Dị Giới Thương Nhân

Chương 25: Triệu kiến



Chương 25: Triệu kiến

Vương Tài đột nhiên g·iết người làm Lý An ngoài mặt nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng sợ vỡ cả mật, tay chân run rẩy. Hắn bỗng cảm thấy bản thân không bị một quyền đánh cho nát đầu quả thực là may mắn bằng trời.

Vương Như Sương sau khi được cứu thì nhanh chóng được đám người hầu bế vào trong phòng riêng, Vương Tài cũng vội vội vàng vàng nối gót theo sau.

Từ đầu tới cuối Lý An đều không giám hó hé nói gì, đợi tới khi đám n·gười đ·ã k·huất bóng thì hắn mới quay lại nhìn t·hi t·hể người nô tỳ không ai quan tâm phía sau, do dự một chút rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Đây chính là số phận của những kẻ làm bô bộc như bọn hắn, dù có bị đ·ánh c·hết cũng chẳng phải chuyện gì lớn, càng không nói tới việc bị mắng chửi, đ·ánh đ·ập.

Người ta thường nói thà làm ăn mày cũng không làm nô, bởi vì nếu có người đ·ánh c·hết một tên ăn mày cũng phải do dự quan phủ truy sét, còn như chủ nhân đ·ánh c·hết một tên nô bộc trong nhà thì chính là sự việc hiển nhiên, giống như người ta nuôi gà rồi làm thịt ăn vậy.

.......

Ngày hôm sau, trời nắng chói chang, phương xa một cánh chim cắt ngang chân trời xanh ngắt. Khí trời mùa xuân ấm áp dễ chịu, trong vườn hoa, hương hoa thơm ngát thu hút tới vô số ong bướm vây quanh, xinh đẹp không sao tả siết.

Cách đó mấy trăm m, vẫn ánh nắng mùa xuân ấm áp dễ chịu, nhưng trong không khí lại trôi nổi thum thủm mùi phân ngựa, mùi nước tiểu ngựa, nơi này đừng nói là ong bướm, đâu đâu cũng chỉ thấy ruồi nhặng chao lượn khắp.



Lý An khom lưng, dùng cái xẻng có cán cao quá đầu súc phân ngựa vào trong sọt tre, bên cạnh, con ngựa gà lọm khọm không ngừng quất đuôi vào mặt hắn làm hắn phát cáu.

Cuối cùng Lý An không nhịn được nữa, lấy cái xẻng gõ vào đầu con ngựa một cái, mắng to: “ Con súc sinh này, mày hết ăn lại ị, t bây giờ phải vào đây súc phân cho mày mà mày còn đánh tao. Mày có tin đốt hết rơm của mày không? Cho mày đói c·hết!”

Con ngựa cúi đầu nhìn chằm chằm Lý An, hắn có thể thấy rõ ràng hình phản chiếu của mình trong cặp mắt to khủng kh·iếp của con ngựa.

Một người một thú bốn mắt nhìn nhau một hồi, con ngựa đột nhiên húc mạnh đầu vào ngực Lý An một cái rồi quay ra nhởn nhơ ăn cỏ khô.

Lý An sức lực làm sao có thể so với con ngựa này được, lại còn b·ị đ·ánh lén, không có chút chống cự nào liền ngã sõng soài ra chuồng ngựa, khắp người dính đầy phân.

“ Khốn kh·iếp! Đúng là phận làm nô bộc, đến con ngựa già cũng khinh mình.” Lý An hừ lạnh một tiếng, sắn ống tay áo lên cao, sau đó..... tiếp tục hốt phân ngựa. Hết cách, nếu như hắn làm tổn thương tới một cọng lông của con ngựa này thì Dương Phụng có mà lột da hắn mất.

Cuộc sống nô bộc vừa cực vừa khổ, vừa thấp vừa hèn, Lý An vất vả sống lại một đời, tất nhiên không cam làm nô bộc cả đời, nếu như vậy thì hắn thà kiếm cái giếng nào nhảy xuống đi cho xong, nói không chừng lại được xuyên không lần nữa thành vua chúa hoàng đế.

Tuy nhiên nói là vậy nhưng muốn tìm cơ hội xoay người chuyển mình thực không phải cứ nói là được, tuy nhiên Lý An có lòng tin, lấy kiến thức của một sinh viên hiện đại xuất sắc như hắn, cộng thêm giác quan siêu phàm, hắn không tin lại không lăn lộn được ở cái nơi còn cổ đại này.



Không phải Lý An chưa từng nghĩ tới việc trực tiếp tới tìm Vương Tài sau đó thể hiện khả năng giác quan siêu phàm của mình, tới lúc đó chắc hẳn sẽ không phải tiếp tục ở nơi này hốt phân ngựa nữa. Nhưng suy đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định dấu nhẹm chuyện này đi.

