Dị Giới Thương Nhân

Chương 19: Tới Vương phủ



Chương 19: Tới Vương phủ

Lý An càng nói càng nghiêm túc, càng nói càng giống như thật, tới nỗi hắn suýt nữa cũng tin câu chuyện vớ vẩn của mình rồi, càng không nói tới Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa vẫn luôn tin vào quỷ thần.

Hai người không nhịn được mà đều rơi nước mắt.

“ Lý Đại à Lý Đại! Ông trở về mà sao không tới gặp ta, biết ta nhớ ông lắm hay không!” Ngũ Nương vô lực ngã xuống đất, nhỏ giọng tự lẩm bẩm với mình.

Lý Tiểu Hoa cũng khóc toáng lên, mếu máo: “ Phụ thân lúc nào cũng thiên vị đệ đệ! Xin Diêm Vương lão gia trở về cũng chỉ gặp đệ đệ, thật là quá đáng.”

Là một người theo chủ nghĩa duy vật biện chứng, Lý An không tin lắm vào chuyện ma quỷ thần linh, nói là không tin lắm bởi vì hắn lúc này đang đứng ở đây, mà hắn trước kia đ·ã c·hết từ lâu rồi, chuyện xuyên không như vậy còn có thì nói ma quỷ thần linh tồn tại cũng không phải không chấp nhận được.

Chỉ là hắn cũng chẳng quan tâm trên đời này có thần linh ma quỷ hay không, dùng những thứ này để đối phó với những thôn dân mê tín như Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa vẫn rất hiệu quả. Hễ có chuyện gì không thể giải thích được thì cứ đổ hết lên đầu n·gười đ·ã k·huất là xong, làm vậy tuy có chút bất kính nhưng Lý An không quản được nhiều như vậy.

“ Phải rồi! Phụ thân còn nói chúng ta nhất định không được kể chuyện này ra bên ngoài, nếu tiết lộ thiên cơ thì người sẽ bị giới âm ti trách phạt. Sau này đối với bên ngoài hãy cứ nói con sau khi uống thuốc của đại phu, tĩnh dưỡng một phen thì khỏi bệnh, đừng nhắc tới chuyện của các vị thần linh kẻo phạm phải đại kỵ.” Lý An thần thần bí bí nói.

Hai người một lớn một nhỏ liền gật đầu như gà mổ thóc, xem bộ dạng này thì dù có bị người khác cầm dao kề cổ thì cũng sẽ chẳng hé rằng dù nửa lời.

Chuyện đã tới nước này rồi, việc Lý An tới nhà Vương Trưởng thôn làm nô bộc đã là ván đã đóng thuyền, dù là Ngũ Nương cùng với Lý Tiểu Hoa có không nỡ thế nào cũng không mở miệng ngăn cản.



Lý An vào trong nhà thu dọn một chút, chỉ mang theo mấy bộ đồ da thú mặc từ nhỏ tới lớn, từ biệt mẫu thân và Lý Tiểu Hoa, rời khỏi nhà đi tới nhà Vương trưởng thôn.

Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa nằng nặc muốn đi cùng nhưng Lý An nói rằng Ngũ Nương còn phải sang thôn bên đi làm, dù bây giờ đã muộn nhưng đi còn hơn không cho nên không thể đưa tiễn. Còn Lý Tiểu Hoa, Lý An nói bừa rằng đêm qua Phụ Thân nói hôm nay sẽ trở lại, bảo cô bé ở lại trông nhà chờ phụ thân trở về, kẻo người khó khăn lắm mới có thể vượt ranh giới âm dương trở về nhà lại không gặp được người thân nào.

Thế là cuối cùng chỉ có Lý An xách theo một cái tay nải đơn độc rời khỏi nhà, chẳng bao lâu đã biến mất trong cơn mưa tuyết trắng xoá.

......

Lý An đứng trân nhìn hai cánh cửa cao hơn 3m khép chặt trước mắt, khó mà tưởng tượng nơi này vẫn nằm trong Thạch Thôn. Hai cánh cửa không biết được làm từ loại gỗ gì, được sơn màu đỏ đậm, bên trên điêu khắc hình rồng phượng lượn quanh, ở giữa là hai cái vòng đồng đường kính hơn 30cm.

