Dị Giới Thương Nhân

Chương 27: Nơi ở mới



Chương 27: Nơi ở mới

Vương Tài sau khi hạ lệnh cho Lý An làm cận vệ theo sát con gái Vương Như Sương của lão, lại suy nghĩ một chút, quay sang với với Trương Cáp: “ Ngươi hãy nhận tiểu tử này làm đệ tử, truyền cho nó võ nghệ cùng bản lĩnh phòng thân, cho vào ở trong tiểu viện của ngươi. Như vậy bên cạnh Sương nhi có người vừa biết võ công vừa biết y thuật, ta ra ngoài làm việc sẽ không còn một mực lo lắng không yên nữa.”

Trương Cáp giật mình, quay sang nhìn Lý An một cái rồi nói: “ Bẩm lão gia, thứ cho thuộc hạ thẳng thắn nói thẳng. Ta thấy tiểu tử này không có thiên tư luyện võ, sẽ không nhận làm đệ tử. Còn như chuyện dạy hắn võ công bản lãnh, chỉ cần hắn muốn học cái gì thì thuộc hạ sẽ dạy cái đó, tuyệt đối không giám có nửa điểm dấu giếm nào.”

Lý An nghe vậy trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, tên này còn dám chê hắn không có tư chất, đúng là có mắt như mù, uổng cho một đống tuổi tác già khụ.

Vương Tài gật đầu: “ Cứ như vậy đi! Ngươi hãy đưa nó về tiểu viện ngươi ở, cho nó tắm rửa thay y phục, sáng mai đem tới ra mắt Sương nhi. Lý An có công cứu chủ, nay ban cho 3 bộ y phục bằng vải, 1 chiếc giày vải, ngoài ra còn có 10 lượng bạc.”

Lý An nghe xong vui mừng vô cùng, vội vàng cảm tạ rối rít.

Trương Cáp cũng vội vàng tuân mệnh, dẫn Lý An rời đi.

Hai người một trước một sau vội vàng bước đi trong hành lang, tiếng bước chân lóc cóc không ngừng, Trương Cáp chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn về phía trước im lặng đi đường.

Lý An đi theo phía sau càng không dám chủ động mở miệng bắt chuyện.

Hai người đi được khoảng 15 phút thì tới trước một căn tiểu viện có bức tường đá vây quanh, tường đá cao hơn đầu người một chút nên không thấy được cảnh vật bên trong, hai cánh cửa lớn đóng chặt.

Trương Cáp quen thuộc lấy ra chìa khoá mở cửa, vào trong, Lý An vội vàng đi theo.



Đây hẳn là tiểu viện của riêng Trương Cáp rồi, có thể được cấp cho một tiểu viện độc lập riêng trong Vương Phủ như thế này, cộng thêm việc hắn dám từ chối yêu cầu của Vương Tài, có thể thấy người này thân phận tuyệt đối không tầm thường.

Lý An đi vào, thấy đằng sau cửa có một khoảng sân rộng rãi, trong sân để một cái giá binh khí bằng gỗ cao khoảng 2m, bên trên có đao thương kiếm kích đủ cả, bên cạnh giá binh khí còn có mấy cái khoá đá to như cái bàn, không cần đoán cũng biết nặng vô cùng.

Ở bức bức tường cao phía bắc có đặt một cái bia bắn tên, bia làm từ gỗ dày, có hình tròn, bên trên được dùng vôi vẽ mấy vòng tròn đồng tâm, lúc này ở ngay chính giữa vẫn còn cắm 2 cái mũi tên. Mũi tên có quá nửa cắm vào trong bia, phần đuôi có lông vũ lộ ra ngoài không khí.

Lý An nhìn quanh một lượt khoảng sân nhỏ, cảm thấy vô cùng hứng thú, đàn ông mà, ai lại không thích cầm đao kiếm xông pha giang hồ, cầm mũi tên bắn sói săn hổ, chỉ là ở thời hiện đại người ta dùng súng đạn hết rồi, v·ũ k·hí lạnh sớm đã chỉ còn là đồ trang trí.

