Dị Giới Thương Nhân

Chương 26: Y thuật cao minh



Chương 26: Y thuật cao minh

Lý An hai người đứng hầu ngoài cửa, Vương Tài đi tới góc phòng đốt thêm một cây nhan thơm, lúc này với quay trở lại ngồi vào ghế, trông ra hai tên người hầu đứng ngoài cửa.

Trong phòng hương trầm u tĩnh, bốn phương sách vở như rừng.

“ Lý An phải không? Tới Vương Phủ bao lâu rồi?” Vương Tài tuỳ ý hỏi.

Lý An vội vàng quỳ bịch xuống đất, đầu không giám ngẩng cao lên: “ Bẩm lão gia, tiểu nhân đúng là Lý An, nhà ở mé tây Thạch Thôn. Tiểu nhân đã vào hầu Vương Phủ được hơn 2 tháng nay, trước giờ vẫn làm việc ở chuồng ngựa, thuộc quản lý của Dương Phụng.”

Vương Tài gật đầu, đối với bộ điệu và lời nói nhất mực cung kính của Lý An rất hài lòng. Nhớ tới chuyện hôm qua ở đình ngắm cảnh, hắn bây giờ nghĩ lại vẫn sợ không thôi, điệu bộ cũng ít khinh người mà than thở rằng: “ Hôm qua may mà có ngươi, nếu Sương nhi mà có chuyện gì thì không biết ta phải sống làm sao nữa. Mà sao một tên thôn dân nghèo khổ như nhà ngươi lại có thể chữa được cho Sương Nhi? Quả đúng là tài năng hơn người! Hôm qua tới giờ ta vẫn luôn băn khoăn.”

Lý An hai đầu gối vẫn quỳ dưới đất, cung kính đáp: “ Dạ bẩm, tiểu nhân trong nhà nghèo khó, từ nhỏ tới lớn đều ở trong Thạch Thôn, kiến thức nông cạn còn lâu mới xứng với lời vàng ý ngọc của lão gia. Chuyện là lúc nhỏ may mắn có một vị đạo sĩ vân du bốn phương đi ngang qua Thạch Thôn, vào nhà ta xin nước uống, thấy tiểu nhân cơ linh nên đã truyền dạy cho một chút bản lĩnh không đáng kể, mẹo chữa hóc dị vật mà tiểu nhân dùng để cứu tiểu thư chính là ở đấy mà ra.”

Lý do này Lý An sớm đã nghĩ kỹ rồi, lấy kiến thức bao nhiêu năm xem phim truyền hình của hắn thì biện ra một cái lý do để cho Vương Tài khỏi nghi ngờ cũng chẳng khó khăn gì.

Vương Tài gật đầu, trầm trồ: “ Thì ra là vậy, vị đạo sĩ kia chắc hẳn là cao nhân, nhà ngươi cũng thật là may mắn. Vậy ngươi còn được người đó truyền cho bản lĩnh gì nữa, mau biểu diễn cho ta xem một chút.”



Lý An hơi ngẩn người, chuyện này không nằm trong dự tính ban đầu của hắn. Theo dự định của hắn, Vương Tài gọi hắn tới hỏi han mấy câu rồi sẽ tuỳ ý ban thưởng cho lợi lộc gì đó. Nhưng không ngờ lão lại bảo hắn biểu diễn bản lĩnh? Phải có bản lĩnh thật thì mới biểu diễn được chứ? Hắn có thể biểu diễn cái gì? Bản lĩnh nhắm mắt đan chiếu à?

Vương Tài gật gù, hắn trước giờ cũng đã gặp được mấy vị đạo sĩ đạo hạnh cao thâm, các bậc vương phủ quan lại thường mời những người như vậy tới ở trong phủ, trước là để bọn hắn tọa trấn phúc khí, chấn áp ma quỷ bốn phương, sau là để bọn hắn luyện thuốc trường thọ, vô cùng cần thần kỳ. Hắn vẫn luôn muốn một lần được chứng kiến bản lĩnh của những đạo sĩ nọ, hôm nay nghe thấy Lý An từng được một vị đạo sĩ cao thâm truyền dạy thì vô cùng hào hứng.

Đáng tiếc Lý An chỉ xấu hổ đáp: “ Bẩm lão gia, vị đạo sĩ kia thấy tiểu nhân ốm yếu nên chỉ thương tình truyền cho một tí y thuật thấp kém mà thôi, chứ không truyền cho tiên pháp bản lãnh gì.”

Vương Tài hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu, thiết nghĩ những vị đạo sĩ cao cao tại thượng kia cũng sẽ không tuỳ tiện như vậy mà truyền đạo. Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn nghĩ tới con gái mình ngày hôm qua bởi vì bên cạnh không có người thông hiểu y thuật nên suýt nữa thì c·hết ngạt, hắn bỗng nảy ra một ý.

“ Vậy thì ngươi hãy biểu diễn cho ta xem y thuật của ngươi.” Vương Tài đứng dậy nói.

Lý An trong lòng trầm xuống, tuy nhiên chuyện đã tới nước này rồi, phóng lao chỉ có thể theo lao, hắn nói: “ Phiền lão gia cho tiểu nhân bắt mạch!”

“ Cái này….!” Vương Tài hơi do dự, quả thực là hắn muốn nghiệm chứng y thuật của Lý An một chút nhưng tên nô bộc này khắp người đều là phân ngựa, h·ôi t·hối vô cùng, hắn không muốn để một kẻ như vậy động vào người mình dù chỉ một giây.

