Dị Giới Thương Nhân

Chương 18: Khỏi bệnh



Chương 18: Khỏi bệnh

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tuyết rơi bên ngoài mỗi lúc một lớn, chẳng bao lâu đã phủ kín mặt đất, gió lạnh thổi vù vù, ngàn vạn bông tuyết trong cơn gió đông như ngàn vạn con dao cắt.

Thời tiết thế này thì dù có là thanh niên trai tráng cũng chịu không thể ra ngoài, hai mẹ con Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa chỉ có thể suốt ruột ở trong nhà chờ đợi.

Lý Tiểu Hoa thấy mẫu thân lo lắng không yên thì vào trong bếp nhóm lửa, xong gọi mẫu thân vào ngồi cho ấm. Ngũ Nương bởi vì quá mức lo lắng nên hồn nhiên không hề phát giác thân thể mình đang run lên bần bật.

Thời gian chậm rãi trôi, tới trưa tuyết ngoài trời mới bắt đầu hơi vơi đi một tý, Ngũ Nương đã bình tĩnh hơn ít nhiều, đứng dậy nói với Lý Tiểu Hoa: “ Tiểu Hoa, con vào thu dọn đồ đạc đi tới nhà Vương trưởng thôn đi, tới đó rồi người ta sẽ thu sếp cho con. Từ giờ trở đi con hãy ở lại đó chăm chỉ làm việc, Vương trưởng thôn đại nhân đại lượng sẽ không để con chịu thiệt.”

Đoạn nói xong bà lấy tờ giấy nợ có dấu chỉ đỏ đưa cho con gái.

Lý Tiểu Hoa đã thu dọn xong mấy bộ độ rách nát từ lâu, cẩn thận gấp tờ giấy lại cất vào trong ngực, an ủi: “ Mẫu thân yên tâm, con rất ngoan, sẽ không bị người ta đánh mắng đâu! Mẫu thân đừng lo lắng quá, chắc là đệ đệ ra ngoài chơi sau đó gặp bão tuyết lớn quá nên trú ẩn ở chỗ nào thôi. Đợi khi nào tuyết ngừng rơi thì nó sẽ trở về.”

Ngũ Nương gật đầu, mỉm cười xoa đầu con gái, dù vậy trong đôi mắt vẫn có thể nhìn rõ sự lo lắng không hề suy giảm.

Hai người nói chuyện một lát rồi dắt tay nhau đi ra cửa, Ngũ Nương chuẩn bị ra ngoài tìm Lý An, còn Lý Tiểu Hoa thì vai xách theo tay nải, chuẩn bị tới nhà Vương trưởng thôn làm nô bộc.

Có lẽ cũng biết lần này chia xa, lần sau gặp lại không biết đã là khi nào, Lý Tiểu Hoa đứng ở cửa mãi không đi, nắm chặt bàn tay chan sần của mẹ. Ngũ Nương cũng không nỡ buông tay con, hai người cứ thế tay nắm chặt tay đứng ở cửa, bốn mắt đăm chiêu nhìn màn mưa tuyết.



Cuối cùng vẫn là Ngũ Nương lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng: “ Trời không còn sớm nữa, con lên đường đi kẻo ngày đầu tiên đã gây ấn tượng không tốt cho người ta.”

“ Con đi đây! Khi nào đệ đệ về thì mẫu thân nhớ thông báo cho con với nhé.” Lý Tiểu Hoa gật đầu, buông tay mẹ ra rời đi.

Ngũ Nương nhìn theo bóng lưng con gái trong màn tuyết trắng xoá, trong lòng không nỡ nhưng cũng lòng bất tòng tâm.

Lý Tiểu Hoa đi tới cửa đột nhiên dừng chân, đưa tay lên xoa xoa mắt mấy lần rồi vui mừng khôn siết hét: “ Đệ đệ?”

Lý An đầu đội tuyết trắng, chạy nhanh tới, mỉm cười: “ Tỷ không nhân ra đệ đệ của mình nữa sao?”

“ Nhị Ngưu! Con đi đâu mà giờ mới về, biết chúng ta lo lắng cho con lắm hay không?” Ngũ Nương ở trong nhà thấy con trai cũng vui mừng chạy ra, ôm chặt Lý An không chịu buông, giọng nói không giấu được vui mừng khôn siết.

“ Con đi dạo một chút nhưng gặp trời đột nhiên đổ tuyết lớn quá cho nên một mực trốn trong nhà Dương Siêu, bây giờ bão tuyết dừng lại mới dám trở về.” Lý An lộ vẻ áy náy, cười nói.

Ngũ Nương vui mừng con trai trở về, cũng không quan tâm con trai vì sao đêm hôm lại ra ngoài đi dạo, chỉ luôn miệng nói về là tốt rồi, về là tốt rồi.

Lý Tiểu Hoa cũng rất vui, cười tới hai mắt híp lại. Đợi một lát, cô đeo tiếc tay nải bé tý lên vai, cố che đi vẻ buồn bã, nói: “ Con đi đây!”



Ngũ Nương thu hồi vẻ vui mừng trên mặt, quay sang nhìn con gãi, môi run rẩy mấy cái nhưng cuối cùng chỉ có thể hơi gật đầu.

Lý Tiểu Hoa đang định đi thì Lý An bước ra một bước ngăn lại trước mặt.

“ Để đệ đi cho!” Lý An mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Lý Tiểu Hoa, giọng chắc nịch.

