Dị Giới Thương Nhân

Chương 21: Chăn ngựa



Chương 21: Chăn ngựa

Dương Phụng năm nay đã ngoài 50, một đầu tóc đã bạc trắng gần hết, thân hình to khoẻ lực lưỡng, hắn từ nhỏ đã bị bán vào Vương gia làm nô bộc, đã quản lý chuồng ngựa cho nhà họ Vương được mấy chục năm.

Mấy hôm nay trời lạnh quá, gió thổi bất kể ngày đêm, Dương Phụng trong lòng lo lắng ngựa c·hết, dùng những tấm phên tre to dày chắn gió cho chuồng ngựa. Lão làm như vậy vì yêu quý mấy con ngựa sống cùng nhiều năm đã đành, cộng thêm nếu mấy con ngựa này c·hết lạnh c·hết rét thì lão cũng không sống nổi.

Đang lúi húi sau chuồng ngựa, Dương Phụng ngẩng đầu lên thì thấy Trương quản gia dẫn theo một đứa nhỏ dọc hành lang đi tới, hắn vội vàng chùi tay vào đống rơm bên cạnh cho sạch rồi chạy ra gặp Trương quản sự.

Trương Cáp thấy đối phương hớt hả chạy tới, tuỳ ý hỏi: “ Tình hình bầy ngựa thế nào rồi? Thời tiết lạnh như thế này ngươi phải chú ý thêm, kẻo chúng nó c·hết rét.”

“ Tiểu nhân đã cho lót thêm rơm rạ vào chuồng ngựa, đồng thời cũng dựng những tấm phên tre xung quanh chuồng ngựa để chắn gió, nếu như trời đổ bão tuyết dữ quá cũng sẽ cho người ra đốt củi sưởi ấm cho ngựa. Dù cho người có c·hết thì bầy ngựa cũng sẽ không thiếu một con, xin ngài hãy yên tâm.” Dương Phụng khom lưng, mặt mày nịnh hót nói.

Lý An đứng bên cạnh, thật thà không nói gì.

Đoạn Trương Cáp chỉ vào Lý An, bảo: “ Không phải ngươi hay than chuồng ngựa thiếu người hay sao, đây là ngươi mới, sau này thuộc quyền quản lý của ngươi.”

“ Đa tạ Trương quản gia quan tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ không phụ lòng của ngài, hết lòng hết sức chăm sóc bầy ngựa.” Dương Phụng liếc nhanh Lý An một cái rồi thôi, hướng Trương Cáp gập người cảm tạ.



Trương Cáp khẽ ừ một tiếng, quay người rời đi mất.

.....

Cuộc sống ở chồng ngựa của Lý An cứ thế mà bắt đầu. Hàng ngày, công việc của hắn là dậy sớm cho ngựa ăn, dọn phân ngựa, chải bờm ngựa, xách nước, dọn kho, cắt cỏ,... đủ thứ việc lặt vặt kể mãi không hết chứ chớ nói tới bắt tay vào làm, công việc nhiều tới không có thời gian mà thở.

Mỗi ngày, khi trời đã tối mịt hắn với xách cái thân mệt mỏi rã rời trở về căn nhà tập thể của đám nô bộc. Đây là một căn nhà được xây bằng đá hẳn hoi, mái lợp lá, phòng dài hơn 30m, thẳng đuột như cái ống, đám nô bộc trong nhà phải trải chiếu lên sàn, nằm san sát nhau mà ngủ.

Trong Vương phủ ước chừng có khoảng hơn 30 nô bộc, có cả nam lẫn nữ, nam và nữ ở hai căn nhà nằm cách xa nhau, tuy nhiên ăn uống chung một chỗ. Chuồng ngựa nơi Lý An làm chỉ có 5 tên nô bộc làm việc bao gồm cả Dương Phụng, trong đó có một người phụ nữ trung niên, bà ta có một cái mặt rỗ xấu xí vô cùng nên thường bị gọi là quỷ mặt ngựa, loại lời quá đáng này nghe đã mấy chục năm làm cho bà ta cũng chẳng thèm để ý nữa, nhiều lúc nghe người ta gọi vậy còn mở miệng nói đùa ngược lại.

