Dị Giới Thương Nhân

Chương 20: Công việc mới



Chương 20: Công việc mới

Kẹt... kẹt.... kéttttttttt!

Hái cánh cửa gỗ thơm mùi sơn nặng nề mở ra một khe hở hẹp, giống như con quái vật nặng nề trở mình sau giấc ngủ dài. Từ phía sau khe hở, một thiếu nữ khoảng 14, 15 tuổi, mặc áo vải thô ngắn tay, cổ hình tròn, mặc váy dài tới bắp chân, tóc buộc thành hai chiếc sừng dê, trong tay cầm một cái rổ tre trống không. Y phục cô bé lấm lem bụi bẩn, mặt mày nhem nhuốc bụi than, xem bộ dạng thì hẳn là nô bộc trong nhà Vương Tài.

Thiếu nữ mở cửa ra thấy đứng trước của là một thiếu niên gầy còm như con khỉ, tóc cắt ngắn mọc tua tủa như lông nhím, mặt mũi hốc hác bẩn thỉu, tay xách tay nải, chân đi giày rơm. Cô nhìn trên dưới người gõ cửa mấy lần rồi hỏi: “ Là người nhà Lý gia đúng không?”

Lý An hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Thiếu nữ có khuôn mặt tròn thanh tú, ánh mắt lanh lợi, trông không giống như người bị đói ăn hay thường xuyên bị đ·ánh đ·ập, điều làm làm cho hắn đối với cuộc sống tương lai của mình an tâm chút ít.

“ Đi theo ta đi gặp Trương quản gia!” Thiếu nữ mỉm cười bẽn lẽn, nói với Lý An. Đợi tới khi Lý An đã vào nhà cô mới đóng cửa lại rồi dẫn đường cho hắn đi vào nhà trong.

Tường nhà Vương Tài rất cao, bình thường người trong thôn khó có thể thấy được cảnh tượng phía sau những bức tường như bức tường trại giam này cho nên đây là lần đầu tiên Lý An được chứng kiến nơi ở của người có tiền ở thế giới này.

Phía sau cửa chính là một khoảng sân rộng rãi được lát đá xanh, trong sân trồng mấy thân cây cao lớn mà Lý An không biết tên, lá cây thon dài, dù là mùa đông nhưng vẫn xanh tươi ướt át, giữa sân là một hòn giả sơn cao khoảng 3m, bên dưới là một cái hồ nước nho nhỏ hình tròn, mặt hồ lúc này đã đóng một lớp băng mỏng, lờ mờ có thể thấy mấy con cá đủ loại màu sắc bơi ở phía dưới. Chỉ khoảng sân này thôi đã đủ sánh ngang với những căn biệt thự nghìn tỷ thời hiện đại rồi, điều này làm Lý An đã quen với cuộc sống nghèo khổ thiếu thốn đủ thứ nhìn tới trợn mắt há mồm.

Thiếu nữ thấy bộ dạng hắn ngây ngây ngốc gốc thì mỉm cười khúc khích, dẫn Lý An men theo con đường nhỏ đi ngang qua sân, vòng qua hòn non bộ cao lớn đi vào một dãy hành lang hẹp. Hai người bước nhanh trên hành lang gỗ sạch bóng không một hạt bụi phát ra tiếng bước chân thanh thúy dễ nghe, Lý An đi một đoạn lại khoảnh đầu lại nhìn, hắn đang lo lắng chân mình làm bẩn sàn gỗ mất.



Qua một đoạn hành lang ngắn, phía trước là một căn nhà cực lớn được xây bằng gạch, sơn màu xanh đen, hai cánh cửa lớn cao hơn 2m mở toang để lộ đại sảnh bên trong, mái ngói hình dạng cong như trăng rằm, rìa bên ngoài có một bức tượng điêu khắc hình chim rất tinh xảo.

Thiếu nữ dẫn Lý An đi vào trong đại sảnh.

Lý An chú ý tới hai bên nơi này còn có hai đoạn hành lang dài đẫn ra hai bên, xa xa có thể nhìn thấy các loại kiện trúc khác nhau. Vẫn biết nhà Vương trưởng thôn rộng vô cùng nhưng khi thực sự bước chân vào nơi này, tận mắt chứng kiến vẫn khiến người ta sợ hãi thán phục không thôi.

“ Khó có thể tưởng tượng được, cùng trong một ngôi làng, chỉ cách nhau có mấy trăm m mà cuộc sống của người giàu và người nghèo lại khác nhau tới thế!” Lý An trong lòng cảm thán không thôi, đồng thời hắn cũng càng tò mò rốt cuộc tên Vương Tài béo mập này làm nghề gì mà lại cá kiếm như thế, chưa bao giờ khát vọng làm giàu lại bùng cháy mãnh liệt trong lòng hắn như lúc này.

Tất nhiên những suy nghĩ này không thể để lộ ra mặt, Lý An ngoan ngoãn theo sau lưng thiếu nữ đi vào trong đại sảnh, thấy nơi này diễn tích rất rộng, bày biện ngược lại không nhiều, ở đối diện của chính có một chiếc ghế khắc hình rồng, hai bên đặt hai hàng ghế nhỏ hơn một chút, trên các bước tường treo một chút bức hoạ sơn thuỷ hai màu đen trắng, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác.

Lúc Lý An vào thì ở chiếc ghế đầu tiên của hàng ghế bên phải đang ngồi một người, kẻ này Lý An biết, chính là Trương Cáp từng tới nhà hắn một lần.

Trương Cáp mặc một bộ y phục bằng vải đen, khoác áo lông sói, hai tay lồng áo ống tay áo, thu mình ngồi trên ghế, mắt lim dim gật gà gật gù, bên cạnh là một ly trà đậy kín nắp, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Nghe thấy có người vào, Trương Cáp mở mắt, điều chỉnh tư thế ngồi lại một chút rồi cầm chén trà nóng lên rồi nhấp một ngụm.

