Dị Giới Thương Nhân

Chương 24: Cứu người và giết người



Chương 24: Cứu người và giết người

Lý An hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, bảo Vương Tài đặt Vương Như Sương xuống đất.

Hắn từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, ở nơi đó nhân lực vật lực thiếu thốn đủ đường, nhiều lúc chỉ ăn no thôi cũng là một vấn đề. Càng khó khăn chính là trẻ con ở đó đa phần đều dưới 10 tuổi, chưa thể tự chăm sóc cho mình được, nhân viên của trại trẻ mồ côi chỉ lác đác vài người, cơ bản không thể trông chừng hết từng ấy đứa nhỏ được.

Cho nên những đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đó chính là chăm sóc cho những đứa trẻ nhỏ hơn. Lý An cũng từng được phân cho chăm sóc 5 đứa trẻ dưới mười tuổi trong mấy năm, lúc đó hắn mới 14. Đứa trẻ 14 tuổi ở bên ngoài nói không chừng còn chưa biết dọn nhà rửa bát là cái gì, đằng này Lý An vừa làm mẹ vừa làm bạn, chăm sóc cho đám con nít suốt ngày khóc lóc om sòm.

Mấy việc như thay bỉm giặt tã, cho ăn dỗ ngủ các loại tuy vất vả nhưng cũng thường thôi, đáng sợ nhất chính là những lúc đám ranh con này quậy phá lung tung, không chỉ gây nguy hiểm cho tài sản của vô nhi viện và người khác mà còn đưa chính bản thân mình vào nguy hiểm.

Có một lần, một đứa bé 6 tuổi không biết bằng cách thần kỳ nào mà làm vỡ cái bể cá to đùng cách mạng đặt giữa đại sảnh cô nhi viện, nước chảy tứ tung, mảnh vỡ thuỷ tinh văng tung toé, Lý An hốt hoảng lao vào bế đứa bé, kết quả chân phải dẫm phải mảnh thuỷ tinh, sau đó phải khâu 11 mũi. Lại có lần có đứa bé gái bị con chó bun không biết từ đâu chạy lại cắn, Lý An vội cầm cái ghế nhựa vào đại chiến ba trăm hiệp với con yêu thú, kết quả chính là cả người quấn vải trắng nằm trong trạm xá 3 tuần,.... Mấy chuyện kiểu này nhiều lắm, kể mãi cũng chẳng hết.

Trường hợp nguy hiểm thường gặp nhất ở những đứa trẻ nhỏ chính là hóc phải dị vật. Nếu như dị vật chỉ là xương cá, hạt mận,... các loại thôi thì không đáng ngại lắm, đứa bé chỉ đau đớn khóc lóc vật vã một trận mà thôi. Đáng sợ chính là hóc phải những dị vật lớn như đồ chơi, nắp bút,... nếu như không xử lý kịp thời thì n·ạn n·hân sẽ không thở được mà c·hết ngạt.

Vào cô nhi viện cùng lúc với Lý An có một cô bé nói giọng Huế rất dễ thương, hai người ở trong cô nhi viện lãnh lẹo dựa vào nhau mà sống, là tri kỷ có thể chia sẻ bất cứ chuyện gì. Nhưng năm đó, cô bé hóc phải một miếng lêgoong 24:

Lý An hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, bảo Vương Tài đặt Vương Như Sương xuống đất.

Hắn từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, ở nơi đó nhân lực vật lực thiếu thốn đủ đường, nhiều lúc chỉ ăn no thôi cũng là một vấn đề. Càng khó khăn chính là trẻ con ở đó đa phần đều dưới 10 tuổi, chưa thể tự chăm sóc cho mình được, nhân viên của trại trẻ mồ côi chỉ lác đác vài người, cơ bản không thể trông chừng hết từng ấy đứa nhỏ được.



Cho nên những đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đó chính là chăm sóc cho những đứa trẻ nhỏ hơn. Lý An cũng từng được phân cho chăm sóc 5 đứa trẻ dưới mười tuổi trong mấy năm, lúc đó hắn mới 14. Đứa trẻ 14 tuổi ở bên ngoài nói không chừng còn chưa biết dọn nhà rửa bát là cái gì, đằng này Lý An vừa làm mẹ vừa làm bạn, chăm sóc cho đám con nít suốt ngày khóc lóc om sòm.