Còn có 2 tên nam nô bộc khác là một tên trung niên lùn tịt cùng với một thanh niên mặt trắng, bọn này đều bị bán vào nhà Vương gia từ lúc còn bé tý, bình thường thích nhất là tụ tập cùng nhau nhìn lén đám nữ nô bộc làm việc, làm việc chẳng bao giờ chịu ra sức, luôn tìm cách đùn đẩy công việc cho Lý An làm hắn tức điên người.

Dương Phụng thì là một lão già không có chí hướng gì, mỗi ngày chỉ quan tâm tới mấy con ngựa, rảnh rỗi lại tới truồng ngựa tâm sự với ngựa, còn đặt tên cho chúng nữa. Điều duy nhất lão quan tâm là đám ngựa tâm can bảo bối của mình ăn có đủ no, chuồng có đủ ấm không mà thôi, mặc cho đám nộ bộc dưới quyền làm sằng làm bậy không quan tâm.

Vậy là cuộc sống sau khi xuyên không của Lý An đã bước qua một trang mới, thay vì ở nhà đan chiếu cói thì hắn ở chuồng ngựa hốt phân ngựa, cuộc sống trôi qua mệt mỏi tẻ nhạt, hơn nữa còn vô cùng bốc mùi.



....

Mùa đông chậm chạp trôi qua khi những bông tuyết cuối cùng bên bờ Bạch Vân Giang tan ra thành nước. Hôm nay, lần đầu tiên sau nhiều tháng, mặt trời lại chói loá ngự trị ở trên đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp đầu xuân làm người ta thoải mái tới không muốn di động.

Một đoàn người ngựa phóng như bay trên con đường đất xuyên qua Thạch Thôn rồi dừng lại trước đại môn nhà Vương Tài, vó ngựa cày xéo làm cho con đường đất tung bay đầy bụi, đám con nít trong thôn đứng hai bên đường hò hét như điên, đứa này ngồi lên cổ đứa kia làm động tác cưỡi ngựa, miệng không ngừng hây hây hô hô.

Vương Tài mặc một thân áo gấm màu xanh, cổ tay đeo ống sắt điêu khắc đầu hổ, thân hình tròn vo như quả bóng thịt, hắn nhún người một cái liền dễ dàng nhảy xuống từ yên ngựa.

Hắn tuy ý ném dây cương cho tên nô bộc bên cạnh, quay lại nhìn người đàn ông trung niên cao lớn phía sau, mỉm cười: “ Đại ca đã lâu không tới nhà đệ chơi rồi, lần này tới phải uống tới b·ất t·ỉnh ba ngày ba đêm, như vậy mới sảng khoái.”

Người đàn ông trung niên cũng nhảy xuống ngựa, hắn có mũi ưng, mắt hổ, vai gấu, hông đeo trường đao vỏ vàng, khí thế như tướng giữa ba quân. Y theo thói quen đặt tay phải lên chuôi đao, gật đầu cười sang sảng: “ Còn phải nói, ngươi nghĩ ta đem theo mấy bình 20 năm Đào Hoa Tửu này tới đây là để cho ngựa uống à! Các huynh đệ! Mau vào thôi.”

Những người phía sau vội vàng tuân mệnh, tiếng hô như sấm, đám người này đều mặc áo vải màu nâu, hông đeo đao kiếm, khuôn mặt dữ tợn, rõ là người trong giang hồ.

Vương Tài và người đàn ông đeo trường đao vỏ vàng cứ thế long hành hổ bộ đi vào Vương phủ, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, phía sau là mười mấy cười cầm theo đao kiếm sếp thành hai hàng đi theo, khí thế vô cùng.



