng chừng phổi sắp đông thành băng.
Cơ thể Lý An vốn yếu đuối, thường ngày gần như không bao giờ bước ra khỏi nhà, đêm nay lại hết đi xa lại trèo đồi dốc, cơ thể hắn sớm đã vượt quá ngưỡng chịu đựng, càng không nói là trong điều kiện giá rét thế này mà hắn chỉ mặc cộc một tấm áo da thú mỏng tanh.
Vừa chui được vào cái hốc cây bé như ổ chó, cơ thể Lý An cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà suy sụp, hắn nằm co mình dưới đất, toàn thân run rẩy vì lạnh. Hắn lúc này tay chân đau như kim châm, đã không khe sai sử, đầu cũng trở nên đau nhói, suy nghĩ cũng ngày một chậm lại.
“ Nguy rồi! Cứ thế này thì mình sẽ c·hết mất!”
Lý An nằm úp má phải trên mặt đất lạnh cóng, cảm nhận từng chút hơi ấm đang chầm chậm rời khỏi thân thể, trong đầu hắn lập tức hiện lên suy nghĩ này.
Có lẽ sáng mai, hoặc tối mai, lâu hơn, Lý Tiểu Hoa thấy hắn không trở về nhà cho nên lo lắng chạy đi tìm, cuối cùng tìm thấy trong cái hốc cây bé tý ở cuối thôn nằm một cái xác cứng đờ, xung quanh tuyết rơi phủ trắng xoá.
Phần tỉnh táo trong ý thức càng lúc càng bị cái giá lạnh tiêu diệt, Lý An biết không thể chần chờ và do dự thêm nữa, hắn run rẩy mở bọc vải ra, cầm cây linh chi 100 năm giá trị liên thành lên, từng miếng từng miếng ăn sống.
Linh chi sau khi vào miệng thì thấy ngọt ngào như mật ong, nuốt xuống bụng cảm thấy nóng ấm, vài ba miếng Lý An đã ăn hết cây linh chi cao hơn 20cm. Cảm giác trong bụng có một dòng ấm nóng đang chầm chậm ấp ủ, lan toả ra toàn thân, lông mày hắn hơi giãn ra, dễ chịu rên rỉ mấy tiếng.
......
Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ngũ Nương đã thức dậy, cảm giác giá lạnh buốt sương cùng với cái đói mạnh liệt như ngọn lửa đốt cháy dạ dàng làm bà không còn chút sức lực, mấy lần nhổm người dậy nhưng không thể rời khỏi giường.
“ Không được! Nếu mình tới muộn thì sẽ bị ông chủ đuổi mất, như vậy thì Nhị Ngưu và Tiểu Hoa sẽ bị đói.” Ngũ Nương nghiêng đầu nhìn đứa con gái thân yêu đang ngủ say bên cạnh, cắn chặt răng ngồi dậy, rời khỏi giường.
Bà xoay hai tay vào nhau để cho ấm hơn chút ít, cúi người khẽ sờ đầu con gái. Con gái bà lúc ngủ mới đáng yêu làm sao, nếu nó sinh ra là con nhà giàu chứ không phải con của bà thì chắc sẽ xinh đẹp giỏi giang lắm chứ không phải như bây giờ!
Hôm nay đứa con gái số khổ của bà sẽ phải tới nhà người ta làm nô bộc, vĩnh viễn mất đi cơ hội lấy một người chồng tốt rồi an vui sống tới già. Bà lại bởi vì không dám xin nghỉ một ngày cho nên vẫn phải đi làm, con gái bà sẽ phải một mình xách theo mấy bộ đồ cũ nát đi tới nhà Vương trưởng thôn.
Nô bộc! Hai từ thôi mà chất chứa bao nhiêu đau đớn tủi nhục, bao nhiêu mồ hổi, nước mắt lẫn máu. Bà sống ở cái Thạch Thôn này bao nhiêu năm rồi, còn lạ gì chuyện nhà họ Vương đ·ánh c·hết người ở nữa, quan phủ cũng sẽ không quản. Dù có không bị đ·ánh c·hết thì nô bộc cũng đâu được đối xử như con người, bao nhiêu đớn hèn tủi nhục rồi cũng đều phải nếm trải hết, bởi bọn hắn đã bị bán làm tài sản riêng của người giàu rồi.