Phía trước cửa là một hàng 4 bậc thang được làm từ đá xanh, bốn bậc bậc thang đại diện cho sinh lão bệnh tử một đời người, hai bên là hai pho tượng sư tử đá cao lớn như thật, trong miệng ngậm châu ngọc, uy vũ không chịu nổi.

“ Khoảng cách giàu nghèo không khỏi quá lớn đi! Ở cái nơi có ăn đá gà ăn sỏi này, rốt cuộc tên béo Vương Tài này làm cái gì mà có thể giàu có như vậy? Chẳng nhẽ là buôn t·huốc p·hiện?” Lý An càng nhìn càng choáng váng, không nhịn được lẩm bẩm.

Thực ra chuyện tới nhà Vương Tài làm nô bộc đối với hắn cũng không phải chuyện xấu thế nào, ít nhất hắn cũng được tiếp xúc tới giai cấp khác trong xã hội này chứ không phải mỗi ngày đều quanh quanh với những người thôn dân cùng khổ. Đây chính là cơ hội cho hắn trở mình!

“ Bây giờ thân thể đã khá hơn nhiều, so với một đứa trẻ khoẻ mạnh bình thường không thua kém chút nào. Cộng thêm giác quan siêu việt của ta, luôn sẽ có cơ hội cho ta trở mình.” Lý An mỉm cười, tự nói với mình.



Đoạn hắn kiên định bước qua bốn bậc thang đá bóng loáng, cầm vòng đồng nặng trịnh ầm ầm gõ vào cửa lớn nhà họ Vương.

Đêm qua, hắn nghe thấy Vạn Cường mắng rủa phụ thân Lý Đại của hắn, thề sẽ xé xác cả nhà của hắn, biết có chuyện khuất tất, hẳn lập tức bám theo tên này.

Vạn Cường là người trưởng thành, lại là thợ săn khoẻ mạnh, tốc độ đi bộ của hắn còn nhanh hơn Lý An lúc đó chạy nước rút, may mắn Lý An giác quan siêu phàm, có thể dễ dàng bám theo dấu vết Vạn Cường để lại, nhiều khi một ngọn cỏ bị đáp gãy thôi cũng đủ chỉ cho hắn phương hướng rời đi của tên thợ săn lòng lang dạ sói.

Sau đó có thể tưởng tượng tình cảnh một đứa bé 10 tuổi cao chưa tới một mét, còi cọc da bọc xương ở trên ngọn đồi mọc đầy cây cỏ răng cưa bôn ba khắp nơi, hết dùng dây leo căng ngang đường đi lại cố hết sức dời tảnh đá lớn tới vị trí được tính toán sẵn, toàn bộ công việc mưu tính một chút là song, nhưng muốn thực sự làm được, nhất là lấy sức lực bé tý của Lý An thì vô cùng khó khăn.

Lần đầu tiên, Vạn Cường vấp phải giây leo mà ngã nhưng hắn tránh được tảng đá nhọn hoắt phía trước, cả người không b·ị t·hương gì. May mắn sao tên thợ săn ngu ngốc này cũng chỉ cho rằng mình vấp phải tảng đá hay cành cây, không nghi ngờ gì mà đi tiếp.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, dù có là ai đi chăng nữa cũng không ngờ rằng có người ở trong trời đêm lạnh lẽo tối mịt này, ở trên ngọn đồi hoang căng giây ngáng chân mình bao giờ.

Trời tối đen như này, muốn đi đường còn khó chứ đừng nói là bố trị một cạm bẫy tinh vi như vậy. Tất nhiên là ngoại trừ Lý An, trong mắt hắn, quả đồi tối đen như mực chẳng khác cảnh tượng nhìn được lúc ban ngày là bao.

Tuy nhiên Vạn Cường dù gì cũng là thợ săn, hắn dùng cây gậy dò đường làm cho Lý An không thể lặp lại chiêu cũ.

Tình huống tiếp theo chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lý An thấy Vạn Cường xoay hông tránh được tảng đá liền biết kế này không thành, không nhìn kết quả lập tức xoay người chạy tới cái bẫy tiếp theo.



Hai cái bẫy chung một công thức, đầu tiên là dùng dây leo ngáng ngang đường đi rồi ở phía trước đặt một viên đá nhọn, cả hai đều được Lý An nhân lúc Vạn Cường đang say mê với cây linh chi trăm năm trên đỉnh đồi để bố trí.