Trương Cáp đi tới bên cạnh giá binh khí thì đứng lại, trỏ vào căn nhà nhỏ bên cạnh nhà chính: “ Căn nhà nhỏ này vốn dùng làm nhà kho, nay cho ngươi ở lại, bên trong có mấy món đồ cũ mà ta không dùng, ngươi có thể tuỳ ý xử lý. Còn căn nhà chính này, không có lệnh cấm ngươi tự tiện đi vào, nếu phạm thì đừng trách ta đánh gãy chân.”

“ Tiểu nhân nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không bước vào nhà chính nửa bước.” Lý An vội vàng thề thốt.

Trương Cáp hài lòng gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài hình tròn ném cho Lư Anh, nói: “ Đây là lệnh bài của ta, từ nay ban cho ngươi dùng. Hãy cầm nó tới gặp Mã Đức nhận lấy 3 bộ đồ vải, 1 đôi giày vải và 10 lượng bạc mà lão gia ban thưởng cho ngươi, bình thường đi ăn cơm hãy đưa tấm lệnh bài này ra, ngươi sẽ được thêm phần ăn.”

Lý An tiếp lấy lệnh bài, cầm vào trong tay thấy nặng trịch, lạnh lẽo, vội vàng cúi đầu cảm tạ rối rít. Lúc hắn ngửa đầu lên thấy Trương Cáp đã vào nhà chính từ khi nào.

“ Đúng rồi! Đi tắm rửa sạch sẽ đi, cắt tóc cho gọn gàng nữa, ngày mai đi gặp tiểu thư đừng dọa cô bé sợ.” Mãi lúc này mới truyền ra tiến nói của Trương Cáp từ trong phòng, còn người thì không thấy bóng dáng.

Lý An vâng dạ, vội vàng tới gặp tên nô bộc quản lý vật chất nhận lấy 3 bộ đồ vải và 1 đôi giày vải, 10 lượng bạc, sau đó vội vàng tới phòng tắm kỳ cọ tắm rửa sạch sẽ.

Đợi tắm xong, hắn mặc áo vải vào, đi giày vảo vào, cảm thấy vô cùng đễ chịu. Áo vải là áo ngắn màu nâu, ống tay ngắn, khi mặc thì lấy đai lưng bằng vải buộc vào, giày vải thì màu đen, so với giày rơm thì tốt hơn không biết bao nhiêu mà nói. Đây còn chưa kẻ tới 10 lượng bạc trắng trong tay, số tiền này đủ để một nhà 3 người của hắn ăn uống cả năm, nhiều bạc như vậy thì sợ Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa còn chưa nhìn qua bao giờ đâu!



Lý An dự định có cơ hội sẽ đưa mười lượng bạc này cho Ngũ Nương, như vậy hai người ở nhà cũng sẽ không quá mức vất vả như trước.

Rời khỏi nhà tắm, những tên nô bộc khác thấy Lý An mặc áo vải đi giàu vải đều trầm trồ không thôi, chỉ chỉ trỏ trỏ cả buổi. Dù sao ở nơi này y phục làm bằng vải không phải rẻ, bình thường chỉ có những nô bộc được chủ nhân yêu quý mới được ban cho đồ vải để mặc, càng không cần nói tới đôi giày vải có thể đổi được mấy trăm cái bánh bột ngô kia mà Lý An đi dưới chân.

Lý An trở về tiểu viện của Trương Cáp, thấy cửa lớn không đóng thì đẩy cửa đi vào, vào trong phát hiện phòng chính quả nhiên cửa khoá then cài, chỉ nghe được tiếng hít thở nho nhỏ, đoàn chừng Trương Cáp đã ngủ, Lý An mới vào căn nhà nhỏ bên cạnh.

Đẩy cửa vào, bên trong hơi tối nhưng Lý An không đáng ngại, trong phòng bày la liệt không ít đồ, mạng nhện phủ kín xà nhà, dưới đất có một lớp bụi dày cả phân, không biết đã bao nhiêu năm rồi nơi này không có người đi vào nữa.

Lý An thấy trong góc có cây chổi cũ thì cầm lấy, bắt đầu hăng hái dọn dẹp nhà cửa.

Hơn 3 giờ đồng hồ sau, Lý An tay chống chổi đứng trước của căn nhà nhỏ, vẻ mặt hài lòng nhìn vào bên trong.

Trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, ngoại trừ những thứ có thể dùng được như bàn, ghế, giường, tủ các thứ, những thứ đồ linh tinh khác Lý An đều chất gọn vào một chỗ. Tuy Trương Cáp đã nói rõ là những đồ này hắn có thể tuỳ ý xử lý nhưng hắn vẫn không vứt đi, dù sao hắn cũng không sợ phòng hẹp lại một chút.

Trong đống đồ chất trong phòng đều là đồ vứt đi, nào là bàn ghế hỏng, giường tủ hỏng, bát chén vỡ, đao gãy, dao mẻ,… không biết Trương Cáp sao không vứt đi còn chất ở trong kho này để làm gì.

Trong đống đồ có một thứ làm Lý An đặc biệt chú ý, hắn tới bên đống đồ, từ trong đó mò ra một cây cung cũ nát.



Cây cung có thân làm bằng gỗ, nay đã nứt nẻ mục nát thê thảm, ở phần giữa thân khung xưa kia hẳn có quấn vải nhưng nay chỉ còn chút vải thừa rách nát, may mắn dây cung chưa bị đứt, Lý An kéo thử, thấy dây cung vẫn hoạt động bình thường.

Hắn lại ở trong đống đồ mò ra mấy đoạn tên gãy, đều không dùng được nữa.

Một ngày lăn lộn khắp nơi, mệt tới bở hơi tai nhưng Lý An lại không mệt chút nào, máu anh hùng hảo hán cưỡi ngựa bắn cung lại trỗi dậy, hắn lấy cây dao mẻ và mấy đoạn gỗ còn tốt, cả mấy đoạn tên gãy ra ngoài sân, bắt đầu hì hục vót gỗ.

Mặt trời chẳng bao lâu đã lặn nơi phương xa, không gian tối tăm, im ắng tới kỳ lạ, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt trên bầu trời chiếu xuống soi đường chỉ lối.

Lý An khoanh chân ngồi giữa sân, tay cầm dao cùn mỏi ra rời, tuy vậy sắc mặc lại sáng lạn: “ Xong!”

Trong tay hắn, một chiếc mũi tên nằm yên đấy. Mũi tên được Lý An vót từ gỗ thừa, có nhiều chỗ gồ ghề, phần mũi chẳng qua là gỗ vót nhọn chứ không phải là mũi tên sắt, đuôi buộc những chiếc lông vũ lấy từ những đoạn tên cũ đã hỏng.

Một chiếc mũi lên như thế này hoàn toàn không đạt chuẩn, đừng nói là làm b·ị t·hương người ta, nói không chừng lúc bắn còn sẽ bị thân tên gồ ghề mà làm thương tay người bắn. Dù vậy Lý An vẫn yêu thích không rời, không ngừng ngắm nghía.

Hắn lại dùng dao vót cho thân cung bằng phẳng hơn, sau đó vào trong nhà lấy ra cái cung cũ nát kia.

Lý An đứng trước tấm bia dựng bên bức tường, cách khoảng chừng 20 bước chân, học theo điệu bộ bắn cung từng thấy trong phim kiếm hiệp đời trước, hắn hít sâu một hơi, chầm chậm cài tên vào dây cung, gắng sức kéo căng.

Cung đã cũ nhưng dây cung vẫn hãy còn cứng lắm, Lý An dùng hết sức lực toàn thân mới kéo được một nửa. Biết đã không thể kéo thêm nữa, Lý An chuyên tâm ngắm bắn.

Trời đã tối, nhưng đối với Lý An không có bất kỳ ảnh hưởng nào, hắn ngắm kỹ hồng tâm, nín thở, buông tay ra. Dây cung phát ra một tiếng bặc, thân cung run lên, mũi tên chớp mắt phóng ra, khoảng cách mấy chục bước chớp mắt là tới.

Bụp!

Mũi tên bắn trúng phần rìa tấm bia, mũi nhọn cắm được vào bia một chút nhưng không đủ để giữ cho tên găm trên bia, mũi tên rơi xuống mặt đất cạnh chân bia, phần mũi đã bị gãy.

“ Chính ta cũng cảm thấy ta rất ngầu!” Lý An đắc ký đeo chéo chiếc cung ra sau lưng, hai tay chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn lên trời mà cao thâm mạt trắc than thở.