Nếu ở thời hiện đại, hắn thể hiện ra giác quan siêu phàm như thế này, hoặc sẽ trở thành sinh vật lạ nổi tiếng trên truyền thông, hoặc sẽ bị nhà khoa học hói đầu nào đó đem đi làm thí nghiệm, mổ sẻ đủ thứ. Nói chung thì kết quả sẽ không quá tốt.

Nhưng ở thế giới này, Lý An hoàn toàn không có thông tin gì cả, ngay cả chuyện vớ vẩn như xuyên không hắn cũng trải qua rồi, có trời mới biết cái thế giới khốn kh·iếp này rốt cuộc là như thế nào. Trong hoàn cảnh như vậy, hắn thật không giám tiết lộ ra bí mật về giác quan siêu phàm của bản thân, hắn luôn coi đây là con át chủ bài để có thể lăn lộn ở thế giới này.

Một trường hợp có khả năng cao nhất sẽ xảy ra đó chính là Vương Tài sau khi biết Lý An có khả năng siêu phàm như vậy sẽ bắt hắn phục vụ cho mình. Lý An bây giờ không phải cái gì cũng không biết nữa, Vương Tài là một người trong giang hồ, động tý liền g·iết người, trở thành tay chân cho người như vậy, kết quả không cần nói cũng biết.

Cho nên lựa chọn khôn ngoan nhất chính là toàn tâm toàn lực đi hốt phân ngựa như lúc này, chỉ cần chờ đợi thì sẽ luôn có cơ hội cho hắn trở mình.

Lý An đang chuyên tâm hốt phân ngựa, một tên nô bộc trẻ tuổi chạy vào chuồng ngựa, hét to nói với Lý An: “ Lý An, lão gia cho gọi ngươi. Mau cùng ta tới thư phòng của lão gia.”

“ Tới rồi!” Lý An đáp lại một tiếng, vội vàng rời khỏi chuồng ngựa, con ngựa già vẫn nhất quyết làm khó dễ hắn, đi qua đi lại chắn đường không ngừng.

Lý do Vương Tài gọi Lý An tới rất dễ đoán, chính là vì chuyện hắn đã cứu con gái Vương Như Sương của lão vào hôm qua, chỉ là không biết lão béo này định làm gì mà thôi! Lý An vừa đi theo sau lưng tên nô bộc trẻ tuổi lạ mặt, trong lòng không ngừng lo lắng được mất.



Men theo hành lang đi qua đủ loại kiến trúc khác nhau, hai người tới trước một căn phòng lớn, cửa phòng đóng kín.

Tên người hầu trẻ tuổi nhẹ nhàng đi tới trước cửa, gõ cửa hai cái: “ Bẩm lão gia, nô bộc Lý An đã tới.”

“ Vào đi!”

Từ bên trong vọng ra tiếng nói trầm trầm, chính là giọng của Vương Tài.

Tên nô bộc trẻ tuổi đẩy cửa ra, Lý An nín thở theo vào.

Trong phòng bày biện đơn giản, bốn góc tường có bốn kệ sách rất lớn, bên phải cửa ra vào có một cái bàn lớn, trên bàn rải rác một số sách vở, văn phòng tứ bảo các loại. Lúc này Vương Tài đang ngồi ở chiếc ghế sau bàn, chầm chậm đọc một cuốn sách gì, trên bìa màu xanh có ghi bốn chữa mà Lý An chịu không tài nào hiểu nổi.

Vừa bước vào phòng Lý An liền ngửi được một mùi hương cực kỳ dễ chịu, hắn nhìn quanh một vòng thì phát hiện hẳn là mùi của cây hương đang đặt ở góc phòng, đầu hương cháy đỏ rực, khói xanh nhẹ nhàng bay lên.

Vương Tài đặt cuốn sách xuống nhìn hai tên nô bộc mới bước, hắn đang định nói gì thì đột nhiên nhăn mày, bịt mũi mà nói: “ Cút! Cút! Mau cút ra xa một chút! Đừng để mùi phân ngựa ám vào sách của tao.”

Tên nô bộc trẻ tuổi biết lão gia không phải đang nói mình nhưng vẫn thức thời vâng dạ một tiếng rồi đi ra ngoài cửa.

Lý An vô thức nắm chặt nắm đấm, vâng dạ một tiếng rồi cũng đi ra ngoài cửa. Hắn sống hai đời người rồi, tự nhận đau đớn khổ cực nào cũng đã trải qua, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy tức giận vì bị kinh thường như vậy.

Cách Vương Tài đối xử với hắn không giống như đối xử với một con người bằng da bằng thịt mà giống như đối với một con chó suốt ngày lăn lộn trong chuồng ngựa. Từ ánh mắt, biểu cảm, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ xem thường không hề che giấu chút nào.