Thường nói một người sẽ không tắm trên một dòng sông, thấy cái bẫy đầu tiên không thành, Lý An nhân lúc Vạn Cường ngã tới choáng váng chạy tới cãi bẫy thứ hai, ở đây hắn tháo một đầu sợi dây leo đang buộc vào thân cây, lại cố hết sức chuyển hai tảng đá tới hai bên tảng đá có sẵn ở đó từ đầu.

Xong xuôi, hắn trốn vào bụi cỏ gần đó, nín thở chờ đợi, một tay cầm c·hặt đ·ầu tự do của sợi dây leo.

Tới lúc Vạn Cường đi tới, hắn dùng cây gậy dò đường trong tay quơ qua quơ lại, thấy đường đi không có vật cản thì tự tin mười phần mà bước. Chỉ chờ có vậy, căn đúng lúc chân Vạn Cường sắp nâng lên, Lý An kéo căng sợi dây leo trong tay, sợi dây lập tức căng lên vắt ngang đường đi, Vạn Cường hoàn toàn không chuẩn bị lập tức ngã nhào.

Thói quen phản xạ là một hành động được lặp đi lặp lại hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần, Vạn Cường theo bản năng xoay hông nghiêng người sang phải tránh được hòn đá chính giữa, lập tức đâm đầu vào hòn đá nằm bên cạnh. Cái này có lẽ gọi là tránh vỏ dưa vấp phải vỏ dừa.

Kết quả sau đấy đã không còn gì đáng nói, Vạn Cường ngã tới da rách máu chảy, trời đất xoay vần, Lý An ở bên cạnh rình rập như hổ báo đã lâu, chỉ chờ có vậy lập tức cầm hòn đá lao ra đập liên tục vào đầu kẻ sấu xổ.

Xong chuyện, hắn cầm theo cây linh chi trăm năm chạy về Thạch Thôn, bỏ mặc cái xác lại cho bọn thú hoang đói bụng. Tới khi về tới cây đa đầu làng, Lý An sau một đêm giày vò rốt cuộc không chịu nổi, cơ thể gần như sụp đổ, vào lúc này hắn không do dự nữa lập tức nuốt cây linh chi trăm năm vào bụng.

Lý An từng nghe đâu đó rằng linh chi có thể chữa bệnh hen, hơn nữa đây là loài cây đại bổ, hoàn toàn không có tác dụng phụ, ăn vào bụng cùng lắm chỉ lãng phí dược lực chứ sẽ không nguy hại, lợi hại thế nào vừa nhìn là biết.

Kết quả Lý An li bì nằm trong hốc cây đa một đêm, đợi tỉnh lại đã là giữa trưa. Vừa mở mắt, hắn lập tức phát hiện cơ thể thay đổi, hít thở không còn khó khăn, bệnh hen giày vò hắn bao lâu đã khỏi, giơ tay nhấc chân đầy cảm giác lực lượng, thậm chí cái lạnh bên ngoài cũng trở nên không đáng kể, hắn biết cây linh chi trăm năm đã phát huy tác dụng.

Nếu để người trong nghề biết Lý An cứ thế coi linh tri trăm năm như củ cải trắng gặm ăn thì không biết sẽ tức giận tới mức nào. Lý An cũng biết mình phung phí của trời nhưng không để tâm, chỉ cần cơ sức khoẻ, sẽ luôn có một ngày hắn có thể kiếm về gấp bội.

Mọi chuyện nói ra thì quả thực đơn giản như đan rổ, không có gì quá mức ly kỳ kinh hãi thế tục nhưng Lý An tự thân mình trải qua, hắn biết trong đó ẩn chưa bao nhiêu nguy hiểm cùng với đánh cược. Bây giờ đứng trước nhà cao của rộng của Vương gia có thể nhẹ nhõng kể lại như thế này không có nghĩa mọi chuyện đều không có gì đáng nói, tới tận bây giờ, ngay lúc này, mỗi khi nhắm mắt lại hắn vẫn thấy hình ảnh cái xác với máu thịt be bé, mùi máu tanh sặc mũi làm người ta khó thở, cái lạnh cắt da cắt thịt trên đỉnh đồi lộng gió, những điều này sẽ mãi trở thành một phần con người hắn, mãi mãi như vậy.