Mấy việc như thay bỉm giặt tã, cho ăn dỗ ngủ các loại tuy vất vả nhưng cũng thường thôi, đáng sợ nhất chính là những lúc đám ranh con này quậy phá lung tung, không chỉ gây nguy hiểm cho tài sản của vô nhi viện và người khác mà còn đưa chính bản thân mình vào nguy hiểm.

Có một lần, một đứa bé 6 tuổi không biết bằng cách thần kỳ nào mà làm vỡ cái bể cá to đùng cách mạng đặt giữa đại sảnh cô nhi viện, nước chảy tứ tung, mảnh vỡ thuỷ tinh văng tung toé, Lý An hốt hoảng lao vào bế đứa bé, kết quả chân phải dẫm phải mảnh thuỷ tinh, sau đó phải khâu 11 mũi. Lại có lần có đứa bé gái bị con chó bun không biết từ đâu chạy lại cắn, Lý An vội cầm cái ghế nhựa vào đại chiến ba trăm hiệp với con yêu thú, kết quả chính là cả người quấn vải trắng nằm trong trạm xá 3 tuần,.... Mấy chuyện kiểu này nhiều lắm, kể mãi cũng chẳng hết.

Trường hợp nguy hiểm thường gặp nhất ở những đứa trẻ nhỏ chính là hóc phải dị vật. Nếu như dị vật chỉ là xương cá, hạt mận,... các loại thôi thì không đáng ngại lắm, đứa bé chỉ đau đớn khóc lóc vật vã một trận mà thôi. Đáng sợ chính là hóc phải những dị vật lớn như đồ chơi, nắp bút,... nếu như không xử lý kịp thời thì n·ạn n·hân sẽ không thở được mà c·hết ngạt.

Vào cô nhi viện cùng lúc với Lý An có một cô bé nói giọng Huế rất dễ thương, hai người ở trong cô nhi viện lạnh lẽo dựa vào nhau mà sống, là tri kỷ có thể chia sẻ bất cứ chuyện gì. Nhưng năm đó, cô bé hóc phải một miếng lego rẻ tiền, ngạt thở mà c·hết, Lý An lúc đó 11 tuổi đứng ngay bên cạnh trơ mắt nhìn từ đầu tới cuối!

Không biết bao nhiêu năm tháng dài đẵng đẵng đã trôi qua, thậm chí đã sống một kiếp người khác, nhưng ngay lúc này, ngay tại đây, khi nhìn thấy Vương Như Sương, hắn lại nhớ về cái ngày đấy, nhớ rõ từng chi tiết nhỏ một, nhớ tiếng con mèo mướp kêu gào, nhớ tiếng ông bảo vệ hò hét, tiếng đám con nít khóc lóc om xòm, ... tất cả mọi thứ đều sinh động tới đáng sợ.

.....

“ Ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau cứu con gái ta đi.” Vương Tài thấy nên nô bộc nọ ngồi xổm bên cạnh con gái mình, thẫn thờ nhìn thì giận tới tìm mặt, toan xác cổ tên người hầu ném đi.

“ Mặt tím tái, mắt lồi lên, miệng há to không thở được, hai tay ôm lấy cổ, là biểu hiện của dị vật chặn lại đường thở làm cho không hô hấp được.” Lý An không để ý Vương Tài đang hùng hổ muốn động thủ, nhỏ giọng nói.



Vương Tài là người luyện võ, thính giác tốt tới nhường nào, nghe vậy vội vàng dừng phắt lại, hai con mắt đỏ au nhìn chòng chọc Lý An.

Lý An không quan tâm hắn, vội vàng áp sát má vào mũi Vương Như Sương, thấy hơi thở mỏng manh gần như không có, hắn vội vàng nhìn sang Vương Tài, gần như ra lệnh: “ Đỡ cô bé đứng thẳng dậy!”

Vương Tài giờ này đâu còn quan tâm được cái gì, vội vàng làm theo.

Lý An nhanh chóng đi tới sau lưng cô bé, vòng hai cánh tay quanh phần giữa thân người, lòng bàn tay phải nắm lại đặt giữa rốn và mũi ức, tay trái nắm lấy tay phải.

“ Một, hai,.....”

Sau đó hắn dùng sức siết chặt, kéo cả hai cánh tay ra phía sau, hướng lên phía trên. Vương Như Sương bị siết chặt phần giữa bụng và ngực, đau đớn thất sắc, miệng há to nhưng không khóc được.