Thiếu nữ ấn đầu Lý An xuống, cung kính hướng Trương Cáp nói: “ Bẩm Trương quản gia, người nhà họ Lý tới!”



“ Ừ! Lui đi!” Trương Cáp phất tay, mắt vẫn không rời người Lý An.

Đợi thiếu nữ rồi khỏi phòng rồi, Cương Cáp mới nghi hoặc hỏi: “ Mẫu thân ngươi ăn gan hùm gan sói hay sao mà lại giám đưa một đứa bị hen suyễn tới làm nô bộc cho nhà ta. Lấy sức khoẻ của ngươi thì chỉ ở lại đây làm việc một hôm thôi sẽ m·ất m·ạng ngay, về đi thôi! Ta tha cho các nguơi một lần, bảo tỷ tỷ của ngươi tới thay.”

Lý An không sỡ hãi, khom lưng cung kính trả lời: “ Bẩm Trương đại nhân, không giám dối gạt người, tiểu nhân sau khi được đại phu cứu chữa, cách đây không lâu đã khỏi bệnh hen suyễn rồi ạ! Hiện tại sức khoẻ của tiểu nhân hoàn toàn giống như đứa trẻ bình thường, có thể hầu hạ các đại nhân ạ!”

“ Thật vậy ư? Không phải ngươi nối đối để thay tỷ tỷ tới đây chứ?” Trương Cáp chầm chậm nói, biểu cảm ngoài mặt không nhìn ra khác biệt nào. Nói xong hắn cầm cầm lấy ly trà lên hít một hơi, lông mày bên phải hơi nhíu.

“ Bẩm đại nhân! Dù cho nhà tiểu nhân mấy cái mạng cũng tuyệt đối không giám lừa gạt ngài. Thực sự ta đã khỏi bệnh rồi, không tin ngài xem.” Lý An ngoài mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng giải thích. Đoạn nói xong hắn sợ đối phương chưa tin, vội vàng ở tại chỗ cong chân tung người nhảy lên, mỗi lần đều có thể nhảy cao được hơn 1m.

Trương Cáp từ chối cho ý kiến, chăm chú nhìn đứa trẻ gầy com trước mắt bật nhảy như cóc.

Lý An không nghe thấy đối phương bảo dừng cho nên cũng không giám dừng, một mực bật nhảy hết cái này tới cái khác.

Mười cái đầu tiên còn tốt, không có cảm giác gì đáng kể nhưng theo số lần bật nhảy càng nhiều hơi thở của hắn ngày một gấp gáp, mặt đỏ lên, lần sau nhảy thấp hơn lần trước.



“ Được rồi! Dừng lại đi.” Trương Cáp chầm chậm uống hết tách trà rồi phất tay bảo dừng.

Lý An nghe thấy vậy giống như được đại xá, vội vàng ngừng lại há miệng thở đốc như cá mắc cạn, dù hai bắp chân đã nhũn cả ra nhưng hắn vẫn cắn răng đứng đấy chứ không giám ngồi xuống đất.

Trương Cáp khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán tưởng, hắn khoan thai đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh. Tới bên ngoài, thấy Lý An vẫn đứng như trời trồng hắn mới bảo: “ Còn đứng đây làm gì? Đi theo ta!”

“ Dạ vâng!” Lý An vội vàng gật đầu, khập khiễng bước theo.

Trương Cáp dọc theo hành lang bên phải, bước đi ngắn nhưng rất nhanh, Lý An bởi vì bật nhảy liên tục nên bắp chân đau nhói, đuổi theo bước chân của y thôi cũng làm hắn đau tới đổ mồ hôi hột.

Hai người dọc theo dành lang Lý An thấy hai bên hành lang có nhiều loại kiến trúc cầu kỳ đủ kiểu, có toà tiểu viện thanh u, có rừng trúc xanh mướt, thậm chí còn có một chiếc cầu nhỏ bắc qua khe suối,... đủ loại kiến trúc cầu kỳ làm hắn trầm trồ không thôi.

Tuy nhiên càng đi xa dọc theo dành lang thì kiến trúc càng ngày càng thấp bé, nhưng vườn hoa được chăm sóc tỷ mỷ cũng không còn bóng dáng, thay vào đó là những ngôi nhà thấp bé, mái nhà được lợp tranh. Lại đi khoảng mấy chục m là một dãy chuồng ngựa được xây dựng từ những khúc gỗ to màu nâu sậm, mái lợp lá cọ nghiêng về phía sau, giữa các chuồng được ngăn cách bằng những hàng rào gỗ cao hơn 2m.

Từ xa, Lý An đã ngửi thấy mùi phân ngựa tanh hôi, những con ngựa to khoẻ với lông bờm đủ màu, 1 người nô bộc đang khom lưng dùng giỏ tre hốt phân ngựa ra khỏi chuồng, bên kia có 1 người nữa đang bỏ rơm vào cái máng gỗ trước chuồng ngựa.

“ Từ nay trở đi ngươi sẽ làm việc ở chuồng ngựa này!” Trương Cáp rút hai tay ra khỏi ống tay áo, tay phải chỉ chuồng ngựa nói với Lý An.

Lý An hết nhìn Trương Cáp lại nhìn mấy con ngựa, mùi phân và nước tiểu ngựa khăm khắm làm mũi hắn nhăn lại.

“ Thôi được rồi! Mỹ Hầu Vương trước khi đại náo thiên cung không phải cũng từng là một tay chăn ngựa hay sao!” Lý An nói thầm trong bụng, tự an ủi chính mình.