Nhưng Ngũ Nương bà còn cách nào? Lúc đó Nhị Ngưu đổ bệnh sắp c·hết, đại phu lại nhất quyết đòi giao tiền thì mới cho thuốc, Lý Đại trong lúc nguy khốn còn cách nào khác ngoài tới nhà Vương trưởng thôn vay nợ đâu.
Bây giờ thời hạn đã đến, bọn hắn không giao được tiền thì bắt buộc phải giao người, một giây cũng không giám chậm trễ. Bởi nhẽ nếu như lúc bình thường Vương trưởng thôn sai người đ·ánh c·hết cả nhà Lý gia thì chưa chắc đã có ai đứng ra đòi lại lẽ phải, bây giờ nếu như bọn hắn có lý do chính đáng trong tay thì càng không cần kiêng kỵ bất cứ thứ gì. Vì tính mạng của cả nhà, Tiểu Hoa chỉ có thể hy sinh!
Mà cũng chưa chắc đi ở đã khổ, nếu như Tiểu Hoa gặp được người chủ tốt một chút, hàng ngày ít nhất cũng không lo sẽ c·hết đói, c·hết lạnh! Đúng vậy! Chắc chắn nó sẽ gặp được chủ tốt thôi! Chắc chắn!
Ngũ Nương lầm bầm như đang thôi miên chính mình, không thấy Lý An trên giường bà tưởng rằng con trai dậy sớm nên cũng không để ý. Đứa bé này sau khi ốm nặng dậy thì vẫn luôn dậy sớm như vậy, dù có giá rét thế nào cũng không thay đổi.
Nhưng mà đi ra gian chính cũng không thấy con đâu, Ngũ Nương lại xuống bếp tìm, ra sân tìm nhưng một mực không nhìn thấy bóng dáng, tới đây bà bắt đầu hơi hoảng.
“ Nhị Ngưu thân thể yếu như vậy, trời đêm lạnh giá thế này nó có thể đi đâu? Chẳng nhẽ là ngất xỉu ở chỗ nào rồi!”
Ngũ Nương càng nói càng sợ hãi, tìm quanh nhà một lần nữa vẫn không thấy con đâu thì vội vào phòng ngủ lay Lý Tiểu Hoa dậy, cô bé nghe nói đệ đệ mình không thấy thì tỉnh cả ngủ, chưa kịp mang giày rơm vào, quên cả lạnh giá vội chạy đi tìm.
Hai người tìm khắp nhà không thấy thì bắt đầu tìm ở những nơi xung quanh nhà, nhưng khổ nỗi trời không sao không trăng, tối đen như mực, muốn đi đường còn khó chứ chớ nói tìm người.
Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa to giọng gọi khắp làm không ít người trong thôn tỉnh khỏi giấc ngủ nhưng mãi vẫn không thấy Lý An đáp lại.
Được một lúc thì tuyết bắt đầu rơi dữ đội, gió nổi lên ầm ầm, hai người đã lạnh buốt tới mức không thể chịu được nữa, Lý Tiểu Hoa lúc đi quá gấp còn không mang giày rơm vào, lòng bàn chân chạm vào mặt đất như dẫm trên băng. Hết cách, hai người đành trở về nhà đốt lửa sưởi ấm người một chút, dự định đợi tuyết rơi mỏng hơn một ít thì sẽ tiếp tục đi tìm.
Không ngờ tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc một lớn, gió mỗi lúc một to, trời sáng lên một chút, phóng mắt ra xa chỉ thấy trắng xóa mịt mù, gió lạnh ầm ầm thổi giận dữ, chỉ có ngoài xa Bạch Vân Giang vẫn ầm ầm chảy xuôi, tiếng nước chảy vang lên như trống.
Ngoài trời lạnh giá đã đành, trong lòng Ngũ Nương càng lạnh lẽo gấp bội, bà đứng nơi cửa trông ra bên ngoài, vô số tuyết lạnh ầm ầm đập thẳng vào mặt mà hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.