Lý An biết suy nghĩ của Vương Tài, cười nói: “ Bẩm lão gia, tiểu nhân bắt mạch không cần chạm vào người, chỉ cần…”

Vương Tài nghe xong thấy thần kỳ, vội vàng sai tên nô bộc đứng bên cạnh Lý An đi chuẩn bị.



Tên nô bộc bốn chân chạy nhanh như ngựa, mấy phút sau đã trở về, trong tay cầm theo một sợi chỉ đỏ. Tiếp đó hắn buộc một đầu sợi chỉ vào cổ tay Vương Tài, đầu còn lại đưa cho Lý An.

Lý An nhận lấy, kéo căng sợi dây ra giữa không trung, bắt đầu giả vờ giả vịt đặt ngón tay út lên sợi chỉ để bắt mạch. Không thể không nói Lý An hắn vẫn rất có năng khiếu diễn xuất, hắn học theo bộ dạng của mấy vị thần y từng xem trong phim kiếm hiệp, ngón tay xếp hình hoa sen, mặt mũi nghiêm túc, lông mày hơi nhíu, nhìn vào vẫn có mấy phần bộ dạng của cao nhân.

Lý An đứng ở cửa phòng, Vương Tài đứng ở trong phòng, giữa hai người được nối với nhau bằng sợi chỉ đỏ dài khoảng 2, 3 m.

Trong phòng im ắng tới nỗi nghe được tiếng kim rơi, Lý An vẫn giả vờ giả vịt chạm vào đầu sợi dây.

Đợi mãi, đợi mãi, đợi tới khi Vương Tài sắp mất hết kiên nhẫn thì Lý An cuối cùng cũng chịu thả sợi dậy ra, hắn thi lễ nói: “ Bẩm lão gia, mạch tượng của người trầm trọng như núi, cuồn cuộn như sông, tất là người có võ công cao cường, thân thể cương tráng hơn hẳn người bình thường . Tuy nhiên tiểu nhân cảm thấy mạch tượng của người nhanh chậm không đồng đều, lên xuống nhấp nhô, tới đi không thuận, là biểu hiện của nguyên khí không đủ, phải chăng lão gia gần đây không ngủ được, ăn uống không ngon, thêm nữa là …”

Vương Tài càng nghe càng giật mình, sắc mặt biến đổi, thấy Lý An dừng lại không nói nữa liền vội vàng thúc dục: “ Sao lại dừng, nói tiếp đi chứ.”

“ Tiểu nhân sợ nói lời này sẽ khiến lão gia tức giận mà trách phạt.” Lý An chân thành nói.



“ Cứ nói, nếu ta trách phạt ngươi thì ta không phải họ Vương.” Vương Tài gấp gáp nói.

Lý An lúc này mới hít thở một hơi, chầm chậm nói: “ Có phải dạo này lão gia ăn ngủ không thuận, trên giường xách thương ra trận cũng không được như ý muốn.”

Vương Tài giật nảy mình, không tức giận mà vội vàng truy hỏi: “ Đúng vậy, sao ngươi biết?”

“ Bắt mạch mà biết!” Lý An giang tay, trả lời.

Tới đây thì Vương Tài đã tin Lý An thực sự biết y thuật rồi, hơn nữa còn không phải tầm thường, hắn vội vàng truy hỏi: “ Thế chữa thế nào?”

“ Tiểu nhân chỉ được truyền dạy sơ sài vài câu mà thôi, trong đó lợi hại nhất cũng chỉ có thuật dùng chỉ bắt mạch này, còn như chữa bệnh thì không biết nhiều. Chỉ có thể nói lão gia nên uống thuốc bồi bổ nguyên khí, gần đây không nên tranh đấu với người ta mà để b·ị t·hương, buổi tối không nên lao lực quá độ.” Lý An nói.

Vương Tài gật đầu, thán phục: “ Không ngờ một phương dân đen người toàn phân ngựa như ngươi lại có được tài năng bậc ấy, là ta đã lãng phí người tài rồi. Từ bây giờ trở đi ngươi hãy làm cận vệ của Sương nhi con gái ta, có người như ngươi theo sát nó thì ta mới an tâm được.”

“ Tuân mệnh! Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm nhục mệnh, dù c·hết cũng sẽ không để tiểu thư thương tổn một sợi tóc.” Lý An nghe vậy vui mừng ra mặt, vội vàng quỳ xuống đất đập đầu cảm tạ.

Chuyện phát triển tới nước này, hắn quả thật là không ngờ được, nhưng chắc chắn đây là chuyện tốt. Cận vệ của thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng được Vương Tài cưng chiều hết mực so ra tốt hơn đi hốt phân ngựa không biết bao nhiêu lần.

Lý An tất nhiên chả biết chút y thuật nào, càng đừng nói tới cái gì mà bắt mạch qua sợi chỉ, mấy ngày trước Vương Tài có mời đại phu tới phủ khám cho hắn. Lý An lúc đó ở đang ở trong kho lấy cỏ khô về cho ngựa thì nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, cũng biết được về bệnh tình của Vương Tài. Hôm nay hắn chẳng qua là nói lại lời của vị đại phu kia, tất nhiên là có sửa lại câu chữ để cho Vương Tài không nghi ngờ.

Trong đó cũng mấy phần là Lý An hoàn toàn dựa theo kiến thức xem phim kiếm hiệp chém bừa, 3 phần giả 7 phần thật, Vương Tài quả nhiên hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Trong đó có chuyện buổi tối ở trên giường hành sự không được như ý, đây là Lý An núp ở vườn hoa nghe lén được. Lấy thính lực của hắn, dù có cách mấy trăm m, cách mấy căn phòng cũng không thể dấu giếm được hắn điều gì.