Lý Tiểu Hoa lắc đầu: “ Đệ biết ta định đâu đâu mà đòi đi thay chứ? Đừng quậy nữa, ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời nhé, khi nào rảnh tỷ sẽ về thăm. Nhớ đừng nửa đêm nửa hôm chạy đi lung tung, mẫu thân sẽ rất lo lắng.”

Lý An lắc đầu: “ Ta biết tỷ sắp tới nhà Vương trưởng thôn làm nô bộc cho nhà ấy! Để ta đi thay cho.”

Ngũ Nương biến sắc, nói: “ Sao con biết?”

“ Con nghe mọi người nói chuyện nên biết được! Hãy để con đi thay tỷ tỷ.” Lý An quay sang nói với Ngũ Nương.

“ Không được! Không nói tới nhà Vương lão gia có nhận đứa trẻ ốm yếu như con không? Dù người ta chịu nhận thì lấy sức lực của con cũng không chịu được khổ cực nơi ấy. Làm nô bộc vô cùng cực khổ, con không chịu được đâu.” Ngũ Nương lắc đầu kịch liệt phản đối, nhất quyết không đồng ý để con trai đi thay.

Lý Tiểu Hoa cũng cầm tay Lý An, nói: “ Đúng vậy! Đệ vào đó làm không được việc sẽ bị ta đánh bị người ta mắng đấy, tỷ lớn hơn đệ, hãy để tỷ đi cho.”



Lý An không trả lời ngay mà đột nhiên quay người chạy ra xa khoảng 100m sau đó lại quay người chạy về, tốc độ không tính rất nhanh nhưng cũng không chậm. Đợi tới khi hắn chạy tới trước mặt hai người Ngũ Nương thì mặt chỉ hơi đỏ, thở không gấp, mỉm cười nhìn hai người.

Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa khó có thể tin vào những gì mình nhìn thấy, trố mắt nhìn Lý An như nhìn sinh vật lạ. Đứa bé này bình thường đi bộ chục bước cũng phải đứng lại nghỉ mấy lần, bây giờ lại có thể vận động mạnh như vậy mà không mệt? Điều này dù là Lý Tiểu Hoa lớn hơn 2 tuổi cả ngày leo núi lội suối cũng không làm được nữa là!

Lý Tiểu Hoa quên cả việc đi tới nhà Vương Tài, tiến tới hai tay nắm lấy cổ áo Lý An, hét toáng lên: “ Yêu ma quỷ núi phương nào giám biến thành đệ đệ của ta? Có phải ngươi đã ăn thịt đệ ấy rồi không? Đừng làm hại mẫu thân của ta, mau cút đi!”

“ Cút cái đầu tỷ ấy! Đệ Nhị Ngưu đây mà, đừng quậy nữa.” Lý An gỡ tay Lý Tiểu Hoa ra, lắc đầu cười nói. Nếu là bình thường thì hắn còn lâu mới có thể đọ lại sức của Lý Tiểu Hoa được, chỉ có cầu xin tha thứ.

“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại đột nhiên trở nên khoẻ mạnh như vậy?” Ngũ Nương kịch động nắm lấy tay con trai mình, trong giọng nói đầy kích động và nghi hoặc.

Lý An cười tủm tỉm: “ Thế nào? Con mạnh khoẻ hai người không vui mừng sao.”

Ngũ Nương hai mắt đẫm lệ, giọng nói kích động tới run run: “ Nào có chuyện đó chứ, ta hàng đêm đi ngủ đều nằm mơ một ngày con khỏi bệnh, chỉ cần như vậy thôi thì dù phải đánh đổi cả tính mạng này ta cũng cam.”

Lý An biết Ngũ Nương nói là thực lòng, hắn bây giờ có thể khỏi bệnh, trở thành một người khoẻ mạnh không phải cũng là do vị phụ thân chưa nói chuyện được mấy câu kia hy sinh mạng sống đổi lấy hay sao? Trời đất bao la, tấm lòng cha mẹ vẫn luôn là thứ vĩ đại nhất, kiếp trước hắn chỉ được chứng kiến trong sách vở, kiếp này may mắn được tận mắt nhìn thấy rồi.

Lý An nắm lấy tay mẫu thân, cảm thấy bàn tay gầy guộc đâu đâu cũng là vết chai sạn, trong lòng cũng không nhịn được xúc động, nói: “ Mẫu thân khóc cái gì, đây là chuyện vui sao người lại phải khóc. Còn có tỷ nữa, đồ mít ướt!”

“ Ngươi mới mít ướt ấy! Chẳng qua là tuyết bay vào mắt nên ta mới chảy chút nước mắt mà thôi.” Lý Tiểu Hoa quay đầu đi chỗ khác, len lén lau đi hai hàng nước mắt.

“ Đêm qua con đã gặp phụ thân!” Lý An hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói. Không đợi hai người truy hỏi, hắn trầm giọng nói tiếp: “ Đêm qua con đã mơ thấy phụ thân, người nói người sau khi c·hết gặp được Diêm Vương lão gia, hắc bạch vô thường mở sổ sinh tử tra thấy được đời đời Lý gia tích đức hành thiện cho Diêm Vương Lão Gia đã niệm tình chữa khỏi bệnh cho con. Phụ thân nhân cơ hội đó cũng xin trở về gặp con một lần, người nói ở dưới âm ty thấy Tiểu Hoa phận là nữ nhi lại sắp bị bán làm nô bộc cho nên vô cùng đau lòng, dặn đi dặn lại rằng sau khi con khỏi bệnh phải thay thế Tiểu Hoa tới nhà Vương trưởng thôn.”