Tên nô bộc được Vương Tài ném cho cái dây cương một mực đứng nhìn đám người rời đi, tới khi bị đồng bạn bên cạnh tức giận nhắc nhở mới vôi vội vàng vàng dắt ngựa về chuồng. Người này dáng người nhỏ gầy như khỉ, mặt mũi hốc hác, tóc dài dùng mảnh vải buộc gọn, y phục nô bộc bẩn thỉu đầy mùi nước tiểu ngựa, đôi giày rơm dưới chân dính đầy phân, không là Lý An thì còn có thể là ai?

Lý An một bên dắt ngựa, một bên vẫn đang lắng nghe cuộc đối thoại của Vương Tài và người đàn ông đeo thanh đao màu vàng lúc này đã vào tới trong đại sảnh.

Đang nghe tới nơi trọng điểm, đột nhiên tên nô bộc trẻ tuổi bên cạnh gỗ vai hắn một cái, nói oang oang như vịt kêu làm hắn không nghe được gì nữa.

“ Này tiểu An, ngươi có biết những đại nhân lúc nãy là ai không?” Tên nô bộc tên Vu Cấn cùng làm ở chuồng ngựa với Lý An, thần sắc rực rỡ hỏi.

Lý An lắc đầu tỏ ý không biết, vẫn cố gắng nghe lỏm cuộc đối thoại của đám người trong nhà chính. Chỉ là rất nhanh hắn đành bỏ cuộc, bởi vì cái tên Vu Cấn khốn kh·iếp kia vẫn không tha cho hắn, tên ngu ngốc này một khi đã nói thì đừng mong hắn sẽ dừng.

“ Nói cho ngươi nghe bí mật này, những vị kia chính là cao thủ của Kim Đan Bang đấy! Ngươi thấy bọn hắn đeo đao đeo kiếm, cưỡi ngựa phóng như bay hay không, đây chân chính là người trong giang hồ đấy. Ta nghe Phú thúc kể, người trong giang hồ thích dùng đao gươm nói chuyện, nhìn nhau không hợp liền sẽ chém đầu cắt cổ, có thể vượt tường băng nóc, võ công lấy một địch mười, vô cùng lợi hại. Lý tưởng đời này của ta chính là có thể bước vào giang hồ, cầm một thanh đao, cưỡi một con ngựa.” Vu Cấn càng nói càng say mê, nước bọt bay tứ tung.

Cùng lúc, con ngựa bờm đen bên cạnh lè lưỡi liếm mặt y một cái, sau đó không vừa ý phun nước bọt đầy mặt. Vu Cấn vô cùng tự nhiên đưa tay lên vuốt tóc một cái, nước bọt ngựa làm tóc hắn bóng loáng dựng ngược về phía sau.

Lý An lắc đầu, không nhìn tên điên này nữa kẻo đau mắt phiền lòng. Mới đó thôi mà hắn đã ở nhà Vương tài chăn ngựa được 3 tháng, trong thời gian này hắn chăm chỉ làm việc, thật thà cố gắng, Dượng Phụng cũng rất thích hắn.

Tất nhiên Lý An còn khuya mới bằng lòng cả đời gắn bó với công việc hốt phân ngựa này, hắn vẫn luôn tìm cơ hội để trở mình. Lấy giác quan siêu việt của hắn, không khó để nghe ngóng được đủ loại tin tức trôi nổi trong Vương Phủ, từ những chuyện lông gà vỏ tỏi như hai tên nô bộc hẹn hò tình tứ với nhau cho tới chuyện nhà lão béo Vương Tài, hắn đều dụng tâm nghe rõ rồi nhớ kỹ.

Điều mà hắn lấy làm bất ngờ nhất chính là Vương Tài, người mà thôn dân Thạch Thôn đều quen gọi Vương trưởng thôn thật ra không đơn giản như vậy, một tên trưởng thôn của một ngôi làng nghèo đói bé xíu như Thạch Thôn không có được tài lực như hắn.

Vương Tài có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với một thế lực giang hồ tên là Kim Đao Bang, mỗi tháng đều có hơn 20 ngày là không ở nhà, đôi lúc trở về còn mang theo v·ết t·hương do đao chém hay kiếm đâm nữa.