Phương pháp Lư Anh đang dùng gọi là động tác đẩy bụng, hay còn gọi là nghiệm pháp Heimlich, là một phương pháp lấy dị vật mắc kẹt trong đường thở bằng cách gây áp lực lên phần cơ hoành của n·ạn n·hân, tạo nên một cơn ho nhân tạo nhằm đẩy dị vật ra, là phương pháp sơ cứu người hóc dị vật phổ biến nhất. Tất nhiên đây là nói ở thời hiện đại, còn ở thế giới này thì hoàn toàn chưa có khái niệm này.

Một lần, hai lần, ba lần, khi hắn siết chặt phần bụng ngực của cô bé tới lần thứ 9 thì Vương Như Sương đột nhiên cúi mạnh người về phía trước, phun mạnh ra một vật gì đó.

Lý An thấy vậy thì thở phào buông tay ra, cô bé giống như được đại xá, vô lực ngồi xuống đất, há miệng thở đốc liên tục giống như một con cá mắc cạn. Qua vài nhịp thở, khuôn mặt tím tái của cô bé mới hơi trở về bình thường, thần sắc cũng không còn quá đau đớn khủng bố như trước.



Vương Tài mừng rơi nước mắt, toan chạy lại ôm con vào lòng thì đã bị một bóng đen nhanh chân tới trước. Lý An ngồi xuống ôm chầm lấy Vương Như Sương vào trong lồng ngực, khóc nấc không thành tiếng, hai dòng lệ nóng rơi xuống ướt cả đầu vai cô bé.

Vương Như Sương quay đầu nhìn người thiếu niên gần trong ngang tấc, cô chưa từng thấy ai khóc tới đau lòng như vậy.

Vương Tài cũng ngẩn người, do dự một chút rồi cũng không ngăn cản Lý An. Hắn cúi người cầm dị vật do Vương Như Sương vừa phun ra, thấy đó là một quả táo tàu rất lớn, vỏ nhăn nheo màu đỏ tím rất đẹp.

Hắn chớp mắt thu lại vẻ xúc động trên mặt, lúc quay sang nhìn đám người hầu vẫn đang trốn trong đình thì hai mắt đã dày đặc sát khí, gằn từng chữ: “ Là... ai.... cho... Sương Nhi.... ăn... thứ.... này?”

Đám nô bộc mặt cắt không còn một giọt máu, đều vô thức quay sang nhìn người tỳ nữ bị Vương Tài một quyền đánh cho thổ huyết vừa được mọi người cứu lên.

Vương Tài nhếch mép cười, bước ra mấy bước liền tới trong đình nghỉ mát, hắn hai chân hơi chùng, tay phải hơi thu về phía sau rồi tung ra một quyền nhanh như sấm sét, nắm tay to béo ầm ầm đánh vào giữa trán người tỳ nữ đang vô lực ngồi tựa vào cái cột gỗ trong đình.

Bụp!...... ẦMMMMMMMMMM!

Đầu người tỳ nữ bị một quyền đánh trúng, đập mạnh vào trụ gỗ, lực trùng kích quá mạnh làm cho chiếc trụ được làm từ gỗ tốt, đường kính hơn 20cm ầm ầm gãy làm hai. Cả căn đình nghỉ mát lập tức sập xuống, tiếng động như sấm, bụi bay mù mịt.

Vương Tài hiên ngang đứng vững như núi, lại hướng lên trên đầu tung ra một quyền, mái đình nghỉ mát b·ị đ·ánh bay ngược lên trời, bay cao hơn 10m rồi ầm ầm vỡ thành vô số mảnh vụn bay ra xung quanh.

Trên đống di tích, giữa đám nô bộc người hầu run rẩy như cầy sấy, t·hi t·hể của người tỳ nữ sõng soài nằm trên đống đỗ nát, tử trạng thảm không nỡ nhìn thẳng.

Một v·ết m·áu tươi đỏ chót bắt lên trên mặt Vương Tài, hắn nhếch miệng cười gằn, dáng như hung thần dạ quỷ.

Bên kia, Vương Như Sương nghe thấy tiếng động lớn vội quay lại nhìn nhưng đột nhiên một bàn tay đưa ra che lấy đôi mắt cô. Một giọng nói trầm thấp, đáng tin vang lên ngay bên cạnh: “ Đừng nhìn! Nếu nhìn sẽ hối hận cả đời.”