Dị Giới Thương Nhân

Chương 22: Sinh hoạt



Chương 22: Sinh hoạt

Hai người dẫn theo đôi bảo mã lốc cốc men theo con đường nhỏ dẫn tới chuồng ngựa. Hai con ngựa chiều cao vai cao hơn 2m, một con lông trắng như tuyết, một con lông đen như nhung, bước đi hùng dũng oai vệ, đều là bảo mã hiếm có cả.

Lý An và Vu Cấn vốn đã dáng người nhỏ bé, đi bên cạnh hai con ngựa to lớn càng thêm phần bé nhỏ.

Đây là hai con bảo mã do Vương Tài và hán tử đeo kim đao cưỡi, bởi vì giá trị liên thành lại được chủ nhân ưu thích cho nên đặc biệt sai Lý An, Vu Cấn hai người dẫn vào chuồng ngựa để chăm sóc hầu hạ. Còn như những con ngựa bình thường được đám nhân sĩ giang hỗ cưỡi tới đều bị tuỳ ý cột ở bên ngoài, mặc cho ăn gió nằm sương cả.

Trong tiếng lộc cộc do móng ngựa dẫm vào đá, hai người hai ngựa chẳng qua bao lâu đã đi tới chuồng ngựa. Dương Phụng đang chải bờm cho ngựa, thấy từ xa đi tới hai con ngựa lực lưỡng phi thường, quên cả con ngựa trong tay vội vàng chạy tới.

“ Tiểu Mai tới rồi! Biết ta nhớ ngươi thế nào không? Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cỏ vừa cắt sáng nay, vẫn còn tươi lắm.” Dương Phụng ôm chặt lấy cổ con ngựa trắng, cọ má vào đầu con ngựa, thâm tình nói chuyện.

Nghe tiếng nói nhu mì phát ra từ lão già lọm khọm, mặt mày nhăn nheo như vỏ cây đang cười tới méo xệch, hai hàm răng vàng khè cười hắc hắc, Lý An bỗng chốc cảm thấy hơi lạnh sống lưng! Lão già này không phải có sở thích kỳ quái nào đó không tiện cho người khác biết đấy chứ?

Vu Cấn bên cạnh dùng một bộ mặt nghiêm túc tới mức khoa trương, học theo điệu bộ của mấy lão già khi thấy bọn trẻ quậy phá, phê phán rằng: “ Tiểu Hồng còn ở đây, Dương lão làm như vậy là không được. Cái này gọi là bên trọng bên khinh, có mới thì nới cũ, cẩn thận tiểu Hồng sẽ không cho lão chải bờm cho nó nữa đâu.”

Dương Phụng giật nảy mình, oan ức kêu to: “ Ngươi đừng có ngậm máu phun người, Tiểu Hồng đừng nghe hắn nói bậy, chẳng qua là ta lâu ngày gặp lại Tiểu Mai nên mới có chút xúc động, thật ra…..”

Hai tên này chăn ngựa tới điên rồi! Lý An lắc đầu, yên lặng rời khỏi nơi này, để lại không gian riêng cho bốn “ người” tâm sự chuyện trò.

Trời đã quá trưa, một đám mây không biết từ nơi nào xuất hiện chắn ngang ánh nắng mùa xuân ấm áp, bốn phía cảnh vật xanh tươi, hoa cỏ nở rộ làm người ta thích thú. Lý An men theo con đường đất nằm bên cạnh chuồng ngựa đi tới nhà ăn.

Nhà ăn là một ngôi nhà được xây bằng gỗ có diện tích rất rộng, mái tranh lợp bằng, chính giữa có một khung cửa cực kỳ lớn nhưng không có cánh cửa, trên bức tường gỗ mốc meo có mấy cái cửa sổ cũng cực kỳ lớn, đứng ở bên ngoài đã có thể thấy được từng hàng bàn ghế sắp xếp ngăn nắp, người qua người lại tấp nập.

Lý An quen thuộc tới chiếc kệ gỗ nằm bên cạnh cửa ra vào lấy một chiếc bát đã cũ, sau đó tới chiếc bàn bên cạnh nhận đồ ăn. Người phân phát đồ ăn là một thiếu nữ tuổi độ 14, 15, tóc tết thành hai bím nhỏ, mặc một bộ y phục màu trắng gọn gàng, mặt trắng như tuyết, miệng lúc nào cũng mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều như bắp. Thiếu nữ tên là Hạch Hạ, lúc Lý An lần đầu tiên tới Vương Phủ, chính là nàng đã ra mở cửa dẫn hắn vào gặp Trương Cáp.

Hạch Hạ là người nổi tiếng thân thiện, thấy Lý An liền vui vẻ mỉm cười, hai mắt híp lại như trăng rằm: “ Lý An đấy à! Nào mau đưa bát đây, tỷ vớt cho ngươi mấy miếng khoai."

Lý An mỉm cười: “ Đa tạ Hạ tỷ, mấy ngày không gặp tỷ lại trở nên xinh đẹp hơn nhiều rồi.”

“ Ngươi chỉ được cái hay chọc ta!” Hạch Hạ cổ hơi đỏ, có chút thẹn thùng trả lời. Nàng cầm cái muôi gỗ có cán dài ở trong nồi canh lớn đảo qua đảo lại, mãi không múc được miếng khoai núi nào.

