Dị Giới Thương Nhân

Chương 23: Mắc nghẹn



Chương 23: Mắc nghẹn

Ăn trưa xong, Lý An tới kho rơm vác một bó to rơm khô bê tới chuồng ngựa để cho ngựa ăn, rơm từ mùa vụ trước được phơi cho khô cong, chuyển sang màu vàng óng, sau đó lại bó thành từng bó lớn, Lý An phải dùng hai tay cũng không ôm xuể, người bé sức nhỏ cho nên ôm bó rơm đi đường mệt bở hơi tai.

Kho rơm nằm cách chuồng ngựa khoảng hai trăm m, được nối với nhau bằng một con đường đất rộng lớn, trên đường có đi qua phía sau của một khu biệt viện rộng lớn được vây lại bằng tường gạch cao quá đầu, đó chính là nơi ở con gái yêu của Vương Tài, tên là Vương Như Sương.

Lý An hai tay ôm lấy bó rơm khó nhọc mà đi, rơm quét xuống đất phát ra tiếng xào sạt, bụi bay lấm lem mặt mày làm hắn ho sặc sụa.

Đi được hơn nửa quãng đường, Lý An bỗng nhiên dừng lại, quay mặt về hướng tiểu viện Vương tiểu thư nghe ngóng. Mới đầu tiếng bó rơm quét xuống đất xào sạt làm hắn còn tưởng nghe nhầm, bây giờ đứng lại hắn mới chắc chắn bên trong tiểu viện truyền ra tiếng người kêu cứu loạn cả lên, hình như Vương Như Sương bị gì thì phải.

Lý An do dự trong giây láy rồi vội vàng vứt bó rơm xuống đường, bản thân vội chạy vào cánh cửa nhỏ phía sau toà tiểu viện.

Cánh cửa nhỏ thường dùng để người hầu ra vào, lúc này không khoá, Lý An đẩy nhẹ một cái liền mở toang, hắn vội vàng men theo tiếng kêu cứu mà chạy đi.

Bên trong tiểu viện kiến trúc không cao lớn nhưng vô cùng tinh xảo, đâu đâu cũng thấy vườn hoa non bộ, cây cối xanh ươm, trăm hoa đua nở, suối chảy róc rách, cảnh đẹp vô cùng. Lý An một mạch chạy tới một cái đình ngắm cảnh nằm bên cạnh con suối nhỏ, cách đó không xa có một hòn non bộ cao hơn 2m, bên trên nở rộ một loài hoa màu tím đậm có năm cánh.

Lúc này trong đình ngắm cảnh đang có mấy người hốt hoảng như đàn kiến vỡ tổ, Lý An vừa liếc liền thấy Vương Tài khuôn mặt béo mập đang ngồi dưới đất, mặt mũi tái mét không còn giọt máu, bên cạnh hắn có một cô bé tuổi còn nhỏ, ngũ quan xinh đẹp vô cùng đang nằm ở dưới đất, cô bé mặt mũi tím tái, miệng há to ho sặc sụa, hai tay ôm chặt lấy cổ, biểu cảm vô cùng đau đớn, rõ ràng là triệu chứng mắc dị vật ở cổ cho nên không thể thở được, nếu cứ đá này chỉ sợ không được bao lâu cô bé sẽ thiếu dưỡng khí mà c·hết ngạt mất.

Vương Tài vội vàng đỡ con gái dậy, không ngừng dùng tay vỗ vào lưng cô bé mong có thể đẩy được dị vật trong cổ họng ra nhưng đáng tiếc vô ích, nhìn con gái mặt càng ngày càng tím ngắt, hai mắt trắng dã, há miệng không thở được, Vương Tài hai tay ôm lấy con gái, khóc ròng thành tiếng, sốt ruột mà lại không thể làm gì.

Hắn ở trong giang hồ có biệt hiệu là Kim Cang Quyền, một thân quyền pháp kín không kẽ hở, đánh đông dẹp bắc, bảo hắn g·iết người thì dễ, chữa v·ết t·hương đao chém kiếm đâm còn được, nhưng khi con gái yêu mắc nghẹn không thở được thì hắn không thể làm được gì.

Cảm giác bất lực làm hắn gần như phát điên lên.

“ Không được rồi! Phải mau đưa Sương nhi tới gặp đại phu.” Vương Tài cố gắng bình tĩnh, toan cõng Vương Như Sương lên lưng để đưa đi.

Đám nô bộc bên cạnh nãy giờ hốt hoảng chạy qua chạy lại, nhưng thực chất chỉ thêm loạn chứ chẳng giúp được gì, có người nghe thấy Vương Tài nói vậy thì vội can: “ Bẩm lão gia, như vậy thì sợ muộn mất.”

