Hai mươi ba năm trước, An Quốc Tuấn mang theo cậu con trai riêng của mình và vợ cũ là An Dật Phong, kết hôn rồi dọn đến sống chung nhà với bà Đào Thị Lan Khuê.
Một năm sau, bà Khuê mang thai, siêu âm ra một cặp song sinh cùng trứng.
Đứa thứ nhất đẻ đúng vào 8 giờ sáng, đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng đứa thứ hai thì mãi không chịu quay đầu, bác sĩ khuyên mổ lấy đứa bé ra nhưng bà Khuê thà chết cũng phải sinh thường.
Lúc bấy giờ kỹ thuật khâu thẩm mỹ chưa phát triển, bà Khuê không muốn lưu lại vết sẹo xấu xí sau phẫu thuật.
Nhịn đau gần một tiếng đồng hồ, dưới sự hỗ trợ uốn nắn của bác sĩ phụ sản, đứa trẻ thứ hai cuối cùng cũng được lôi ra thành công. Nhưng sản phụ vì mất sức mất máu quá nhiều mà hôn mê một trận thập tử nhất sinh.
Khi hai đứa trẻ lên ba tuổi, một hôm cả gia đình đi Chùa dâng hương thì hữu duyên gặp một thầy tướng số.
Lão nhìn hai bé gái giống nhau như đúc trước mặt, quay sang bà Khuê mạn phép hỏi ngày sinh tháng đẻ của cả hai.
Đối với những người có con mắt thông thiên như thầy tướng số, bà Khuê luôn sinh lòng kính sợ. Không hẳn là mê tín dị đoan, nhưng bà cũng không dám bài xích.
Thành thật khai báo ngày giờ sinh của hai cô con gái xong, chẳng ngờ lại nhận được một lời đoán mệnh:
Đứa sinh vào giữa giờ Thìn phúc tướng giáng lâm, như rồng bay lên.
Đứa sinh vào đầu giờ Tị tai hoạ giáng đầu, khắc cha khắc mẹ, tâm địa rắn rết.
Lời của thầy tướng số phán lúc đó tưởng chừng chỉ như một hòn đá quăng xuống mặt hồ yên ả, qua một thời gian mặt hồ lại trở về nguyên dạng ban đầu.
Thế nhưng, hòn đá kia lại vô tình đập trúng một con thủy quái ẩn nấp dưới hồ, quẫy đục một vùng nước sâu, dẫn đến từng trận phong ba sau này.
Ở nơi sâu thẳm trong lòng người mẹ ấy đã lặng lẽ gợn sóng bất an.
Con người luôn là như vậy. Vĩnh viễn sẽ không tin vào tướng số, cho đến khi, từng chuyện từng chuyện xảy ra lại trùng hợp một cách kì lạ.
...
Năm hai đứa trẻ lên sáu, nhà họ An bị cháy. Cả nhà may mắn thoát nạn, nhưng tài sản bên trong đều bị thiêu rụi sạch sẽ.
Sau khi cảnh sát điều tra mới biết, nguyên nhân đám cháy là do An Dĩ Hoà nghịch bình gas.
Năm hai đứa trẻ lên tám, An Quốc Tuấn trúng vé số 10 tỷ, chuẩn bị tâm thế đi nhận giải. Nào ngờ trước đó một hôm, tờ vé số bị An Dĩ Hoà sơ ý làm rách mất.
Và đỉnh điểm khiến cả gia đình tin tưởng hoàn toàn vào lời thầy tướng số, chính là mùa hè năm hai đứa trẻ mười bảy tuổi.
Năm đó, trên đường đến điểm thi THPTQG, An Dĩ Hoà phát hiện mình bỏ quên quyển Atlat ở nhà. An Dật Phong dặn cô vào phòng thi trước, còn mình sẽ về nhà lấy rồi mang tới cho cô ngay.
Thế nhưng chỉ mấy giây sau, khi An Dật Phong xoay người băng qua đường, bất ngờ bị một chiếc xe tải mất lái đâm trực diện.
Ngay trước mắt An Dĩ Hoà.
Cánh tay vẫy tạm biệt anh hai của cô trong khoảnh khắc đó, còn chưa kịp hạ xuống.
Cũng vì biến cố này mà đến tận bây giờ, An Dật Phong vẫn sống cuộc sống thực vật.
Còn An Dĩ Hoà, cũng bỏ lỡ kỳ thi quan trọng nhất của đời mình.
Nhà họ An sau đó lâm vào khủng hoảng tài chính trầm trọng. Mọi chi phí đều đổ vào bệnh viện để duy trì mạng sống cho An Dật Phong.
Dĩ Hoà chưa tốt nghiệp cấp ba, không có tư cách vào Đại học, cô cũng từ bỏ việc học để bước chân ra xã hội, lăn lộn với đủ loại công việc khác nhau.
Còn người chị song sinh của cô - An Vi Quý, thuận lợi vượt qua kỳ thi THPTQG, đậu vào trường Đại học top đầu trong nước.
Có lẽ, Dĩ Hoà thực sự là tai hoạ.
Lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh của An Dật Phong, Dĩ Hoà kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, xoa bóp từ cánh tay xuống cẳng chân cho anh, thấp giọng thủ thỉ.
“Anh hai, có phải từ nhỏ đến giờ em chẳng làm được việc gì ra hồn không? Mẹ luôn nói 'nuôi mày ăn học tốn cơm chẳng được đách gì, năm đó biết vậy tao đã chẳng đẻ mày ra'. Em sẽ không nói là, nghe những lời kia em thấy tủi thân đến nhường nào đâu. Nhưng sau đó anh hai lập tức chạy đến an ủi em, mua cho em cây kem ốc quế, em hết tủi thân liền luôn.”
“Anh biết không, lúc nhìn thấy Vi Quý được mẹ mua cho váy mới, em rất ganh tị. Em ước mẹ cũng mua cho em, dù chỉ là một cái kẹp tóc rẻ tiền thôi cũng được. Thế nhưng, chỉ có thể đợi đến khi quần áo Vi Quý cũ hết, thì em mới có đồ mới để mặc.”
“Em nói nhỏ cho anh nghe cái này nha. Năm lớp tám ấy, hình như chị ấy bị hôi nách thì phải. Cái áo khoác cũ chị ấy quăng cho em mùi kinh lắm, em không dám mặc luôn. Nhưng đến giờ em vẫn giữ những bộ quần áo mà anh hai nhịn tiền ăn sáng để mua tặng em đó.”
“Lúc ấy em nghĩ, tuy bố mẹ không thương em bằng chị Vi Quý, nhưng vẫn có anh hai quan tâm em, vậy là đủ rồi.”
“Còn một bí mật nữa mà em muốn kể cho anh nghe. Thật ra vụ cháy năm sáu tuổi và tờ vé số bị rách, không phải do em làm đâu. Nhưng anh nằm ở đây, thì đúng là tại em thật. Em... có lẽ em đúng là sao chổi mà mẹ nói rồi.”
Dĩ Hoà đưa tay quệt đi giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn xuống dưới khoé mắt, hít một hơi thật sâu.
“Em sẽ không để anh phải nằm đây suốt đời đâu. Sau hai mươi mốt năm, cuối cùng em đã tìm ra thứ có ích trên cơ thể mình rồi. Dùng 'nó' để đổi lại một An Dật Phong khoẻ mạnh rạng ngời trước kia, được không anh?”