Nối canh khoai này lớn thì lớn nhưng nước canh trong vắt như nước suối, mang tiếng là canh khoai nhưng không biết bên trong có miếng vỏ khoai nào không nữa, Lý An uống hơn 2 tháng sớm đã quen. Hắn không muốn làm đối phương khó xử, vội vàng đưa tay đón lấy bát canh, nói: “ Hạ tỷ có lòng là được rồi! Tỷ có múc tới ngày mai chỉ sợ cũng chẳng có thu hoạch gì đâu.”

Hạch Hạ hơi xấu hổ, một bên đưa cho Lý An một cái bánh bột ngô màu nâu đen lớn bằng bàn tay, một bên nói: “ Xin lỗi đệ nhé! Lần sau nhất định ta sẽ tìm được một miếng khoai cho đệ.”

“ Đệ nhớ kỹ đấy nhé! Tỷ đừng có mà thất hứa.” Lý An nửa đùa nửa thật cười đáp, nhận xong phần ăn của mình liền tuỳ ý chọn một cái bàn ở bên cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu chầm chậm ăn.

Hạch Hạ tay cầm muôi canh, nhìn theo bóng lưng Lý An chốc lát, nàng là người hầu riêng của tiểu thư, đã từng theo chủ vào trong huyện thành mấy lần rồi, kiến thức và thân phận không phải nô bộc bình thường có thể so sánh được, nàng luôn cảm thấy đứa nhỏ Lý An này có gì đó khác với những tên nô bộc khác, còn như khác chỗ nào thì nàng lại không nói ra được.

Mãi sau này Hạ Bạch mới nghĩ ra, trên người Lý An nàng luôn cảm nhận được một phong thái khác với phong thái hèn kém của bọn nô bộc, trong đó bao gồm cả nàng, cách hắn ăn nói hành xử vừa giống như những thư sinh mặt trắng nàng gặp trong huyện thành, vừa giống những vị hảo hán giang hồ hay đeo kiếm cưỡi ngựa, cũng giống ông chủ mấy quán rượu nổi tiếng hay cười híp mắt ra đón lão gia.

Bởi vì phải đứng ngoài cửa chờ Vương Tài cùng đám huynh đệ trở về, Lý An tới ăn cơm trưa hơi muộn so với thường lệ, trong nhà ăn cũng không đông đúc bao nhiêu, ngồi cùng chiếc bàn lớn với hắn chỉ có một đôi nam nữ nô bộc trẻ tuổi đang nhỏ giọng rủ rỉ nói về những loài hoa đang khoe sắc trong vườn hoa bên cạnh thư phòng của lão gia.

Lý An từng gặp hai người này mấy lần, nam là người làm vườn, nữ thì làm ở nhà bếp, tuy nhiên cũng không quen biết gì lắm cho nên cũng không để ý, chăm chú ăn bữa ăn đạm bạc của mình.

Bữa trưa của nô bộc gồm có một cái bánh bột ngô đen đen nâu nâu, một bát canh khoai nhỏ, bữa tối so với bữa trưa thì nhiều thêm một cái bánh bột ngô, bởi vì nô bộc không được ăn bữa sáng cho nên nếu bữa tối ăn không đủ no thì sáng ngày mai sẽ không đủ sức làm việc. Phần ăn không thể nói là dễ ăn chứ chớ nói tới là ngon, nhưng so với bữa no bữa đói của những dân chúng nghèo khổ đã là rất tốt rồi, Lý An ngược lại không chê.

Hai người cùng bàn nói tới đoạn cao trào thì hưng phấn cười khúc khích, miệng nhét đầu thức ăn mà cứ lải nhải không ngừng làm phun thức ăn đầy bàn, chiếc bàn gỗ dính dậy vụn bánh nhiều năm không được lau chùi, ẩm mốc rất nặng, mùi gỗ mục át cả mùi thức ăn, Lý An hơi cau mày, uống một ngụm canh nhỏ.

Quả thực người ta cho canh cùng với bánh bột ngô đều có lý của nó cả, bánh bột ngô vừa khô vừa dính, mỗi lần ăn đều làm hắn nghẹn tới đỏ cả mặt.

Bên trong nhà ăn ồn ào tiếng trò chuyện, thỉnh thoảng lại có ai đó nói mấy lời rất tục làm những người xung quanh đều phải nhìn sang một cái. Lý An tay xé bánh, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy phía trước có mấy đứa trẻ 11,12 tuổi đang vừa ăn bừa hào hứng trao đổi, đối với tương lai tràn đầy mong chờ. Bàn bên cạnh có một người phụ nữ đứng tuổi, miệng nhai bánh bột ngô, tay phải ôm mặt, có thể thấy được một vết tay đỏ chói bên má phải, ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, một lão già đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài, rồi thỉnh thoảng giống như chợt nhớ ra mình tới đây để ăn trưa, lão vội vàng cầm bánh lên cắn một miếng rồi lại ngẩn người.

Một đời nô bộc, từ lúc nhỏ tuổi tới già nua, ở nơi này đều có thể nhìn thấy đủ cả.

Một đời làm lụng vất vả, mỗi ngày không quét dọn thì là giặt đồ, cắt cỏ, chăn ngựa,…. mỗi ngày đều ăn từng ấy món, gặp từng ấy người, nói từng ấy chuyện, suy nghĩ bó hẹp trong cái nhà bếp nóng nực hay cái chuồng ngựa h·ôi t·hối mùi phân, những người này có thể gọi là đang sống hay không?