Vương Tài vừa ngồi xuống định cõng con gái lên nghe vậy thì dừng lại, nhìn sang thấy người nói là một nô tỳ tuổi còn nhỏ, mặt trắng như thoa phấn, hắn đột nhiên đứng đậy tung ra một quyền nay giữa ngực của người nô tỳ. Người sau giống như bị đỉnh núi sập đề xuống, miệng phun máu ra dài ba thước, cơ thể như bao tải b·ị đ·ánh bay khỏi đình nghỉ mát rơi vào dòng suối nhỏ bên cạnh, sống c·hết không rõ.

Mấy người hầu khác thấy thế thì sợ vỡ cả mật, không ai giám thở mạnh lấy một cái.

Vương Tài cõng con gái lên, nhanh chóng chạy ra khỏi đình nghỉ mát, hắn phải nhanh chóng đưa con gái vào huyện thành tìm đại phu.

Đột nhiên có một nên nô bộc tuổi còn nhỏ đột nhiên từ đâu ra chặn ngang đường đi của hắn, trong lòng gấp gáp vô cùng, tức quá hắn nghiến răng nghiến lợi lao thẳng, xem bộ phải đụng tên nô bộc thấp hèn có mắt như mù này m·ất m·ạng mới hả dạ.

“ Lão gia khoan đã! Tiểu nhân có thể cứu được tiểu thư.” Lý An mặt cắt không còn một giọt máu, một bên rối rít tránh đường, một bên hét to hết mức.

Vương Tài thân hình béo như voi, lao đi ầm ầm chẳng khác nào núi lở, khó khăn lắm hắn mới dừng lại được ngay khi sắp đâm sầm vào Lý An. Nghe lời nói, hắn hung ác hỏi: “ Ngươi nói thật không, nếu giám chậm trễ thì giờ cứu chữa Sương nhi thì ta sẽ cho ngươi muốn sống không được mà muốn c·hết cũng không xong.”

Lý An thầm nuốt một ngụm nước bọt, nắng xuân ấm áp mà cả người đều là mồ hôi. Hắn hít sâu một hơi, ngoài mặt làm ra vẻ bình tĩnh, trả lời: “ Bẩm lão gia, tiểu nhân không giám nói láo. Nếu ngài cứ cố chấp đem tiểu thư đi tìm đại phu thì sẽ muộn mất.”

Vương Tài mặt mũi đỏ bừng, lúc nãy tỳ nữ kia cũng bởi vì nói câu này mà bị hắn một quyền đánh cho mất nửa cái mạng. Thực ra Vương Tài tức giận tới mức g·iết người như vậy cũng là do hắn biết lời nói ấy là đúng, đợi hắn đem Sương nhi đi gặp được đại phu chỉ sợ đã là chuyện của mấy canh giờ sau, lấy tình trạng của Sương nhi bây giờ thì chắc gì đã trụ được lâu như vậy. Nhưng hắn còn cách nào khác ngoài cách này đâu, hắn một cái mãng phu cả đời chỉ biết chém g·iết dù có một thân sức lực có thể g·iết hổ xé báo nhưng vào lúc này thì có ích gì, đám nô bộc trong phủ thì càng không cần hy vọng.

Chính bởi vì bị nói đúng chỗ khó trong lòng cho nên Vương Tài mới tức giận tới thế, ra tay chính là muốn lấy mạng người.

Bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một tên bảo có thể chữa trị cho con gái lão, Vương Tài thấy hắn ăn mặc rách rưới, mặt mày gầy nhom, đầu chưa cao tới ngực lão thì làm sao an tâm giao con gái cho hắn chữa trị được.

Lý An hít sâu một hơi lấy can đảm, lạnh giọng hét: “ Tiểu thư đã không thở được nữa rồi, nếu còn chậm chạp không quyết thì chỉ có c·hết!!!”

Vương Tài mặt đỏ lên, hai mắt trợn ngược, tiến lên phía trước một bước. Lý An trong lòng lạnh toát, thôi xong, đời này chẳng nhẽ tới đây là chấm hết? Không biết sau khi c·hết có còn được xuyên không tới chỗ nào khác không? Chắc chắn là không rồi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Đáng nhẽ ra nên mặc kệ đứa bé gái này mới phải, sao lại lên giọng mắng chửi Vương Tài như thế làm gì?

Đủ loại suy nghĩ lấy tốc độ của con người ta khi bị tào tháo rượt bay qua đầu của Lý An, chỉ là ngoài mặt hắn vẫn tỉnh bơ, không lùi lấy một bước.

“ Xin hãy cứu lấy con gái của ta! Nếu ngươi cứu được nó ta sẽ trọng thưởng, cả đời không quên đại ân.” Vương Tài hai mắt đẫm lệ, run run bồng Vương Như Sương để trước mặt Lý An.

Cô bé năm nay 11 tuổi, da trắng như tuyết, tóc đen tết thành bím, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như búp bê sứ. Chỉ là lúc này mặt cô bé tím tái như xác c·hết, hai mắt đỏ bừng lồi lên, hai tay tự b·óp c·ổ, miệng há to như đang hét, trông vô cùng đáng sợ. Cô bé dùng cặp mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn chòng chọc vào Lý An, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.